Trời vừa tờ mờ sáng, Linh Lan đã yêu cầu lễ tân chuẩn bị cho mình một bộ quần áo kín đáo rồi thu dọn đồ đạc rời khỏi khách sạn, cô đi rất dứt khoác không hề ngoảnh đầu lại nhìn cái bản mặt đáng ghét của người đàn ông vừa hành xác mình cả đêm.
Nếu kế hoạch của cô không sai lầm thì chắc chắn trong vòng một tháng tới người đàn ông này sẽ tìm cô, đến lúc đó trận chiến giữa cô và gia đình chồng cũ cũng chính thức bắt đầu rồi.
Việc đầu tiên sau khi Linh Lan rời khỏi khách sạn chính là mua thuốc tránh thai cấp tốc uống vào, cô không muốn con của mình trở thành quân cờ trong kế hoạch, nó phải được sinh ra bởi tình yêu thương và thân phận trong sạch chứ không phải con ngoài giá thú của bất cứ ai.
Uống thuốc xong, Linh Lan đang định trở về nhà ngủ một giấc thì bất chợt nghe thấy tiếng gọi từ sau lưng:
- Cô kia, là cô gái tối đó đúng không?
Linh Lan quay đầu lại thì thấy người gọi mình chính là Kiều Ly, người cô gặp khi vừa trở về thế giới nhân loại, bên cạnh cô ấy còn có một người phụ nữ đứng tuổi tầm bốn mươi ngoài, gương mặt của bà ấy được bảo dưỡng rất tốt, trông vô cùng sang trọng.
Bà ấy nhìn Linh Lan với ánh mắt tò mò xen lẫn tán thưởng, cô gái này cũng thật xinh đẹp, trên mặt không hề có lớp trang điểm mà vẫn rạng rỡ như vậy, đúng là hiếm có.
Kiều Ly lại hỏi:
- Cô nhớ tôi không?
Linh Lan gật đầu mỉm cười đáp:
- Cô là người tốt bụng giúp đỡ tôi mà, sao tôi quên được?
Kiều Ly hí hửng quay sang nói với mẹ mình:
- Mẹ, cô ấy là người kỳ lạ hôm trước con nhắc đấy, tự dưng đang nói chuyện cô ấy biến mất hại con cứ tưởng mình gặp ma, bây giờ nhìn thấy người giữa ban ngày ban mặc thế này thì chắc không phải rồi.
Bà Lệ, mẹ của Kiều Ly vỗ nhẹ vào trán cô ấy một cái rồi mắng:
- Con nhỏ này ăn nói kiểu gì vậy? Người ta thế này mà nói là ma.
Sau đó bà nói với Linh Lan:
- Con đừng để ý tới con bé, à mà cháu tên gì để bác xưng hô cho tiện?
Linh Lan lễ phép đáp:
- Con tên Linh Lan.
- Ôi trời cái tên thật đẹp, người cũng đẹp.
Bà Lệ nhìn Linh Lan cười híp cả mắt, con người bà chỉ thích cái đẹp, ai càng đẹp thì bà càng thích, nếu tính tình không tệ nữa thì làm con dâu của bà cũng không tồi.
Linh Lan nán lại trò chuyện với hai mẹ con Kiều Ly một lát rồi xin phép rời đi, bà Lệ nhìn theo bóng lưng của cô rồi nói với Kiều Ly:
- Phải chi anh trai của con không u mê mụ mị con nhỏ Hân kia thì mẹ cũng muốn có đứa con dâu đẹp như cô gái vừa rồi đấy.
Kiều Ly bĩu môi nói:
- Mẹ lại trông mặt mà bắt hình dong nữa rồi, con thấy lai lịch của cô ấy không rõ, nói không chừng là đang làm vợ bé của ông già nào đó đấy.
- Thế tại sao con còn nhiệt tình với người ta? - Bà Lệ hỏi.
- Thì cô ấy đẹp mà.
Bà Lệ chẹp miệng liếc xéo con gái, đúng là mẹ nào con nấy, không sai vào đâu được.
…
Tại phòng tổng thống của khách sạn.
Đình Nam đánh một giấc đến tận đầu giờ trưa mới tỉnh, thấy Linh Lan đã đi mất mà không lấy một đồng nào, anh chỉ nhếch môi một cái rồi mặc đồ vào trả phòng, thủ đoạn quyến rũ đại gia của đàn bà anh chứng kiến nhiều rồi, kiểu thả con tép bắt con tôm cơ bản thế này có thể lừa được anh sao?
Nhưng nói gì thì người phụ nữ kia cũng khiến anh rất thoải mái, bao nhiêu không vui bực dọc trước đó đều tiêu tan hết, thật không biết má mì tìm đâu ra đồ chơi tốt như vậy.
Sau khi thỏa mãn dục vọng, Đình Nam lại lao đầu vào công việc, một tuần trôi qua, khi anh đang định đến quán bar tìm Linh Lan thì Á Hân, người yêu cũ của anh tìm tới.
Nhìn Á Hân ăn mặc sang trọng ra dáng mợ cả của một gia tộc lớn ngồi trước mặt mình, tâm trạng của Đình Nam lại tuột dốc không phanh.
- Hôm nay cô tới làm gì?
Nghe giọng điệu lạnh nhạt của Đình Nam, cô gái tên Á Hân rưng rưng nước mắt nói:
- Em biết anh hận em, nhưng em thật sự có nỗi khổ của mình.
Rầm!
Đình Nam đập bàn đứng phắt dậy, quát:
- Nỗi khổ của cô là gì? Tôi và cô quen nhau hơn ba năm ở bên Mỹ, đột nhiên cô đòi chia tay tôi, tôi còn tưởng mình đã làm sai chuyện nên luôn níu kéo cô, kết quả thì sao? Cô về nước kết hôn với Trần Bảo Quốc, trở thành mợ cả của nhà họ Trần, đó mà là khổ à?
Đình Nam không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, anh gạt hết đồ vật trên bàn rồi tiếp tục mắng:
- Nhà họ Trần là gia tộc lớn nhất châu Á, nghe nói thằng Quốc còn là mối tình đầu của cô, tình cũ không rũ cũng tới thì khổ cái chó má gì? Tôi mới là thằng khốn khổ vì yêu lầm cô đây này!
Đứng trước lời chất vấn của Đình Nam, Á Hân liên tục khóc lóc lắc đầu phủ nhận:
- Không có, người em yêu luôn là anh, em thật sự có nỗi khổ, anh hãy nghe em giải thích đi mà.
- Được! Cô giải thích đi, tôi nghe đây! - Đình Nam hùng hổ nói.
Á Hân cúi đầu xoay chuyển đầu óc, sau đó nghẹn ngào mở miệng:
- Thật ra gia đình em gặp khó khăn, sản nghiệp đều phải dựa vào nhà họ Trần mới duy trì được, em thân là con cái không thể thấy người nhà chết mà không cứu. Nhưng em không hạnh phúc, làm sao em có thể hạnh phúc khi ở bên người mình không yêu chứ?
Á Hân ngẩng đầu lên nhìn Đình Nam với đôi mắt ngấn lệ, nhìn người con gái mình yêu sâu đậm khổ sở như thế, trái tim anh cũng mềm xuống.
Á Hân tiến tới vòng tay ra sau ôm lấy lưng của Đình Nam, mặt áp vào lồng ngực của anh.
- Người mà em yêu vĩnh viễn là anh, nếu anh không tin, hôm nay em có thể trở thành người của anh.
Định Nam ngạc nhiên kéo cô ta ra, trước đây khi hai người quen nhau, cô ta đều không cho anh vượt rào, nói là để dành cho đêm tân hôn, vậy mà bây giờ lại muốn trao thân cho anh sao?
- Em nói thật?
Á Hân e thẹn gật đầu.
Yết hầu của Đình Nam trượt lên trượt xuống, không thằng đàn ông nào có thể kiềm chế trước người mình yêu, vì thế anh đã nắm tay cô ta đi vào phòng nghỉ bên cạnh văn phòng chủ tịch.
Khác với sự thô bạo khi làm với Linh Lan, Đình Nam đối xử với Á Hân rất dịu dàng cứ như cô ta là viên minh châu trân quý vậy.
Từng lớp quần áo được trút xuống, Đình Nam đỡ Á Hân nằm xuống giường, đôi môi của anh lướt qua từng thớ thịt của cô ta.
- Ưm…
Tiếng rên kiều mị của Á Hân khiến lỗ tai của Đình Nam như muốn tan ra, nhưng mà…
Một phút, hai phút, mười phút dạo đầu trôi qua, thằng nhỏ của Đình Nam vẫn không cứng hoàn toàn.
Trạng thái nửa cứng nửa mềm này khiến anh vô cùng khó chịu.
Rốt cuộc là tại sao? Rõ ràng người con gái anh yêu nhất đang nằm dưới thân của anh mà, tại sao anh lại không đạt được cực khoái khi tiếp xúc với cô ta.
- Nam ơi, em chuẩn bị xong rồi, anh mau đút vào đi.
Đình Nam cắn răng đút thằng nhỏ nửa cứng nửa mềm của mình vào chỗ kín của Á Hân, sau đó nhẹ nhàng nhấp ra nhấp vào.
- Hức… Nam ơi em thoải mái quá…
Á Hân dường như đang vô cùng hưng phấn trước sự tấn công của Đình Nam, gương mặt của cô ta đỏ au vì kích thích, nhưng anh thì hoàn toàn ngược lại, càng làm anh càng cảm thấy khó chịu.
Cuối cùng, anh quyết định rút ra!
Á Hân mở mắt ra hoang mang nhìn anh, dư âm của cơn khoái lạc vẫn chưa tan hết, đôi mắt của cô ta vẫn mê ly và ướt át, nhưng điều này hoàn toàn không khiến anh rung động nổi.
- Hôm nay tới đây thôi, anh còn việc bận, để anh cho người đưa em về.
Nói xong Đình Nam mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài, bỏ lại Á Hân ngồi trên giường không hiểu chuyện gì, sau cùng cô ta phải hậm hực rời khỏi khu địa ốc Wingroup.
Lúc này một cuộc điện thoại gọi tới, Á Hân lập tức bắt máy.
Đầu dây bên kia hỏi:
- Chuyện sao rồi?
Á Hân tức giận nói:
- Anh ta là đồ vô dụng, mới lâm trận nửa đường đã tháo chạy, có làm ăn gì được đâu.