Hai người nhận lấy giấy kết hôn xong, nhân viên công chứng được Tình Khang tiễn ra khỏi biệt thự, thím Lưu quay lại công việc của mình, biệt thự thoáng cái trở nên yên tĩnh chỉ nghe được mỗi tiếng gió bên ngoài thổi đập vài hai cánh cửa sổ phát ra tiếng lạch cạch.
Tình Khang đứng ở bên cạnh Tử lão gia đưa đoạn ghi âm lúc nãy cho ông.
Nghe xong sắc mặt ông tất nhiên không tốt, nhưng đứa con trai này ông đặt hy vọng vào nó không ít, dù có nghe đoạn ghi âm này cũng xem như cậu bị từ chối nên tức giận thôi, nào nghĩ đến việc Tử Hào vậy mà lại thích thím của mình.
Thím Lưu đặt một ly sữa lên một cái khay trên khay còn có một đĩa nhỏ chuyên dụng để đựng thuốc của bác sĩ, viên lớn nhỏ muốn màu sắc gì liền có đủ.
Chu Mẫn vừa xuống lầu nhìn thấy đĩa thuốc trong khay, miệng có cảm giác đắng nghét như cô mới là người uống thuốc vậy.
- Cái này cho chú Tử Minh hả thím?
Thím Lưu:" Cái này là thuốc bác sĩ kê cho cậu chủ, đã qua giờ uống thuốc gần năm phút, dạ dày cậu chủ không khoẻ chỉ có thể uống sữa buổi sáng."
Chu Mẫn nhìn đồng hồ điện tử trên tay thím Lưu nhấp máy.
Thím Lưu cười cười đặt khay vào tay Chu Mẫn.
- Cái này là đồng hồ báo giờ uống thuốc của cậu chủ, giờ sinh hoạt của cậu chủ luôn có giờ nhất định, sai một giây cũng không được.
Chu Mẫn gật đầu một cái nhận khay đi lên phòng Tử Minh, ở bên ngoài gõ hai cái mới đẩy cửa vào.
Tử Minh ngồi bên cạnh cửa sổ, trên đùi là thảm lông giữ ấm trên thảm lông là một cuốn sách, tầm nhìn của Tử Minh không đặt lên cuốn sách mà nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.
Chu Mẫn đặt khay lên bàn trà gần bên cạnh, tay cầm ly sữa đưa mắt nhìn theo chỗ Tử Minh đang dừng tầm mắt, hắn không nhìn những bụi hoa đang nở đủ màu sắc, bởi vì hôm nay có nắng lại có gió thời tiết ẩm ướt, mấy đoá hoa phía dưới như có sức sống mà lắc qua lại để thu hút sự chú ý của bọn họ.
Nhưng Tử Minh là nhìn một bụi hoa hồng được cắt tỉa gọn ràng bên trên có một nụ hoa hồng nhỏ vẫn chưa nở, phỏng chừng là mới mọc.
Chu Mẫn cảm thấy không có gì đặc biệt lúc thu tầm mắt không tự chủ được mà nhìn sóng mũi thẳng, hai cánh môi nhạt bị chủ nhân của nó mím thành một được thẳng, đẹp trai lại si tình như vậy, mà lại chết sớm cũng thật đáng tiếc nhưng muốn trách cũng chỉ trách Tử Minh là nhân vật phụ giống Chu Mẫn thôi, ít ra chết còn thấy xác còn Chu Mẫn chết mới không tìm được xác.
- Thím Lưu nói chú đến giờ uống sữa với uống thuốc rồi.
Tử Minh nhìn ly sữa trong tay Chu Mẫn, trong mắt có vẻ kháng cự, mấp máy môi mấy lần vẫn không nói ra tiếng nào đưa tay nhận lấy ly sữa tay kia cầm một nhúm thuốc cho vào miệng, dùng sữa thay nước mà nuốt xuống.
Dạ dày không tốt vậy mà lại uống thuốc cùng với sữa? Cái này rõ ràng chính là đang hại người thì có.
Chu Mẫn dọn dẹp một chút nghe thấy tiếng sách với thảm bị quăng xuống va chạm sàn nhà, thấy xe lăn di chuyển về phía nhà vệ sinh, bên trong rất nhanh liền truyền ra tiếng nôn khan, như muốn nôn cả lục phủ ngũ tạng ra bên ngoài, Chu Mẫn bỏ ly sữa xuống khay chạy vào bên trong vỗ vỗ lưng cho Tử Minh.
Tuy đời trước Chu Mẫn không phải bác sĩ nhưng có thời gian làm tạp vụ ở bệnh viện, chuyện uống một nhúm thuốc một buổi gần bằng lượng người khác uống một tuần, còn không ăn sáng, uống chung với sữa chắc chắn sẽ tạo nên xung đột, dạ dày sao có thể dưỡng cho khoẻ được.
Bởi vì Tử Minh chưa ăn gì nên chỉ nôn thuốc với sữa ra bên ngoài, đổ một tầng mồ hôi mỏng trên trán, cả người như mất hết sức nằm nhoài ở bên cạnh bồn cầu.
Chu Mẫn lấy cho hắn một cốc nước súc miệng, song mới đẩy người ra bên ngoài.
- Chú ăn một ít cháo đi, tôi nấu cho chú được không? Buổi sáng phải ăn sáng nếu không sẽ không tốt cho dạ dày, uống thuốc mà chưa ăn sáng bị nôn rất khó chịu.
Tử Minh nhìn người đang quỳ xuống sửa sang lại tấm thảm lông trên chân mình, ánh mắt nhìn hắn đơn thuần không pha chút tham vọng nào, cũng không có chút gì xem thường hắn, giọng nói cũng không có vẻ sẽ mất kiên nhẫn.
Tử Minh không lên tiếng mà gật nhẹ đầu coi như đồng ý.
Chu Mẫn lập tức vui vẻ đứng dậy bưng cái khay đặt ở bàn trà lên.
- Chú đợi tôi một chút.
Chu Mẫn không phải tâm tư đơn thuần cũng không phải là con gái mới lớn đời trước Chu Mẫn đã gần hai mươi lăm tuổi chỉ có nguyên thân kiếp này chỉ mới hai mươi mốt tuổi.
Chẳng qua Chu Mẫn biết một điều, với đàn ông trải đời, tuyệt đối đừng ngu ngốc giả vờ đáng thương, đừng diễn trước mặt người đã biết kết quả, đừng ngu ngốc.
Chu Mẫn biết Tử Minh là người từng trải, khí chất trên người cũng không phải sinh ra đã có, chính là trải qua không ít thăng trầm, người đàn ông có khí chất như vậy chỉ sợ đốt đèn cũng không tìm được mấy người.
Chu Mẫn cũng không phải con nít mới dứt sữa đi thích mấy em trai chỉ nói qua cái miệng, Chu Mẫn dù sao vẫn mang trong người linh hồn sống hai mươi lăm năm, đối với loại đàn ông như Tử Minh lại thấy thu hút hơn nhiều.
Thím Lưu từ trong phòng bếp đi ra, thầy Chu Mẫn từ trên lầu đi xuống mới đi tới nhận lấy khay trên tay cô.
- Bình thường cậu chủ không thích uống sữa với uống thuốc, mỗi buổi sáng đều dỗ rất lâu cậu chủ mới uống, vậy mà hôm nay chưa đến hai mươi phút đã uống xong rồi.
Thím Lưu không nhịn được mà cong khoé môi.
Chu Mẫn:" Lúc nãy chú bị nôn, sữa với thuốc đều nôn ra ngoài hết."
Thím Lưu xoay người đem khay vào nhà bếp.
- Bình thường uống thuốc cậu chủ đều nôn như vậy, buổi sáng không ăn chỉ uống sữa là bác sĩ dặn, thím cũng thấy rất lạ, thím nghe mấy người bạn của thím nói không ăn sáng uống thuốc chính là bào mòn dạ dày.
Chu Mẫn nghe xong có chút sửng sốt.
- Vậy lão gia biết chú uống thuốc xong bị nôn không thím.
Thím Lưu nghe hỏi thì lắc đầu.
- Ài, bác sĩ đến khám định kỳ cho cậu chủ là người có tiếng trong giới y học, còn du học ba bốn nước gì đó, còn bạn của thím là mấy người đã có tuổi không hiểu biết gì về y học gì hết á, thím sao dám đem nói mấy lời này cho lão gia nghe chứ.
Chu Mẫn:" Thuốc của chú ở đâu vậy thím? Cháu xem qua một chút."
Thím Lưu đặt khay xuống bàn ăn, gật đầu một cái, tủ thuốc không lớn đặt ở một góc trên cao ở phòng bếp, thím Lưu mở ra bên trong chứa không ít hơn sáu bảy lọ thuốc còn có hộp cứu thương.
Chu Mẫn thấy lọ thuốc nắp trắng bên ngoài vỏ là màu vàng có thể thấy mấy viên nén nhỏ bên trong mới đưa tay cầm lên, cô kêu thím Lưu đem đĩa thuốc trên khay lại đây.
Chu Mẫn đổ ra một lượt, thuốc này chính là corticoid là chống buồn nôn.
Nhưng dùng liều lượng nhiều sẽ kích ứng dạ dày gây ra cảm giác buồn nôn, khó ngủ.
Nếu muốn dùng liều lượng nhiều lâu dài phải uống thuốc trước thuốc tráng niên mạc dạ dày, corticoid phải ăn trước khi uống tới nửa tiếng.
Chu Mẫn:" Thuốc này chú mỗi sáng đều dùng?"
Thím Lưu thấy khuôn mặt của Chu Mẫn có chút căng thẳng, tay xoa xoa vào nhau.
- Đúng rồi, sao vậy phu nhân? Thuốc có phải có vấn đề gì không?
Chu Mẫn có biết qua mấy loại thuốc đơn giản, còn những loại trong tủ có rất nhiều loại không biết.
Chu Mẫn gom thuốc đặt vào lại. - Thím gom hết thuốc xuống đi, con đem đến bệnh viện cho bác sĩ xem qua một chuyến, loại thuốc này phải ăn trước khi uống ba mươi phút, phải uống thêm thuốc tráng men dạ dày nếu không sẽ bào mòn dạ dày của chú.
Thím Lưu nghe đến đây sắc mặt có chút khó tin.
- Sao có thể, rõ ràng vị bác sĩ này là thiếu gia Tử Hào bay đến pháp mời về làm bác sĩ riêng cho cậu chủ.