Hôm nay Gia Kỳ kết thúc buổi học học trở về nhà, nhìn phòng khách trống trơn nó buồn bã ngồi súc trên sô pha mà buồn bã.
Đầu tiên là dì Linh Lan đi rồi, sau đó ba cũng biến mất luôn, mặc dù bà nội vẫn luôn yêu thương nó nhưng nó vẫn cảm thấy mình vẫn rất cô đơn, phải chăng nó là đứa trẻ hư nên cha và dì không muốn ở bên cạnh nó nữa.
Nghĩ đến đây nước mắt của Gia Kỳ rơi lã chã, tiếng khóc nghẹn đứa nhỏ khiến người ta nhìn mà thương.
Bà Tuyết bước xuống lầu nhìn thấy cảnh này khóe mắt cũng cay cay, Đình Nam và Linh Lan mất tích đã bốn tháng, bà đã báo án cũng bỏ tiền nhờ người tìm nhưng hai người giống như bốc hơi vậy.
Cho đến hiện tại bà cũng dần chấp nhận hai người lành ít dữ nhiều rồi.
Bà Tuyết tiến tới ngồi bên cạnh Gia Kỳ, an ủi nó:
- Gia Kỳ ngoan đừng khóc, cuối tuần này bà nội dẫn con đi dã ngoại chịu không?
Bé Gia Kỳ lắc đầu nức nở:
- Con nhớ ba và dì lắm, bà nội cho con gặp họ đi được không?
Bà Tuyết đau lòng thầm nghĩ bà nội cũng muốn gặp, chỉ là… có lẽ âm dương cách biệt rồi.
- Mẹ, tụi con về rồi.
Bà Tuyết ngẩng đầu lên nhìn về phía giọng nói phát ra, đó là giọng của Đình Nam, con trai bà.
Bà chưa kịp phản ứng thì bé Gia Kỳ đã chạy ra ngoài hô to:
- Ba về rồi! Dì Linh Lan cũng về rồi!
Bà Tuyết vội đứng lên chạy theo, vừa ra tới cổng đã thấy Đình Nam và Linh Lan mỉm cười đứng trước mặt mình, mà bụng của cô còn nhô cao giống như mang thai sắp sinh vậy.
Bà dụi mắt vài cái để xác định mình không nhìn lầm, Đình Nam và Linh Lan thấy vậy đều cười tươi, cô tiến tới bên cạnh ôm lấy bà nói:
- Mẹ à, đừng dụi nữa, cẩn thận đau mắt đấy.
Bà Tuyết cảm nhận được hơi ấm từ cô mới biết cô là người không phải ma, lại chạm tới cái bụng to của cô, lòng bàn tay bị đạp nhẹ một cái bà lập tức hoàn hồn.
Linh Lan cười càng tươi hơn, cô nói:
- Cháu nó đang chào bà nội kìa.
- Ây da trời ạ.
Bà Tuyết gào khóc lên, ôm lấy Linh Lan rồi lại ôm Đình Nam, khóc nước mắt nước mũi nhem nhuốc, bé Gia Kỳ cũng khóc, nó cẩn thận chạm nhẹ vào bụng cô vừa nấc cụt vừa nói:
- Con cũng muốn chào em.
Linh Lan xoa đầu nó, sau đó nói khẽ với đứa bé trong bụng:
- Bé ngoan mau chào anh đi.
Quả nhiên bụng cô gồ lên, bé Gia Kỳ ngạc nhiên đến mức mắt mở to quên luôn cả khóc.
Cả nhà đoàn tụ ôm nhau khóc lóc một hồi cuối cùng cũng kéo vào nhà, Linh Lan biết Đình Nam có chuyện muốn nói với bà Tuyết nên dẫn bé Gia Kỳ lên lầu.
Trong phòng khách chỉ còn hai mẹ con, bà Tuyết hỏi han thời gian qua anh đã đi đâu, nhưng anh chỉ trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Mẹ, có phải con không phải con ruột của mẹ không?
Bà Tuyết định phủ nhận nhưng rốt cuộc vẫn không làm vậy, nếu anh mở miệng hỏi thì có lẽ đã biết cả rồi, vì thế bà thẳng thắn gật đầu nói:
- Lúc trước mẹ nhặt con ở ven đường, nhiều năm như vậy mẹ cứ tưởng mình sẽ giấu được cả đời.
Đình Nam ôm lấy bả vai của bà, trong lòng vô cùng biết ơn bà, sau khi xuống thế giới nhân loại anh tự phong ấn sức mạnh biến bản thân thành trẻ sơ sinh, nếu không có bà nuôi dưỡng, có lẽ anh khó mà gặp lại Linh Lan.
Lúc sau bà Tuyết hỏi:
- Sao con biết chuyện đó? Chẳng lẽ ba mẹ ruột của con đến tìm à?
Hiện tại anh lớn rồi, tự nhiên sẽ có lựa chọn riêng của mình, bà chỉ muốn nghe nguyên nhân tại sao anh biết chuyện thôi.
Đình Nam nhìn bà, môi khẽ mỉm lại sau đó từ sau lưng mọc ra một đôi cánh.
Anh không muốn bà bị sốc nên điều chỉnh pháp lực xuống ở mức thiên thần cấp thấp, nhưng rốt cuộc bà vẫn sốc, lại còn nghiêm trọng đến mức há to miệng bị trẹo quai hàm luôn.
…
Hôm nay Đình Nam đưa Linh Lan tới buổi ra mắt bộ phim do công ty Kola đầu tư, đây là lần đầu tiên cô lộ diện trước công chúng.
Vừa nhìn thấy cô xuất hiện, cả khán phòng lẫn phát sóng trực tiếp đều bùng nổ.
Má ơi thiên thần giáng trần!
Có người phát cuồng đến mức chạy ra đường la hét ầm ĩ bị công an bắt giữ.
Có người choáng ngợp trước vẻ đẹp của cô mà sốc ngất xỉu.
Càng có người thậm chí tuyên bố cả đời không kết hôn vì không thể say đắm ai ngoài cô.
Tóm lại, mạng sập rồi.
Kevin thật sự rất bất đắc dĩ, buổi họp báo ra mắt phim coi như ngâm nước, mặc dù vậy hiệu ứng truyền thông mang lại thật sự rất mạnh.
Chỉ mới cho chiếu một tiếng đồng hồ thôi mà đã cháy vé toàn bộ IMAX và các rạp chiếu phim nhỏ lẻ khác, không phải vì phim hay càng không phải vì diễn viên đẹp, mà là người hát bài hát chủ đề quá mức kinh diễm.
Họ tình nguyện mua hai ba vé chỉ để nghe giọng hát của cô trong phim.
Nghe giọng hát họ sẽ liên tưởng đến khuôn mặt của cô, trong lòng đặc biệt thỏa mãn.
Kevin nhìn cái bụng to của Linh Lan mà thở dài, cô thấy vậy bèn trêu:
- Thắng to như vậy anh còn than thở cái gì?
Kevin lắc đầu nói:
- Cô không hiểu đâu.
Con cũng đã có luôn rồi, coi như từ đây anh ta đã hết cơ hội, mối tình đơn phương cứ thế kết thúc trong vô vọng.
Cô trợ lý cũng thở dài, sếp của mình không thấy ánh mắt như dao của Đình Nam hay sao mà bày ra vẻ mặt thất tình như thế, chỉ e nếu không mau chóng kéo anh ta đi thì cô ấy sẽ phải hốt xác anh ta mất.
Lúc này phóng viên ùn ùn kéo tới muốn chụp hình phỏng vấn Linh Lan, vốn dĩ cô cũng không keo kiệt mà dự định đối đáp truyền thông, tuy nhiên bụng của cô bỗng quặn đau.
Thế là trước bao ống kính máy quay, cô nắm lấy tóc Đình Nam mà hét lớn:
- Em sắp sinh rồi!
Đình Nam vội vàng bế Linh Lan lên, Kevin nhanh chóng kêu vệ sĩ mở đường cho hai người đến bệnh viện.
Ba tiếng sau, dưới sự lo lắng và chờ đợi của mọi người, Linh Lan rốt cuộc cũng sinh ra một bé gái với… sáu đôi cánh trủi lủi không có một sợi lông ở sau lưng.
Nhóm bác sĩ và y tá đang định la to thì bị Đình Nam làm phép xóa ký ức, sau đó anh giúp con bé biến thành cơ thể con người.
Dù vậy anh lại không giấu người nhà của mình, khi con bé được bế về nhà, anh đã làm nó lộ ra hình dáng thật khiến bé Gia Kỳ liên tục suýt xoa.
- Em gái là thiên thần đúng không ba?
Đình Nam xoa đầu nó rồi nói:
- Không phải, con bé chỉ là người chim thôi.
Khuôn mặt nhỏ của Gia Kỳ lập tức lộ ra vẻ bối rối, nó mếu máo nói:
- Vậy sau này con sẽ phải bắt sâu cho em ấy ăn sao?
Sâu đáng sợ như vậy, sao có thể ăn sâu?
Câu nói của trẻ nhỏ chọc người lớn bật cười, Đình Nam ôm lấy Linh Lan mỹ mãn mà thở hắt ra một hơi.
Quả nhiên thế giới nhân loại vẫn thú vị hơn, anh quyết định sẽ cùng Linh Lan sinh thêm mấy đứa rồi mới trở về thiên đàng.
Hai vị hoàng tử: …
Cha, tốc độ bỏ việc của ngài còn có thể nhanh hơn một chút nữa sao?