Thừa Chí Chu nhắm mắt lại. Nước mắt giàn giụa nơi khóe mắt. Dù biết rằng chú rể không thể nhìn thấy gì và đây không thể được coi là hôn thật sự với “Winter Branch”, anh vẫn không thể không đẩy tay chú rể ra, bịt miệng và lao vào vòng tay của chú rể.
"Chí Chu?"
Động tác của người đàn ông không đầu dừng lại. Hắn đặt tay lên tấm lưng có chút run rẩy của Thừa Chí Chu và giọng nói vừa bối rối vừa phấn khởi. Hắn rất vui vì ‘cô dâu’ của mình đã chủ động thân mật, nhưng hắn cũng lo lắng về tình trạng của anh. Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi.
【Nhìn Chí Chu. Hắn ta không biết gì cả.】
“Winter Branch” dùng giọng nói của Bạch Nghiễm để nói trong ý thức của anh. Y bật ra một tiếng cười trầm thấp và nói:
【Hắn ta hoàn toàn không hiểu em, và hắn ta không thể cho em bất cứ thứ gì. Hắn ta thậm chí không thể ở bên em mãi mãi.】
【Nhưng tôi thì khác. Miễn là em sẵn sàng mở lòng với tôi, chúng ta sẽ có thể hoàn toàn hòa nhập. Sẽ không còn là em và tôi. Cho dù em chết đi, tôi cũng có thể đưa em đi tìm thân thể mới. Như thế này, chúng ta có thể sống mãi mãi và luôn ở bên nhau.】
【Ngay cả khi biết điều này, Chí Chu, em vẫn muốn đi cùng với hắn ta?】
【Chí Chu ………】
Giọng nói rất giống với giọng nói nhẹ nhàng và quyến rũ của Bạch Nghiễm lọt vào tai Thừa Chí Chu. Như thể Bạch Nghiễm đang gọi tên anh và hôn anh say đắm. Cảm giác như có một luồng điện nhỏ chạy dọc sống lưng, Thừa Chí Chu rùng mình và bịt chặt miệng để không cho mình khóc.
Không. Đây là "Winter Branch". Anh không nên bị lừa. Anh không nên trả lời nó …….
Anh nhíu mày và hơi thở nóng rực. Vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của chú rể, mắt anh ngấn lệ. Anh trông đặc biệt đáng yêu và đáng thương như thế này.
Bất chấp sự phản kháng của anh và thực tế là anh vẫn nhớ nỗi kinh hoàng khi suýt bị giết bởi “Winter Branch”, giọng nói đó quá giống với Bạch Nghiễm. Anh không thể không tạo ra ảo tưởng về "Winter Branch" thực sự là Bạch Nghiễm. Dần dần, nỗi sợ hãi trong anh giảm đi và anh bắt đầu dao động.
Dường như nhận thấy rằng anh thích giọng nói của mình, "Winter Branch" nhẹ nhàng cười. Y bắt đầu nói chuyện âu yếm bên tai và đùa giỡn với trái tim của anh.
【Chí Chu, tôi thích em. Tôi yêu em.】
【Ngoan, nói rằng em cũng thích tôi được không?】
“………..”
Các ngón tay của Thừa Chí Chu siết chặt. Anh khẽ lắc đầu. Khi anh gần như không thể chịu đựng được nữa, một giọng nói khác xuất hiện trong ý thức của anh.
【Biến đi! Đây là chỗ của tôi, đừng nghĩ đến việc thay thế tôi!】
Hệ thống đã trở lại!
Khi nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, Thừa Chí Chu trong lòng rất vui. Anh thở phào nhẹ nhõm và mở mắt.
Khi hệ thống hoạt động trở lại, những nụ hôn và cái ôm của “Winter Branch” cũng đột ngột biến mất.
【Hừ …… Hừ ……… Khó đối phó thật. Y sắp sửa được rồi…..】
Hệ thống phát ra âm thanh "huỵch toẹt và phập phồng". Nó dường như đã kiệt sức nhưng cũng chứa đầy sự tức giận vô cùng: 【thật đáng xấu hổ. Thật đáng xấu hổ. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy xấu hổ như thế này ———-!】
[Ngươi có ổn không? "Winter Branch" ở đâu? Y đi đâu vậy?] Thừa Chí Chu vui vẻ hỏi.
【Tôi không sao nhưng nhân phẩm của tôi đã bị tổn thương nghiêm trọng…..DDj má, đây là gì? Nếu các hệ thống khác phát hiện ra, tôi sẽ rất vui!】
Hệ thống nổi giận đùng đùng một lúc mới trút được nỗi xấu hổ và tức giận. Nhưng một lúc sau, giọng nói của nó dịu đi, và nó tự lẩm bẩm:
【Nhưng tên đó quả thực rất mạnh. Quả nhiên là Bạch ——– khụ khụ khụ!】
Vừa nói xong, nó đột nhiên dừng lại và bắt đầu ho dữ dội. Nó như thể nó đã nói điều gì đó mà lẽ ra nó không nên nói. Thừa Chí Chu nghe vậy có chút nghi hoặc. Anh lặp lại: "Bạch?"
【Không, tôi chỉ cắn vào lưỡi của mình. Tôi thực sự muốn nói là Boss.】
Hệ thống ngừng ho và đáp lại.
【Ngươi hỏi ta y đã đi đâu. Ta cũng không chắc lắm, nhưng dường như y vẫn đang ẩn nấp bên trong ý thức của ngươi. Ta đã không thể đánh đuổi y hoàn toàn.】
【Ta đã kích hoạt bảo vệ nên sẽ không bị y áp chế lần nữa nhưng ngươi cũng nên cẩn thận. Mặc dù không nên có bất cứ điều gì có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của ngươi, nhưng y sẽ không phát hiện ra nhiệm vụ của ngươi và y sẽ không thể nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng ta, những điều đã xảy ra trước đó có thể xảy ra lần nữa ……..】
Thừa Chí Chu lau đi giọt nước mắt trên mặt. Cơ thể anh đột nhiên cứng lại: [Nếu y ở trong cơ thể ta thì làm sao ta có thể hôn y được?] Nhất là nụ hôn lúc nãy không được coi là nụ hôn chân chính!
【Ờ, cho dù ngươi hỏi ta cái này, ta cũng không có nói rõ. Ai có thể ngờ đến tình huống như vậy ……..】 Hệ thống thậm chí còn đề nghị một cách thảm hại, 【Tại sao ngươi không thử liếm môi của chính mình?】
Thừa Chí Chu vô thức liếm môi của chính mình, nhưng nó tự nhiên không có bất kỳ tác dụng nào. Ngoài sự thất vọng, anh không khỏi cảm thấy xấu hổ và tức giận: [Nó không có tác dụng gì cả!]
【Vậy thì ngươi nên thử và tự mình tìm hiểu xem. Chúc may mắn. Ta đi nghỉ ngơi một chút ……..】