Tôi Gả Cho Chú Của Nam Chính

Chương 73



Bọn họ ai ai cũng chìm trong suy nghĩ của mình, không để ý đến Tịnh Y cũng biến mất.

Vân Viên đẩy hai người tới khách sạn, dìu Chu Mẫn lên giường mới đi ra ngoài đóng cửa.

Chu Mẫn nằm cựa quậy mấy cái, lại ngồi bật dậy bò tới cuối giường, thấy bóng người ngồi trên xe lăn phía trước mặt, liền dụi dụi mắt.

Chu Mẫn dùng chất giọng dính dính như làm nũng lên tiếng.

- Ai vậy? Người hông có mặt hở.

Tử Minh bất giác đưa tay sờ khuôn mặt của mình, nhận ra Chu Mẫn đã say đến nhìn trời thành đất, nhìn đất thành trời mới thở dài một hơi mà di chuyển xe tới bên cạnh.

Chu Mẫn thấy người di chuyển về phía này, cô lui về sau.

- Đừng có đến đây, tôi là gái đã có chồng còn anh đã có chồng chưa? Cô nam quả nữ không thể ở chung một phòng.

Tử Minh như không nghe thấy, di chuyển xe đến gần chỗ Chu Mẫn.

Chu Mẫn lui đến sát tường, phía sau là cửa kính của ban công căn bản không còn được lui nữa, Chu Mẫn chỉ hận không thể hoà làm một với cửa kính phía sau lưng.

Tử Minh lúc này mới lên tiếng:" Em có chồng thì sao? Chồng em bây giờ cũng không ở đây."

Chu Mẫn sờ soạng muốn tìm điện thoại, tìm một lúc vẫn không thấy liền muốn khóc, nâng mặt lên nhìn người phía trước.

- Tôi, tôi mượn điện thoại anh được không? Tôi muốn điện chồng tôi đến giải cứu.

Tử Minh trả lời rất dứt khoác:" Không được."

Chu Mẫn gấp đến độ nói chuyện liền quơ tay múa chân:" Anh, anh tại sao lại không cho tôi điện chồng tôi? Chồng tôi giàu lắm anh muốn bao nhiêu anh ấy đều cho anh."

Tử Minh thấy Chu Mẫn thật sự không nhận ra mình là ai mới tiến tới thăm dò:" Nhưng chồng em nói với tôi em không thích chồng mình còn bỏ nhà ra đi, kiên quyết muốn ly hôn chẳng phải sao?"

Chu Mẫn hoảng loạn hắc xì hai cái, đưa tay nắm lấy góc chăn kéo lại che cơ thể mình, như thể chỉ cần người trước mắt liếc một cái sẽ bị bẩn.

- Tôi không phải, tôi không muốn ly hôn với chồng tôi, tôi là sợ chú ấy sẽ gặp người trong mộng của mình, đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ bị đá đít, không thích, tôi muốn điện cho chú ấy.

Chu Mẫn thấy điện thoại nằm trên giường liền e dè cầm lên ấn số điện thoại bản thân đã thuộc nằm lòng, điện thoại không có chuông reo chỉ nghe thấy một giọng nữ.

Chu Mẫn mờ mịt lên tiếng:" Chú Tử Minh đâu? Ai cho cô nói chuyện, nhanh đưa cho chú Tử Minh."

Chu Mẫn nghe thấy người bên kia nói thêm hai ba cậu, máy đã ngắt kết nối, nước mắt Chu Mẫn như nước lũ mà đổ xuống.

- Chú ấy không nghe máy, làm sao bây giờ.

Tử Minh đưa tay ra, Chu Mẫn e dè đưa điện thoại lại bộ dáng ngoan ngoãn mà khóc, cẩn thận không gây ra tiếng động như làm vậy độ tồn tại sẽ xuống mức thấp nhất.

Tử Minh chỉ nghe đầu dây bên kia giọng nói máy móc lặp đi lặp lại.

" Quý khách không thể điện vào số của quý khách."



Tử Minh hiếm khi vui vẻ muốn trêu Chu Mẫn thêm một chút, nhưng nhìn thấy nước mắt của cô liền thở dài một hơi, di chuyển xe lăn ra bên ngoài cửa.

Rồi đẩy cửa vào lại.

Chu Mẫn nghe tiếng đóng mở cửa trong lòng liền run lên.

Tử Minh:" Chu Mẫn, em ở đâu? Là tôi."

Chu Mẫn nghe hai từ " Chu Mẫn" Giọng nói quen thuộc làm đầu cô ong ong cả lên, vừa khóc vừa hô lớn như sợ Tử Minh không nghe thấy sẽ không đến cứu.

- Chú ơi, tôi ở đây.

Tử Minh lần nữa di chuyển xe về phía giường, Chu Mẫn buông chăn trong tay xuống mà nhào lại dụi dụi mặt vào lồng ngực Tử Minh mà khóc.

Chu Mẫn khóc xong đã nửa tiếng sau, hai mắt sưng húp ngồi trên giường, Tử Minh dùng khăn ấm lau mặt cho Chu Mẫn.

Chu Mẫn tỉnh táo lên không ít, mặt người phía trước cũng đã thấy rõ, khuôn mặt nửa tháng nay đến ngủ Chu Mẫn cũng nằm mơ thấy.

Tử Minh:" Em đừng trốn tôi nữa có được không? Nếu em không thích tôi sẽ không ép buộc em ở bên tôi."

Chu Mẫn lắc đầu nguầy nguậy, hai tay nắm thành quả đấm:" Tôi, tôi suy nghĩ thông suốt rồi, tôi không ly hôn cũng không rời xa chú, chú đừng bỏ tôi có được không?"

Tử Minh nghe lời này chính miệng Chu Mẫn nói, liền nâng mặt Chu Mẫn lên, hai cánh môi chạm nhẹ vào nhau.

Môi Chu Mẫn rất mềm, hơi thở cô mang theo mùi cồn, lúc tách ra cả hai đều choáng váng mặt ai cũng đỏ bừng.

Thời gian qua nội tâm Chu Mẫn đánh nhau rất dữ dội.

Tự tôn nói với cô:" Cái này không thể nào."

Kinh nghiệm nói với cô:" Cái này quá mạo hiểm."

Nội tâm lại nhẹ nhàng lên tiếng:" Cứ thử một chút xem sao."

Tịnh Y nói đúng, yêu thì cứ yêu thôi, bản thân Chu Mẫn đã lo chưa xong, dựa vào đâu cô phải lo cho người khác chứ?

Người kia chắc chắn sẽ gặp được Tử Minh, còn Tử Minh cũng sẽ gặp người kia.

Nhưng thứ khác là Tử Minh là của cô.

Chu Mẫn được Tử Minh ôm vào lòng, tuyết bên ngoài đã bắt đầu rơi, tuyết to như lông ngỗng hơi lạnh bị ngăn cách bên ngoài lớp của kính, bên ngoài lạnh lẽo bên trong phòng lại ấm áp, hai con người trên giường ôm lấy nhau mà ngủ, không ai muốn buông ai ra.

Đến tay tê rần, Tử Minh lại di chuyển qua chỗ bên cạnh, đổi tay tiếp tục ôm Chu Mẫn.

Mặc kệ Chu Mẫn có là ai đi nữa, là cô gái xuất thân từ nông thôn là cô nhi hay người không thuộc về thế giới này đi nữa, Tử Minh vẫn sẽ yêu Chu Mẫn, vì cô mà làm tất cả.

Chu Mẫn bị tiếng báo thức điện thoại làm cho mơ màng tỉnh dậy, chuyện hôm qua Chu Mẫn vẫn nhớ rõ, người lạ đem bắt Chu Mẫn vào phòng, sau đó Tử Minh xuất hiện người kia liền biến mất.



Chu Mẫn nhìn lồng ngực phóng đại ngay trước mặt liền muốn đưa tay lên sờ.

Tử Minh đã dậy từ lâu, thấy Chu Mẫn chăm chăm nhìn vào lồng ngực của mình liền ho khan hai tiếng.

- Dậy rồi?

Chu Mẫn hoảng loạn ngồi bật dậy, đầu đập vào dưới càm Tử Minh.

Hai người đau đến ứa nước mắt.

Chu Mẫn che đầu, lại nhìn làn da vốn trắng của Tử Minh bị đỏ một mảnh có chút xót mà đưa tay xoa xoa.

- Em, em không cố ý là chú doạ em giật mình.

Bọn họ hôm qua đơn giản là ôm nhau ngủ, những chuyện khác không làm, nếu không sáng hôm sau dậy Chu Mẫn sẽ xem Tử Minh là tên biến thái rồi đổi ý thì thế nào bây giờ, đã nhịn lâu như vậy nhịn thêm một chút cũng không chết đói.

Tử Minh nắm lấy tay của Chu Mẫn mà xoa xoa trên mu bàn tay của cô.

- Bên ngoài đã có tuyết rồi, chúng ta ở thêm vài hôm rồi về Giang Nam.

Chu Mẫn không có ý kiến, Chu Mẫn từ bé tới lớn còn chưa được ngắm tuyết đâu, cô còn nghe nói ăn đùi lợn nướng rồi ngắm tuyết thì chính là mỹ vị trong mỹ cảnh.

Đùi lợn thì đắt nhưng tuyết thì được ngắm miễn phí, không được ăn đùi lợn cũng không sao.

Hai người ở Lục Châu thêm hai ngày, buổi tối bọn họ chuẩn bị xuống trả phòng, vừa ra hành lang liền gặp Tịnh Y, trên cổ dấu vết đỏ tím, môi hơi sưng khoé mặt lại ương ướt.

Chu Mẫn trước giờ chưa từng thấy Tịnh Y mang bộ dạng này, liền muốn tiến lên hỏi, không đợi cô đi tới Tịnh Y đã nhào về phía này đưa điện thoại cho Chu Mẫn.

- Em mau nhìn đi, tin em bị đại gia bao nuôi đã lan ra bên ngoài rồi, hôm ở quán lẩu lúc em bị đưa đi cũng bị phóng viên chụp lại, bên phía công ty hiện tại rất loạn, muốn tẩy trắng cũng không tẩy nổi.

Bên trên điện thoại là tấm ảnh hôm qua bọn họ vừa đi ăn lẩu về, mặt Chu Mẫn bị lạnh đến ửng hồng, trên đầu bọn họ là bảng hiệu của khách sạn, còn tay dìu một người đàn ông đang dùng cây nạn để đi, vào khách sạn.

Rất tình tứ, ngũ quan Chu Mẫn được chụp rất rõ còn người kia lại rất mơ hồ.

Mà người đi bên cạnh chính là Tử Minh.

Tịnh Y lúc này mới để ý đến Tử Minh, nuốt một ngụm nước bọt đành làm liều.

- Hiẹn tại Chu Mẫn là người của anh rồi, anh không thể nhắm mắt làm ngơ đúng không? Chu Mẫn lúc trước trẻ người non dạ mới bị ông đại gia kia lừa, lão già kia mỗi ngày đều nằm trên giường, đến cử động cũng không cử động nổi còn mắc bệnh tim, căn bản chưa chạm vào Chu Mẫn, nên anh giúp đứa nhỏ này một chút đi.

Y còn cố tình bịa ra thêm bệnh cho người kia.

Tuy Tịnh Y không biết người này là ai, nhưng có thể nhìn ra bộ dạng không phải dạng vừa, còn là thuộc loại thành công từ sớm, Tịnh Y rất có mắt nhìn, không sai được.

Hồ Khanh mặc bộ đồ ngủ bằng tơ tằm đi tới phía sau Tịnh Y, xách y lên.

- Đừng nháo nữa về phòng thôi.

Tịnh Y vùng vẩy không muốn đi:" Anh thả em xuống, chuyện này không giải quyết sớm sẽ bị hỏng thanh danh của Chu Mẫn, 10000 cái bình luận đã có 9999 cái chửi Chu Mẫn, cái còn lại chính là xin cách tiếp cận đại gia."