Vừa nhìn thấy bóng dáng Hoàng bước vào phòng khách, ông quản gia vui mừng chào.
_Cậu đã về…??
_Vâng…!!
_Ở nhà có chuyện gì không bác…??
_Không có chuyện gì cả. Bác chỉ lo bệnh tình của cháu thôi, bác sợ trời trở lạnh thế này không tốt cho sức khỏe của cháu….!!
Hoàng mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế xô pha bên cạnh. Hoàng buồn buồn nói.
_Hôm nay cháu lại gặp Thanh cô gái giống hệt Thiên Vy….!!
Ông quản gia nhíu mày.
_Thanh…??Bác chưa bao giờ nghe cháu nhắc về cô gái này…!!
_Cô ấy là bạn học cùng lớp với cháu….!!
Ông quản gia ngồi đối diện với Hoàng. Rót cho Hoàng một ly cà phê, ông hỏi.
_Cô bé đó làm bạn của cháu à…??
Hoàng gật đầu.
_Vâng, cô ấy là bạn của cháu…!!
_Lạ nhỉ, bác tưởng cháu không thích kết bạn với con gái kia mà….??
_Cô ấy khác các cô gái khác. Ở bên cô ấy cho cháu cảm giác giống như lúc cháu ở bên Thiên Vy…!!
_Cháu đang so sánh hai cô gái với nhau…? Bác sợ cháu chỉ làm cho bản thân cháu thêm đau khổ hơn thôi…!!
Hoàng thở dài.
_Cháu biết là như thế nhưng nếu có thể nhìn thấy hình bóng của Thiên Vy hàng ngày cháu đã mãn nguyện lắm rồi…!!
_Bác không biết phải nói hay khuyên cháu như thế nào nhưng bác hy vọng cháu có thể sớm quên được nỗi đau dày vò cháu bao lâu nay…!!
Hoàng cảm động nói.
_Cháu cảm ơn bác. Cháu cũng hy vọng cháu có thể quên nhưng ngay lúc này cháu không làm được, chỉ cần nhìn thấy bức hình của ấy hay bất cứ vật dụng gì liên quan đến cô ấy là tim cháu lại nhói lên. Cháu mệt mỏi với những suy nghĩ trống rỗng ở trong đầu, cháu sợ bóng tối, sợ chết chóc, cháu cũng sợ yêu, cháu sợ lại phải nhìn người con gái cháu yêu chết trong tay cháu một lần nữa….!!
Ông quản gia hiền từ an ủi Hoàng.
_Phải cố quên đi để sống tiếp, cháu cũng phải dũng cảm đối diện với trái tim và tình cảm của cháu. Bác nghĩ Thiên Vy cũng không muốn nhìn thấy cháu suy sụp và tự dày vò mình như thế này đâu….!!
Hoàng ngước nhìn lên khoảng không trước mặt, Hoàng tự hỏi là trên cao kia có thiên đường không ?, nếu có Hoàng ước Thiên Vy được hạnh phúc và được sống trong một thế giới bình yên.
Hoàng dành hết tình cảm, tâm trí, tâm hồn Hoàng ối tình đầu đầy mật ngọt và đẹp như mơ. Hoàng yêu Thiên Vy tha thiết, hai người là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ, họ sinh ra là để dành cho nhau nhưng vụ tai nạn xe ô tô thảm khốc đã cướp đi người con gái Hoàng yêu. Hoàng hận người đàn ông lái xe trong trạng say rượu, ông ta đã cướp đi tất cả mọi thứ mà Hoàng có. Đã hai năm trôi qua Hoàng vẫn không tài nào quên nổi, cứ mỗi lần Hoàng nhắm mắt lại hình ảnh chiếc xe ô tô nằm nghiêng lại hiện ra.
Nhắm chặt mắt lại, Hoàng ngả người ra sau ghế. Ông quản gia thấy Hoàng im lặng, ông đứng dậy. Ông biết lúc này Hoàng muốn được ở một mình. Ông yêu Hoàng như con, ông đã chăm sóc Hoàng từ nhỏ. Ông chỉ sống có một mình, cả cuộc ông gắn liền với căn nhà và người thân trong gia đình Hoàng, ông kính trọng họ và coi họ như người thân của ông.
Kể từ cuộc gặp gỡ Thanh trên phố ông luôn muốn tìm hiểu về Thanh, điều ông không ngờ được nhất Thanh là bạn học cùng lớp với Hoàng. Nghe Hoàng nói đã coi Thanh là bạn ông yên tâm vì ít ra Hoàng cũng đã có thể mỉm cười và yêu đời trở lại. Ông hy vọng Thanh có thể làm được một cái gì đó cho Hoàng.
Một đêm mất ngủ, một đêm dài đối với Thanh. Cú điện thoại lúc nãy của Long làm cho Thanh không thể nào yên nổi. Thanh đi qua đi lại trong phòng, vừa đi Thanh vừa lẩm bẩm.
_Không biết hắn định hỏi gì mình nhỉ ? hay là mình gọi điện lại cho hắn ? nhưng mà không được mình có ưa gì hắn đâu, mình ghét hắn thậm tệ, mình quan tâm đến hắn làm gì, mặc xác hắn hắn vậy..!!
Miệng thì nói thế nhưng bàn tay của Thanh đang bấm số của Long. Long đang hí hoáy viết lời bài hát, trên sàn nhà nhiều tờ giấy bị vò nát nằm rải rác xung quanh ghế. Long vò đầu bức tai, có lẽ cú gọi điện cho Thanh làm cho Long tức nên không làm sao viết nổi. Long dằn cây bút thật mạnh xuống bàn.
_Chết tiệt, hôm nay mình bị làm sao thế này ? mình đã hứa là không nghĩ đến cô ta, sao hình bóng cô ta cứ lởn vởn trong đầu mình làm ình không tài nào viết nổi một dòng nào. Mình đúng là bị điên thật rồi…!!
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm cho Long giật mình. Long nhếch mép khi biết là Thanh đang gọi, Long gằn giọng hỏi.
_Cô gọi cho tôi làm gì…??
Câu đầu tiên Thanh đã bị Long quát rồi. Thanh tức giận độp lại.
_Chào sếp !. Chẳng qua em tưởng sếp bị làm sao nên em gọi điện hỏi thăm sếp, nhưng nghe giọng quát của sếp em thấy sếp còn khỏe mạnh lắm. Em xin lỗi vì làm phiền nhã hứng của sếp, chào sếp….!!
Nghe giọng nói đầy mai mỉa của Thanh. Long hét.
_Cô dám nói với tôi bằng cái giọng không biết điều đó hả, cô có tin ngày mai tôi xử cô không…??
Thanh lẩm bẩm.
-“Lúc nào cũng xử với đánh. Mình đúng là ngu mới đi gọi điện cho hắn, biết thế mặc xác hắn cho xong, tự dưng lại đi chuốc bực vào người.”
_Cô lẩm bẩm cái gì thế hả…??
Thanh chối biến.
_Dạ, có gì đâu sếp, em chỉ đang nhẩm ngày mai em phải làm gì..!!
_Cô đã tính ngày mai cô phải làm gì chưa…??
_Dạ, cũng không có gì nhiều lắm, chỉ là đi học, ngủ và chơi thôi…!!
_Hay quá nhỉ ? Đúng là con heo lười, cô yên tâm việc đó tôi đã tính cả cho cô rồi…!!
Thanh ngập ngừng.
_Không phải là anh lại bắt bí tôi đấy chứ…??
_Mai cô sẽ biết, cô vội làm gì…??
_Lúc nãy anh có hỏi em một chuyện, không biết chuyện đó là chuyện gì…??
Hình bóng Thanh cùng Hoàng nắm tay nhau chạy tung tăng trên phố hiện lên làm cho Long bực mình.
_Chẳng có gì cần nói với cô cả. Chào cô….!!
Long cúp luôn máy, một tiếng cạch thật thô bạo. Thanh điên tiết ném chiếc điện thoại xuống giường. Tiếng chuông điện thoai đột ngột vang lên, Thanh kêu khổ vì mải đi chơi và cãi nhau với Long, Thanh đã quên mất việc gọi điện về nhà hỏi thăm gia đình.
Cô Lý trách.
_Con nhỏ kia..!! Cô đã dặn cháu gọi điện cho cô, tại sao cháu lại để cô phải gọi điện cho cháu trước….!!
Thanh hối lỗi nói.
_Cháu xin lỗi. Mọi người ở nhà vẫn khỏe mạnh cả chứ cô…??
_Khỏe, nhờ hai đứa mà cô đang rầu cả ruột đây…!!
_Thôi mà cô. Cô của cháu là người tuyệt nhất….!!
_Đừng có dở trò nịnh nọt cô. Sao cuộc sống ở bên đó thế nào…??
_Dạ, mọi chuyện diễn ra bình thường…!!
_Lúc nào mà cháu chả nói thế…!!
_hi hi. Cô đang làm gì đấy…??
_Cô chuẩn bị đi ngủ nhưng vì lo cho cháu nên cô gọi điện hỏi thăm…!!
_Cảm ơn cô, chị Thu và bố mẹ cháu đều đi ngủ rồi đúng không cô…??
_Thu đang học bài, bố mẹ cháu ngủ được hai mươi phút rồi. Việc học của cháu đang tiến triển đến đâu rồi, đừng nói với cô là cháu không theo kịp các bạn trong lớp…??
Thanh ấp úng.
_Đều…đều tốt đẹp cả….!!
_Nghe giọng của cháu là cô biết cháu đang chểnh mảng việc học, bản tính lười biếng của cháu không khác gì khi ở đây…!!
Thanh hỏi sang chuyện khác.
_Bố mẹ cháu có biết cháu và chị Thu đổi chỗ cho nhau không cô..??
_Vẫn chưa biết nhưng mà cô nghĩ sớm muộn gì bố mẹ cháu cũng phát hiện ra thôi…!!
Thanh ớn lạnh nói.
_Nếu thế cháu phải làm gì bây giờ hả cô. Cháu không muốn bị bố mẹ cháu mắng và lôi về nước bây giờ đâu…!!
_Hai đứa đúng là điên khùng, tự nhiên lại nghĩ ra cái cách đổi thân phận, lẽ ra khi gặp chuyện các cháu phải nói lại với bố mẹ và cô mới đúng, dấu chuyện xảy ra với hai đứa là đã sai bây giờ còn thêm trò lừa cha gạt mẹ này nữa, thật là không thể chấp nhận được….!!
_Cháu xin lỗi vì làm cho cô lo, cháu hứa sẽ thông báo mọi chuyện của cháu cho cô biết. Mong cô đừng nói chuyện này cho bố mẹ cháu biết…!!
_Cô biết rồi , cháu khỏi cần phải nhắc, nhưng nhớ là dù có làm gì cũng phải suy nghĩ kĩ trước khi quyết định đấy.
_Dạ…!!
Thanh vắt tay lên trán, đầu óc Thanh trống rỗng. Cuộc sống bên này không hề dễ chịu như Thanh nghĩ, nguyên vụ suốt ngày bị Long bắt nạt, bây giờ lại thêm cô bạn gái khó chịu của anh ta nữa chứ. Thanh muốn điên lên, Thanh không hiểu tại sao Long lại ghét Thanh đến thế. Thanh nhớ lúc ở trại trẻ mồ côi, Long là một chàng trai dễ mến bao nhiêu, kể từ lúc ở bữa tiệc về Long lại càng đáng ghét bấy nhiêu. Tại sao trong con người của hắn lại chứa hai tính cách khác nhau, một thiên thần luôn mỉm cười, giúp đỡ người khác, một ác quỷ luôn hét, bắt nạt Thanh. Thanh lắc đầu.
_Hắn thật khó hiểu. Lúc thế này lúc lại thế kia…!!