Tôi Dựa Vào Nụ Hôn Để Xóa Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 322: Ngoại truyện 1 – Truyện cổ tích đẫm máu (9)



Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn

Ngoại truyện 1 – Truyện cổ tích đẫm máu (9)

_________

Thừa Chí Chu ngạc nhiên. Anh thấy rất lạ, nhưng anh nhanh chóng hiểu tại sao mình không bị giết. Qua tấm gương gần đó, anh nhìn thấy trên cổ mình có một chiếc vòng cổ màu đỏ kỳ lạ.

Anh cố gắng cởi cổ áo ra nhưng cứ như thể nó có thứ gì đó gắn vào cổ anh và nó không hề nhúc nhích. Ngay cả khi anh không biết nó là để làm gì, Thừa Chí Chu biết rằng đó chắc chắn không phải là một điều tốt. Cảm thấy sợ hãi, anh hỏi hệ thống: Có thể giúp tôi cởi cái này ra không?

【Ta có thể nhưng nếu ngươi định ở lại đây, tốt hơn là không nên cởi ra. Nếu không, ngươi có thể bị nghi ngờ.】

Tại sao tôi phải ở lại? Thừa Chí Chu sửng sốt. Anh nhớ lại điều gì đó. Vẫn còn những dự tính khác về những mảnh vỡ linh hồn của Bạch Nghiễm ở đây? …….Hai hiệp sĩ đó?

【Đúng, là họ. Ngươi sẽ cần phải hôn cả hai.】 Hệ thống nói, 【Ngươi đã trở nên thông minh hơn. Bây giờ ngươi cũng có thể đoán họ là ai.】

Đó là bởi vì họ rất đẹp trai. Anh đã biết. Chỉ cần có khuôn mặt khả ái, bọn họ nhất định sẽ là mảnh vỡ linh hồn của Bạch Nghiễm …… Nhưng trong mắt anh, đẹp trai nhất vẫn là Bạch Nghiễm.

Thừa Chí Chu cười khan rồi hỏi: Cậu vẫn chưa nói với tôi. Có bao nhiêu linh hồn trong thế giới này?

【Có tổng cộng sáu.】 Hệ thống cho biết, 【Anh em người cá, Hoàng tử "Bạch Tuyết" và cặp hiệp sĩ, và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, "Người đẹp ngủ trong rừng".】



May mắn thay, chỉ có Công chúa ngủ trong rừng mà anh chưa gặp. Vì chỉ có một Người đẹp ngủ trong rừng, nên anh sẽ dễ dàng đối phó hơn những người khác …….

Thừa Chí Chu than phiền trong lòng. Sau đó anh đột nhiên cảm thấy chóng mặt và ngã trở lại giường một cách yếu ớt.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài. Đó là hai hiệp sĩ bóng đêm. Người thanh niên tóc đen đẹp trai bước vào, thấy Thừa Chí Chu đã tỉnh. Hắn câu môi, lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

"Em nên vui mừng vì em vẫn còn sống."

Thừa Chí Chu bị hút máu khiến cơ thể anh cứng đờ theo bản năng. Anh từ từ lùi lại trên giường. Hai hiệp sĩ đứng ở cửa và đóng nó lại. Vẻ mặt của họ vẫn tiếp tục lạnh lùng và thờ ơ nhưng hiệp sĩ giữ Thừa Chí Chu trước đó đã liếc nhìn anh lâu hơn một chút trước khi quay đi chỗ khác.

Người thanh niên quay lưng về phía Thừa Chí Chu và bình tĩnh cởi bỏ trang phục hiệp sĩ. Hắn thay một bộ đồ ngủ màu đen và duyên dáng ngồi trên giường. Hắn móc ngón tay về phía Thừa Chí Chu đang không ngừng lui ra xa, nói: "Lại đây."

Khi hắn nói, một chiếc nanh trắng lộ ra ở hai bên miệng. Thừa Chí Chu không muốn bị hắn hút máu, muốn xuống giường chạy trốn nhưng anh phát hiện cơ thể anh đang di chuyển ngoài tầm kiểm soát của anh. Hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của mình, anh ngoan ngoãn tiến lại gần người thanh niên và nằm trong vòng tay hắn.

Có phải là cái cổ áo này của anh!

Vẻ mặt của Thừa Chí Chu vô cùng bối rối và hoảng sợ. Anh vô cùng muốn trốn thoát nhưng cơ thể anh không thể cử động. Anh thậm chí còn duỗi cổ tay ra và đưa nó lên môi người đàn ông.

Người thanh niên giữ vai anh và đặt môi mình lên cổ tay Thừa Chí Chu. Răng nanh của hắn xuyên qua lớp da mỏng và anh bắt đầu uống máu ấm. Tuy nhiên, lần này hắn nhanh chóng dừng lại và không để Thừa Chí Chu cảm thấy đau đớn.

"Kashir. Tên tôi." Chàng trai hôn lên cổ tay Thừa Chí Chu để vết thương nhanh chóng lành lại. Hắn nâng quai hàm của Thừa Chí Chu và nói với đôi môi nhếch lên, "Hãy nhớ cái tên này. Nhưng em chỉ có thể gọi tôi là ‘chủ nhân'"

“Chủ….. Nhân ……”



Cho dù rất miễn cưỡng, Thừa Chí Chu cũng không thể chống lại sức mạnh của cổ áo. Anh miễn cưỡng gọi Kashir.

Nhìn thấy biểu hiện của anh, biểu cảm của Kashir chìm xuống. Hắn lạnh lùng nói: "Em nên ngoan và nghe lời tôi nếu không tôi sẽ giết em rồi chôn cùng mẹ."

Cơ thể Thừa Chí Chu cứng đờ. Dù thấy điều đó thật đáng xấu hổ nhưng anh chàng đã nhanh chóng cất đi cảm xúc của mình và một lần nữa gọi hắn là "chủ nhân".

Không, không phải vì anh sợ hãi. Anh làm vậy chỉ để ở lại đây và hôn hai hiệp sĩ …….. Chỉ cần có cơ hội, anh sẽ lập tức lao đến hôn họ!

" Em có khả năng tiên tri. Em sẽ có thể nhìn thấy kết quả cuối cùng của em bị gì nếu em phản bội tôi."

Kashir giọng nói lạnh lùng nhưng khi nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Thừa Chí Chu, hắn bất giác dịu xuống. Hắn vuốt má cậu và tiến lại gần. Hắn nói với một giọng trầm:

"Hãy ngoan và tôi sẽ xem xét để cho em sống."

Vừa nói, hắn vừa ôm vai Thừa Chí Chu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Thừa Chí Chu bắt đầu sống trong cung điện của Kashir một cách khó hiểu.

Anh sẽ ở bên Kashir mỗi ngày và họ gần như không thể tách rời. Anh thậm chí còn không tìm thấy cơ hội để hôn cặp hiệp sĩ. Thỉnh thoảng Kashir có việc gì đó và anh sẽ dẫn hai hiệp sĩ đi cùng. Rốt cuộc, với cái cổ áo trên người Thừa Chí Chu không thể đi đâu được.

Mặc dù bị Kashir giam giữ, nhưng việc ở đây của Thừa Chí Chu rất thoải mái. Kashir xâm lược và nắm quyền điều hành đất nước và trở thành quốc vương mới nên đương nhiên được hưởng đãi ngộ tuyệt vời. Về phần Thừa Chí Chu luôn ở bên hắn, anh cũng nhận được sự đối xử tương tự. Nếu không phải bị hút máu mỗi ngày, anh càng bị đối xử như một vị khách đặc biệt.