Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồnChương 226_________Bạch Nghiễm liếc nhìn cô bằng ánh mắt thờ ơ. Âu Vân ở bêncạnh nghe được lời bình luận của cô, khôngkhỏi lộ ra ý cười khổ.“Chúng tôi quả thực không phải là người tốt. Tôi sẽ khôngtranh luận về điều đó. Tôi chỉ muốn tiết lộ sự thật ”.“Cậu nói Anh Bạch luôn nói dối Đànem Thừa. Đúng, nó là sự thật. Nhưng nếu không có Đàn em Thừa bên cạnh, anh ấyđã phát điên mà chết mất. ”“Sau khi chứng kiến cái chết của Tôlinh, tất cả chúng tôi đều ít nhiều nảy sinh một vấn đề tâm lý nào đó. AnhBạch là người nghiêm túc nhất. ”“Sau khi chuyện đó xảy ra, bác sĩ Tô và bà Tô đã nghetin về cái chết của Tô linh. Bác sĩ Tô khôngcòn sức chịu đựng được nữa và ông ấy cũng sớm vì bệnh tật mà qua đời ”.“Bà Tô lần lượt mất đi hai người thânyêu và không thể chịu đựng nổi. Bà đã uốngmột đống thuốc ngủ và cố gắng tự tử. Dù không thành công nhưng cuối cùngcơ thể bà cũng bị hủy hoại. Khinghe tin này, ông Bạch đã gửi bà vào viện dưỡng lão. Tôi nghe nói rằng ông thường đến thăm bà ”.“Chính vì điều này mà Anh Bạch cũng bị ảnh hưởng sâu sắc. Mặcdù anh ấy có thể xuất hiện giống như bình thường, nhưng trên thực tế anh ấy đãmắc phải một trường hợp trầm cảm nghiêm trọng ”.“Mặc dù Đàn em Thừa không có ý kiến gì, nhưng sau khi chuyện nàyxảy ra, anh ấy đã cùng Anh Bạch vượt qua những khoảng thời gian đen tối nhấttrong cuộc đời và giúp Anh Bạch dần trở nên tốt hơn.” “Đàn em Thừa là tất cả của Anh Bạch. Cậu ấy là cuộc sống của anh. Nếu không có cậu, tình trạng tinh thần của anh Bạch sẽ suy sụp bất cứ lúc nào ”.“Nhưng anh ấy cũng cần phải cư xử bình thường trước mặt Đàn emThừa. Nếu Đàn em Thừa phát hiện ra sự thật đằng sau cái chết của Tô linh, cậu chắc chắn sẽ rời bỏ anh ”.“Khi anh Bạch gặp tai nạn và quên đi rất nhiều chuyện đã xảy ratrong quá khứ chỉ nhớ đến Đàn em Thừa, mặc dù chúng tôi không dám thể hiện rađiều đó, nhưng chúng tôi đều thầm hạnh phúc.”“Anh không có ký ức về Tô linh nên có lẽ anh có thể thoát khỏibóng tối từ quá khứ. Như thế này, có lẽ gánh nặng bên trong sẽ không nặngnhư vậy ………. ”Nói xong, vẻ mặt của Âu Vân càng thêm cay đắng: “Nhưng giờ tôihiểu rằng đó chỉ là những giấc mơ vô ích của chúng tôi. Chúng tôi sẽ khôngbao giờ có thể thoát khỏi nó, và Lương Văn Bân và Tế Lạc thậm chí đã mấtmạng. Có lẽ đây là quả báo của chúng tôi ”.Thịt trên mặt Triệu Tiểu Sơn run lên, vẻ mặt rất phứctạp. Anh không biết phải nói gì. Đôi mắt trắng của nữ giáo viên nhìn chằm chằm vào họ trong vài giây và đột nhiên nói: "Bạn học Triệu Tiểu Sơn,mời ngồi."Anh ngồi xuống với khuôn mặt đầy mồ hôi rồi nhìn sang Bạch Nghiễmvà Thừa Chí Chu. Anh không thể nhìn thấy biểu hiện của họ như thế nào vàanh không biết họ đang nghĩ gì.Ngay cả khi họ có thể trốn thoát khỏi đây ……..Anh ấy nghĩ.Anh Bạch có lẽ sẽ không thể ở bên Đàn em Thừa được nữa. Điều. Ngôn Tình Hàinày không khác gì yêu cầu anh ấy chết.“Tiếp theo là bạn cùng lớp Ngô Gia Hiên. Hãy trả lời câu hỏicủa tôi ”. Nữ giáo viên nói.Ngô Gia Hiên đứng dậy và khẽ gật đầu cho biết rằng cô ấy có thể hỏi."Bạn nghĩ gì về những điều mà Bạch Nghiễm đã làm?"“Tôi cảm thấy thất vọng vì cậu ta sẽ làmnhững điều này. Mặc dù tôi là bạn thân của cậu ấy, ”Ngô Gia Hiên đột nhiên dừng lại và liếcnhìn Bạch Nghiễm. Y nhấnmạnh, “Nhưng tôi sẽ không bao che cho cậu ấy. Cậu ấy nên chịu trách nhiệm về nhữnggì cậu ấy đã làm. Từ đầu đến cuối, cậu ấy là người chủ mưu nên phần lớn lỗi nằm ở cậu ấy ”.“………..” Bạch Nghiễm cũng nhìn y một cái."Bạn có thực sự nghĩ như vậy?" Nữ giáo viên lạihỏi. “Vậy thì, nếu là bạn, bạn có giống như cậu ấy và dùng bất cứ cách nào bạn có thể, cố gắngcướp người bạn thích từ người khác không?”Ngô Gia Hiên của mắt trở nên tối hơn một chút.Y không trả lời ngay câu hỏi củacô và suy nghĩ về nó trong giây lát. Khi ychuẩn bị trả lời, có thể nghe thấy tiếng chuông từ hành lang bênngoài."Kết thúc lớp học."Nữ giáo viên nhìn qua hành lang và nói đều đều: “Vậy thì, lớp họcsẽ kết thúc ở đây ……. Tôi có thểvề ngay bây giờ.”“Xoạt …… lạch cạch.”Từ phía sau lớp học, có thể nghe thấy âm thanh của những học sinhgiống như bóng ma thu dọn sách vở và rời khỏi lớp học.Khi họ đi ngang qua một số người sống trong phòng, đôi mắt đen hoecủa chúng quét qua họ. Âu Vân và TriệuTiểu Sơn cảm thấy ớn lạnh trong người nhưng may mắn thay, những học sinh ma khônglàm gì cả và chỉ lặng lẽ rời khỏi lớp học trước khi biến mất.Nữ giáo viên cũng cùng học sinh ra về. Đèn trong lớp vụt tắtvà căn phòng một lần nữa trở lại vẻ bề bộn và bụi bặm ban đầu.