Tôi Dùng Tấm Chân Tình Cúng Tế Thời Gian

Chương 82: Thể hiện câu “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu”



Kết quả là Lục Lăng Xuyên vẫn không nhìn Lục Lăng Thần mà lại tiếp tục nhìn Thẩm Niệm: "Lên xe."

Thẩm Niệm không nói gì, lặng lẽ mở cửa phía sau và ngồi vào. Lục Lăng Xuyên cũng theo sau và ngồi vào trong xe.

Sau khi đóng cửa, anh mới chính thức đưa ánh mắt lên người Lục Lăng Thần, nhẹ nhàng ra lệnh: "Lái xe đi."

"Vâng." Lục Lăng Thần lặng lẽ khởi động xe, từ gương chiếu hậu cẩn thận liếc nhìn Lục Lăng Xuyên.

Trên gương mặt người đàn ông không có biểu cảm gì, khó mà đoán được tâm trạng của anh.

Nhưng nhìn đôi lông mày khẽ nhíu lại, có thể đoán rằng... tâm trạng của anh trai không được tốt lắm.

Xem cách anh nói chuyện với Thẩm Niệm vừa nãy là biết rồi.

Thôi thì đợi lát nữa lên máy bay rồi tìm thời gian nói chuyện với anh trai, bây giờ... bỏ qua đi. Không nên chọc tức con hổ khi nó đang giận.

Lục Lăng Thần lái xe rời khỏi hầm gửi xe, vừa ra ngoài thì mới nhận ra điều gì.

Ban đầu là Thẩm Niệm lái xe, sao bây giờ lại thành cậu?

Nhìn hai người ngồi sau xe, dù ngồi một trái một phải, ở giữa có khoảng cách, nhưng mà...

Chết tiệt! Cậu lại thành tài xế cho hai người này rồi sao?

……………………

Nhanh chóng đến sân bay, quản lý Dư và phó quản lý Trần đã đến trước, làm xong thủ tục ký gửi hành lý, sau đó đến khu vực kiểm tra an ninh và làm thủ tục lên máy bay.

Lên máy bay, Lục Lăng Xuyên ngồi vào chỗ của mình theo vé.

Vị trí hạng nhất có hai ghế ngồi cạnh nhau, mỗi bên trái phải có hai ghế, ở giữa là lối đi, mỗi hàng có tổng cộng bốn ghế.

Lục Lăng Xuyên ngồi ở ghế bên trong bên trái, còn quản lý Dư và phó quản lý Trần ngồi ở hai ghế bên phải.

Sau khi lên máy bay, Lục Lăng Thần đối chiếu lại vị trí của mình, rồi nhìn về phía Lục Lăng Xuyên, người đang chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ: "Anh, hai chúng ta ngồi chung."

Nghe vậy, Lục Lăng Xuyên thu ánh mắt lại, ngẩng đầu nhìn cậu một cái, không nói nên lời.

Lục Lăng Thần ngồi xuống cạnh anh trai, sau đó Thẩm Niệm bước lên.

Chỗ ngồi của cô ở phía sau Lục Lăng Xuyên.

Vé máy bay do nhân viên công ty đặt, sau khi cân nhắc việc Lục Lăng Thần là em trai của Lục Lăng Xuyên và Thẩm Niệm là trợ lý của Lục Lăng Xuyên, cuối cùng họ quyết định sắp xếp chỗ ngồi như vậy.

Như vậy, tổng giám đốc Lục và quản lý Lục có thể ngồi cùng nhau, còn trợ lý Thẩm ngồi gần tổng giám đốc Lục để có thể nghe chỉ đạo bất cứ lúc nào.

Chỗ của Thẩm Niệm cũng nằm bên trong, còn người ngồi bên cạnh đã ngồi xuống từ lâu. Đó là một người đàn ông mập, thân hình không quá cao, nhưng khá to.

Khi gã ngồi xuống, ghế bị chật chội vì kích thước của gã, Thẩm Niệm đứng ở lối đi, lặng lẽ nhìn khoảng trống nhỏ hẹp mà người đàn ông mập để lại cho cô, rồi im lặng vài giây, sau đó nói với gã.

"Chào anh, phiền anh cho tôi vào chỗ. Chỗ của tôi ở bên trong.”

Thẩm Niệm vừa từ công ty đến, trên người vẫn mặc bộ đồ thư ký, bộ trang phục này tôn lên dáng người mảnh mai và cao ráo của cô, đặc biệt là đôi chân dài, thon gọn dưới chiếc váy khiến người ta mê mẩn. Người đàn ông mập mạp nheo mắt lại nhìn, đôi mắt vốn híp giờ cũng mở to hơn.

Gã đứng dậy một cách vụng về, bước ra lối đi để nhường chỗ cho Thẩm Niệm.

Thẩm Niệm ngồi xuống, tay chống cằm, đồng thời ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, cùng tư thế với Lục Lăng Xuyên.

“Người đẹp à.” Nghe thấy có người gọi, Thẩm Niệm không đáp lại.

“Người đẹp?” Lần này cô cảm nhận có một bàn tay chạm vào eo mình, lập tức ngồi xích vào trong rồi quay đầu lại, thấy người đàn ông mập ở ghế bên cạnh.

Gã cười, đôi mắt híp lại thành một đường nhỏ, tay cầm điện thoại lắc lắc: “Người đẹp, cô cũng đi Hải Thị à? Thật trùng hợp quá?”

“...” Máy bay này bay thẳng đến Hải Thị, cô không đi Hải Thị thì đi đâu chứ.

Đúng là một cách bắt chuyện vô cùng nhàm chán.

Thẩm Niệm không nói gì, định quay đầu đi, nhưng người đàn ông mập không nhận ra vẻ chán ghét của cô, vẫn tiếp tục cười và nói.

“Tôi thường xuyên đi Hải Thị, nơi đó rất thích hợp để du lịch. Ở đó có nhiều món hải sản nổi tiếng lắm. Tôi biết mấy quán ăn có món ngon cực kỳ, giá lại phải chăng.”

“Chúng ta thêm WeChat đi, đến Hải Thị có gì cần thì cô cứ hỏi, tôi chỉ cho.”

Thẩm Niệm lặng lẽ ngồi sát vào bên trong, để lại khoảng trống lớn trên ghế, giữ khoảng cách với gã.

“Không cần đâu, cảm ơn.”

Người đàn ông mập vẫn không từ bỏ: “Người đẹp, cô chắc chắn sẽ cần đấy, thêm bạn đi mà.”

“Máy bay sắp cất cánh rồi.” Trước khi máy bay cất cánh cần tắt điện thoại hoặc chuyển sang chế độ máy bay, Thẩm Niệm khéo léo từ chối.

Tuy nhiên, người đàn ông vẫn không biết ý: “Ôi dào, còn lâu mới cất cánh, hành khách hạng phổ thông còn chưa lên hết, chỉ một chút thôi mà.”

Thẩm Niệm nói: “Tôi dùng điện thoại cục gạch.”

Lần này cô đã từ chối rất rõ ràng.

Quả nhiên, người đàn ông mập khựng lại, cười gượng: “Người đẹp, cô thật biết đùa.”

Toàn bộ cuộc trò chuyện phía sau, Lục Lăng Xuyên nghe thấy rõ mồn một. Người đàn ông mập mạp kia giống như đang thể hiện câu "Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu" một cách triệt để, nhất quyết đeo bám Thẩm Niệm để xin số liên lạc.

Lục Lăng Xuyên nghe không nổi nữa: “Lục Lăng Thần.”

Lục Lăng Thần đang chơi điện thoại, ngẩng đầu lên: “Hả?”

Lục Lăng Xuyên có vẻ bực bội, nhắm mắt lại và xoa xoa ấn đường: “Đổi chỗ.”

“Hả?” Lục Lăng Thần ngơ ngác, cậu đang đeo tai nghe Bluetooth, nãy giờ mải mê xem video nên không chú ý đến chuyện gì đang xảy ra phía sau. Vì vậy khi nghe lời của Lục Lăng Xuyên, cậu hơi mơ hồ, nhưng vẫn đứng dậy.

“Anh thích ngồi ngoài thì em...” Cậu lề mề chuẩn bị đổi chỗ.

“Đổi chỗ với Thẩm Niệm” Lục Lăng Xuyên bình thản nói.

“???” Lục Lăng Thần tháo tai nghe xuống, càng ngơ ngác hơn, theo phản xạ nhìn về phía Thẩm Niệm phía sau.

Lúc này, người đàn ông mập vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục đeo bám Thẩm Niệm. Thấy cô không đáp lại, gã còn định giơ tay ra.

“Này!” Lục Lăng Thần đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, lập tức gọi người đàn ông mập lại.

Với Thẩm Niệm, Lục Lăng Thần luôn coi cô như chị ruột, giống như cách cậu đối xử với Lục Lăng Nhụy.

Bây giờ nhìn thấy Thẩm Niệm bị quấy rối, cậu không do dự đứng lên: “Chị Niệm, chúng ta đổi chỗ.”

Chưa kịp để Thẩm Niệm nói gì, người đàn ông mập đã tỏ vẻ không hài lòng: “Cậu là ai?”

“Người quen của tôi, chị gái tôi.” Vì có hai quản lý công ty ngồi gần đó, Lục Lăng Thần không nói thẳng là "chị dâu", nhưng gọi là chị thì không sao cả.

Thứ nhất, Thẩm Niệm lớn tuổi hơn Lục Lăng Thần; thứ hai, Thẩm Niệm đã theo Lục Lăng Xuyên từ khi anh khởi nghiệp, là một trong những cánh tay đắc lực của anh, nên việc Lục Lăng Thần gọi cô là chị cũng hợp lý.

“Anh này, người quân tử theo đuổi giai nhân thì không sai, nhưng cũng phải biết tự lượng sức mình chứ. Không thấy chị tôi khó chịu với anh lắm rồi sao?”

“Cậu!”

Tiếp viên hàng không nghe thấy tiếng ồn, nhanh chóng tiến lại: “Xin hỏi, có chuyện gì vậy ạ?”

“À,” Lục Lăng Thần chỉ tay: “Anh này để ý chị gái tôi, cứ đeo bám đòi số liên lạc. Tôi muốn đổi chỗ với chị ấy.”

Tiếp viên nhìn người đàn ông mập rồi nhìn sang Thẩm Niệm.

Thẩm Niệm ngồi ở góc, chỗ ngồi rộng rãi nhưng cô chỉ chiếm một góc nhỏ, giữ khoảng cách với người đàn ông mập.

Chỉ nhìn thân hình và phong thái của Thẩm Niệm cũng có thể thấy cô là một mỹ nhân.

Mỹ nhân bị quấy rối là chuyện không hiếm, nên tiếp viên hàng không không nghi ngờ lời Lục Lăng Thần.