Tôi Dùng Tấm Chân Tình Cúng Tế Thời Gian

Chương 70: Đôi tay run rẩy ngày càng dữ dội



Lục Lăng Thần nhận một cuộc điện thoại rồi rời khỏi phòng bệnh, đi đến một đình nghỉ bên ngoài bệnh viện.

Khi cậu đến nơi, trong đình đã có một người ngồi, cúi đầu xuống.

“Chị Niệm." Lục Lăng Thần bước tới, gọi người đó lại.

Thẩm Niệm đang cúi đầu dùng điện thoại trả lời email, nghe thấy tiếng Lục Lăng Thần thì mới ngẩng đầu lên: "Cậu tới rồi."

"Ừm." Lục Lăng Thần đáp một tiếng, ánh mắt rơi xuống cổ tay cô.

Cổ tay trái của cô quấn một vòng băng gạc.

"Chị Niệm, tay chị sao thế?" Lục Lăng Thần hỏi.

Thẩm Niệm cúi đầu nhìn qua cổ tay quấn băng gạc của mình, rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt, vẻ mặt vẫn tỏ ra bình thản.

"À, cổ tay bị trầy xước, bác sĩ bôi thuốc cho tôi, sợ tay tôi cử động qua lại làm thuốc trôi đi nên tạm thời dùng băng gạc băng lại, đợi thuốc thấm hết là tháo ra được."

Nói xong, cô rất tự nhiên rụt tay trái lại.

"..." Lý do này, nếu suy nghĩ kỹ, sẽ dễ dàng phát hiện ra những điểm bất thường và sơ hở, nhưng lúc này đầu óc Lục Lăng Thần đang rối bời, không có tâm trí đi đoán xem lời Thẩm Niệm nói thật hay giả.

Thẩm Niệm cũng không muốn tiếp tục bàn về chủ đề này, vì vậy cô rất tự nhiên chuyển đề tài: "Vừa nãy tôi nhận được điện thoại, anh trai cậu đã hủy bỏ toàn bộ công việc trong nửa năm tới, không giải thích lý do, chỉ bảo công ty sắp xếp lại. Phía công ty không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sự việc quá lớn, nên họ không dám tự ý hành động. Vì vậy họ gọi cho tôi, để xác nhận tình hình."

Hiện tại công ty đang trong giai đoạn phát triển, nhiều tổng giám đốc rất quý trọng Lục Lăng Xuyên, muốn hợp tác một lần với anh. Còn có không ít tổng giám đốc đã hợp tác với anh chuẩn bị ký hợp đồng gia hạn... Lịch trình của Lục Lăng Xuyên đã xếp kín đến nửa năm sau.

Kết quả là Lục Lăng Xuyên đột nhiên gọi điện thoại, yêu cầu hủy bỏ toàn bộ lịch trình, hơn nữa không đưa ra bất kỳ lý do nào, rồi lập tức cúp máy. Phía công ty hoàn toàn hoang mang, không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ biết nếu hủy bỏ toàn bộ lịch trình, công ty ít nhất sẽ tổn thất mười chữ số, có thể còn nhiều hơn...

Số tiền lớn như vậy họ không dám tự ý quyết định, nghĩ đến việc Thẩm Niệm là trợ lý thân cận nhất của Lục Lăng Xuyên, cũng là người được anh tin tưởng và có năng lực nhất trong số các trợ lý và thư ký của anh, nên họ lập tức gọi cho Thẩm Niệm để xác nhận tình hình, sau khi nhận được câu trả lời từ cô, họ mới dám hành động.

Thẩm Niệm cúi mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Hôm nay có chút đặc biệt, anh trai cậu có lẽ không muốn nghe thấy giọng tôi, nên tôi mới gọi cho cậu."

Bình thường, chỉ cần có chuyện, Lục Lăng Xuyên sẽ ra lệnh cho Thẩm Niệm, sau đó cô thông báo lại cho những người liên quan. Nhưng hôm nay, Lục Lăng Xuyên trực tiếp bỏ qua cô.

Vì vậy, Thẩm Niệm tự suy diễn rằng Lục Lăng Xuyên không muốn nói chuyện với cô.

Dù sao thì, họ vẫn còn đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh mà.

Nghe xong, Lục Lăng Thần lập tức hiểu ý Thẩm Niệm: "Không cần hủy, sắp xếp như cũ."

Mẹ có bố chăm sóc, nếu không thì còn có cậu, không cần đến anh trai.

"Được." Thẩm Niệm gật đầu: "Vậy lát nữa tôi sẽ gọi điện lại cho công ty."

Bên công ty hiện tại đang đợi cuộc gọi của cô, nếu không nhận được hồi âm, họ không dám tự ý hành động.

"Đúng rồi." Nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Niệm lại hỏi: "Tình hình của dì thế nào rồi? Bà có tỉnh lại chưa?"

Lúc đó, việc Lê Minh Thi đột nhiên nôn ra máu ngất xỉu thực sự khiến người ta hoảng sợ.

"..." Lục Lăng Thần im lặng.

"Bác sĩ có nói nguyên nhân không?" Thẩm Niệm dù chưa từng trải qua, nhưng cũng biết việc đột nhiên nôn ra máu không phải là chuyện tốt.

Mặc dù vừa nãy cô cũng ở gần đó chờ đợi, nhưng vì góc khuất cách phòng cấp cứu một đoạn, nên cô chỉ thấy đèn cấp cứu tắt đi, bác sĩ bước ra từ trong đó. Còn bác sĩ đã nói gì thì cô không nghe thấy.

"..." Lục Lăng Thần vẫn không nói gì.

Thẩm Niệm nhận ra có điều gì đó không ổn, cô nhíu mày, chăm chú nhìn vào gương mặt của Lục Lăng Thần.

Vừa rồi bận giấu vết thương trên cổ tay, nên cô chưa kịp quan sát kỹ Lục Lăng Thần. Bây giờ nhìn lại, cô mới phát hiện đôi mắt của cậu có chút đỏ, so với buổi sáng, trên gương mặt cậu cũng thêm nhiều nét tiều tụy.

"… Sao thế?"

"Trầm cảm." Lục Lăng Thần đột ngột lên tiếng.

"…"

Trong lòng Thẩm Niệm khựng lại một cái, theo bản năng siết chặt chiếc túi xách trong tay, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ như không hiểu: "… Ừm?"

"Mẹ tôi đã làm toàn bộ các xét nghiệm, bác sĩ nói… mẹ tôi có thể đã mắc chứng trầm cảm." Lục Lăng Thần nói, nhắc lại bệnh tình của Lê Minh Thi, cậu vẫn không muốn chấp nhận đây là sự thật.

"Không chỉ vậy… còn có ung thư dạ dày, giai đoạn giữa."

"…" Khuôn mặt Thẩm Niệm trong chốc lát trở nên tái nhợt, tay cô lỏng ra, chiếc túi rơi xuống đất, vì không kéo khóa túi nên hộp thuốc cùng chiếc điện thoại vừa bỏ vào ban nãy văng ra ngoài, rơi xuống sàn.

Thân thể cô khẽ run, lảo đảo cúi xuống, nhặt lại chiếc túi, nhặt hộp thuốc từ dưới đất lên. Tay cô càng lúc càng run dữ dội.

"… Đã xác định chắc chắn rồi sao?"

Giọng cô run rẩy.

"Ừ." Lục Lăng Thần nhắm mắt, nặng nề gật đầu.

"Sau khi Lăng Nhụy qua đời, tình trạng của mẹ tôi luôn rất tệ, thường xuyên ăn uống không điều độ, mấy năm trước bố tôi đã muốn đưa bà đi khám."

Cả khám sức khỏe lẫn kiểm tra tâm lý.

"Nhưng mẹ tôi nhất quyết không chịu, hễ nhắc đến là bà lại kích động, bố tôi sợ làm bà tổn thương nên không dám ép."

Kết quả là…

"…" Thẩm Niệm loạng choạng nhặt điện thoại lên rồi bỏ lại vào túi. Không biết có phải vì ngồi xổm quá lâu hay không mà khi đứng dậy, cô chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt chút nữa thì ngã.

Thẩm Niệm đưa tay vào túi xách, không ngừng lục lọi bên trong, rồi lấy ra một chiếc thẻ và đưa cho Lục Lăng Thần.

Thẩm Niệm nói: "Cầm lấy."

Lục Lăng Thần nhìn chiếc thẻ cô đưa: "Cái gì đây?"

"Đây là toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi những năm qua." Thẩm Niệm không chờ cậu phản ứng, đã muốn đưa thẻ cho cậu: "Hãy dùng loại thuốc tốt nhất, làm những điều trị tốt nhất, nếu thiếu tiền thì nói với tôi, tôi sẽ đi lo liệu thêm."

Lục Lăng Thần lúc này mới hiểu được ý của Thẩm Niệm, hiểu xong, cậu lập tức đẩy chiếc thẻ lại cho cô: "Không cần đâu."

"Cầm lấy đi."

"Không cần."

"Lục Lăng Thần, bây giờ không phải lúc để bướng bỉnh, cầm lấy. Mật khẩu là… sinh nhật của tôi và anh trai cậu."

Chiếc thẻ này là cô làm từ năm, sáu năm trước, khi đó cô và Lục Lăng Xuyên đang trong thời kỳ yêu đương nồng thắm, vì vậy cô đặt mật khẩu là ngày sinh của cô và Lục Lăng Xuyên.

Sau này… cũng không có thời gian để đổi.

"Thật sự không cần đâu, chị Niệm." Lục Lăng Thần một lần nữa từ chối: “Chị Niệm, nhà tôi không thiếu tiền chữa trị."

Nhà họ Lục là gia đình giàu có, Lục Diên Hoa có công ty riêng, còn có cổ phần ở nhiều công ty khác, thu nhập rất đáng kể; Lê Minh Thi là người làm nghề tự do, sau khi kết hôn với Lục Diên Hoa thì không đi làm nữa, bình thường chỉ ở nhà vẽ tranh giết thời gian, tranh của bà đã xuất hiện ở nhiều triển lãm, bà cũng là một họa sĩ có chút danh tiếng.

Chưa kể bây giờ Lục Lăng Xuyên càng ngày càng thành công.

Vì vậy, dù phải tiêu tốn mấy trăm vạn, nhà họ Lục cũng có thể lo liệu được.

Còn việc Lục Lăng Thần nói trên bàn ăn về vấn đề tiền bạc, chẳng qua là muốn khiến bố và anh trai mình chuyển hướng chú ý, khi có áp lực công việc, họ sẽ không còn quá nhiều thời gian để lo lắng về bệnh tình của mẹ.