Tôi Dựa Vào Nụ Hôn Để Xóa Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 231



Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn

Chương 231

_________

Thừa

Chí Chu cảm thấy bị ảnh hưởng sâu sắc bởi suy nghĩ này và không thể không lùi

lại một bước, rời khỏi môi Tô Linh.

Nhìn

thấy anh lùi lại, Tô Linh cũng như định thần lại. Đôi mắt u ám của y dường như có một chút ánh sáng nào đó ngày càng sáng

rõ hơn. Y lộ ra vẻ vui mừng và tiến đến nắm lấy cổ

tay của Thừa Chí Chu trước khi kéo anh về phía trước và một lần nữa hôn nhẹ

nhàng.

"Họ…….."

Biểu

hiện của Âu Vân là một cái nhìn kinh ngạc. Anh chỉ vào hai người hôn nhau

và ngón tay anh run run. Anh không hiểu tại sao Đàn em Thừa lại đột ngột

đi đến và hôn Tô Linh. Anh thực sự bị ma ám?!

“……..”

Vẻ mặt

của Ngô Gia Hiên lạnh như băng. Y cảm

thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng khó chịu. Trước đó, nụ hôn của Thừa Chí

Chu và Bạch Nghiễm đã khiến cơn ghen của y bùng

cháy và bây giờ khi nhìn thấy anh làm điều tương tự với Tô Linh, y sắp mất kiểm soát. Y muốn đi tới, lập tức giết Tô Linh.

May mắn

thay, y đã kìm chế được bản thân. Những ngón tay của y di chuyển và một số người giấy đen xuất hiện. Y định biến chúng thành ác linh để tấn công Tô Linh

nhưng đúng lúc này y đột

nhiên nghe thấy thông báo của hệ thống.

【Nhiệm vụ chính đã hoàn thành.】

Đây là?

Tay y dừng lại và nhíu mày. Y không hiểu tại sao hệ thống lại đột ngột thông báo

cho họ rằng nhiệm vụ chính đã được hoàn thành bởi vì, dựa trên sự hiểu biết của y, họ vẫn còn một chặng đường dài cho đến



khi kết thúc phiên bản.

Ngô

Quang Giang cũng nhận được tin tức tương tự từ hệ thống của mình. Cậu không khỏi ngạc nhiên. Cậu ngước nhìn Ngô Gia Hiên với vẻ thắc mắc nhưng khi

nhìn thấy biểu hiện của y, cậu

bé đoán rằng chú của mình có lẽ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Điều

này khiến cậu bé đã quen với những trường hợp nguy hiểm khác nhau cảm thấy mất

mát. Họ đã không gặp phải bất cứ điều gì đặc biệt nguy hiểm lần này; cậu thậm chí còn chưa làm được gì và chú cậu thậm chí còn không có cơ hội thể hiện kỹ năng của

mình trước mặt anh Chí Chu, vậy mà mọi chuyện đã kết thúc rồi sao?

Ngô Gia

Hiên nghi ngờ rằng Bạch Nghiễm có lẽ đã làm gì đó. Linh tính mách bảo anh

rằng người đàn ông đó không đơn giản như vậy. Ngoài mối quan hệ thân thiết

với Thừa Chí Chu, bản thân Bạch Nghiễm cũng cho y cảm giác không thoải mái. Cậu có khả năng che giấu trình độ hoặc danh tính của

mình.

Đôi mắt y quét qua Bạch Nghiễm. Sau đó y nhìn thấy Bạch Nghiễm đang đứng đó không nhúc nhích

một tấc đột nhiên bước thẳng tới chỗ Thừa Chí Chu với ánh mắt vô cùng lạnh

lùng. Cứ như thể cậu đang

cố gắng hết sức để kìm chế bản thân. Trong một động tác, cậu kéo Thừa Chí Chu qua, và ôm anh vào lòng.

Bạch

Nghiễm ôm Thừa Chí Chu. Đôi mắt đen láy, cậu đưa tay lên xoa xoa đôi môi của Thừa Chí Chu. Lúc

đầu lực rất nhẹ, nhưng càng về sau càng mạnh. Chẳng mấy chốc, đôi môi mềm

mại của anh trở nên sưng tấy. Nó như thể cậu đang cố gắng loại bỏ một cái gì đó bẩn thỉu.

“Bạch

Nghiễm, em ………”

Phản

ứng đầu tiên của Thừa Chí Chu sau khi được kéo vào vòng tay của Bạch Nghiễm là

sốc. Khi anh cảm thấy đau nhẹ từ môi, anh nhớ rằng tất cả mọi người có mặt

đều đã chứng kiến nụ hôn của anh với Tô Linh và mặt anh đỏ bừng. Vừa

muốn lên tiếng, liền cảm thấy Bạch Nghiễn đột nhiên đưa ngón tay vào trong



miệng.

“Mmm

…………..”

Như thể cậu không thể chịu đựng được việc anh bị Tô Linh chạm vào, ngón tay của Bạch Nghiễm xâm

nhập qua hàm răng của anh, buộc anh phải mở miệng. Chẳng mấy chốc, khóe

môi của anh đã trở nên ướt át và Thừa Chí Chu không kìm được mà rên lên một

tiếng. Với khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt anh trở nên ước

ẩm.

Anh không

thở được. Anh giơ tay lên muốn nắm lấy cổ tay Bạch Nghiễm, nhưng lại dễ

dàng bị bàn tay kia của Bạch Nghiễm chặn lại và đẩy xuống. Cậu tiếp tục chạm vào sâu bên trong cậu.

Thừa

Chí Chu đương nhiên không có tâm tình cắn chặt ngón tay Bạch Nghiễn, chỉ có thể

ngẩng đầu nhìn cậu. Anh cảm thấy Bạch Nghiễm chắc chắn

sẽ có thể nhìn thấy ánh mắt cầu xin của anh, nhưng có vẻ như Bạch Nghiễm không

có ý định để anh đi. Như thế này, anh tiếp tục nghịch ngợm lưỡi và môi

ngay trước mặt Tô Linh. Như thể anh đang cố gắng hoàn toàn thoát khỏi dấu

ấn của Tô Linh.

Cậu chỉ dừng lại khi Tô Linh nắm lấy cổ tay cậu và lạnh lùng nhìn cậu. Với một cái nhìn không mang chút ấm áp nào, cậu nhếch môi và chế nhạo Tô Linh.

"Đừng

nghĩ rằng Chí Chu làm điều này vì em ấy có tình cảm đặc biệt với cậu."

"Em ấy sẽ không bao giờ thích cậu."

Vẻ mặt

của Tô Linh chìm xuống.

Trước

đó, cùng với niềm vui mà y cảm

thấy, Tô Linh cũng tự hỏi tại sao Chí Chu lại hôn y, nhưng y không

quan tâm. Cho dù anh đã làm điều đó vì hối hận, vì lòng thương hại hay đau

khổ, chỉ cần Chí Chu sẵn sàng chấp nhận y, vậy là đủ. Nếu không, y đã không tiết lộ quá khứ cho Chí Chu vì điều đó tương

đương với việc mở lại vết thương của chính mình.