Tối Hậu Nhất Cá Lưu Manh

Chương 18: Chương 18



TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 18: Có việc gì, tìm Hạo ca
Dịch & Biên: [VIP]
Nguồn: tangthuvie
Thanh âm vừa truyền tới, Hà Phi vội vàng quay đầu nhìn lại, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc không thể tả cùng vẻ không dám tin, hai thằng này thế quái nào lại mò tới, chẳng lẽ bọn nó và tên ranh con là cùng một hội?
Vương Hoa, Trương Thiên Cường cũng rất ngạc nhiên, còn Sử Hạo lại càng nhìn đến sái quai hàm, trong lòng than lớn: "Thế gian này rốt cuộc là như thế nào, tại sao mà ý nghĩ cùng hành động của bọn trẻ tuổi luôn luôn nằm ngoài dự liệu tất cả mọi người đến vậy."
Tiền Nhâm Hào cùng Long Giang sóng vai bước vào phòng học, trên mặt hiện ra một nụ cười đầy giễu cợt. Long Giang ha ha cười nói:
- Mới sáng này ra đã náo nhiệt, ta còn tưởng Nhị Trung tổ chức liên hoan bang hội cơ đấy, ai dè thì ra lại là cái đám phế vật này đang làm càn làm bậy.
Ánh mắt Hà Phi lóe lên, nhưng không tức giận, gã không đáp ngược lại hỏi:
- Bọn mày cũng đến giúp thằng này?
- Ài, mày đều đã nói cả rồi, tao biết nói gì đây.
Long Giang "bất đắc dĩ" nhún vai.
Hà Phi đã rơi vào thế "cưỡi hổ khó xuống", đứng trước mặt đám đàn em, gã không muốn xuống nước mất mặt giảng hòa. Gã bỗng nhiên đối với thiếu niên gầy bé thanh tú trước mặt có chút ngạc nhiên, thân thủ bất phàm, bằng hữu đều là loại trâu bò ở trường học, rốt cuộc từ lúc nào mà lại tòi ra được cái giống quái thai đến như vậy, gã thậm chí chưa từng phát hiện ra.

Bất quá Hà Phi cũng không bị hù dọa nhiều, hơn bốn mươi thằng anh em của gã không thể nào lại sợ năm đứa kia được, gã không hề sợ hãi, ngẩng đầu nói:
- Do chúng mày ngu, tao đây cũng chịu.
Sử Hạo bất đắc dĩ liếc nhìn bọn người, đương nhiên đối tượng trong này chỉ bao gồm Tiền Nhâm Hào, Long Giang, Trương Thiên Cường và Vương Hoa. Hắn trong lòng vô cùng khinh bỉ mà than thở: "Nhìn xem này, nhìn xem này, đây chính là những thanh thiếu niên đã bị đầu độc bởi phim ảnh cùng sách báo xã hội đen a, từng lời từng chữ thốt ra mười phần đều giống xã hội đen". Hắn cảm giác cái trường học này đang trở thành nơi giải quyết ân oán cho các bang hội, con ** nhà các ngươi, lão tử chẳng qua chỉ tới giải quyết thằng ôn Hà Phi.
Sử Hạo thầm mắng một tiếng, đột nhiên quay đầu nhìn Hà Phi, ánh mắt hắn nheo lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, mang theo vẻ cười lạnh, ghê người đến thấu xương, mạnh mẽ vọt một bước nhảy đến trước người Hà Phi.
Lúc mọi người hãy còn đang suy nghĩ về nụ cười lạnh của hắn thì hắn chợt đã phi thân nhảy lên, một cái cùi chỏ trực diện dứt khoát mà nện xuống khuôn mặt anh tuấn của Hà Phi.
Lớn lên đẹp trai không phải là lỗi của gã, nhưng gã lại đem gương mặt mĩ miều đó để mà đi lừa đứa bé gái là đã sai lầm. Cho nên lúc mà nện vào Sử Hạo không hề nương tay, cứ hết lực mà phập. Một tiếng động lớn, Hà Phi ngửa mặt ngã quỵ, cái mũi méo xệch, máu mũi, nước mũi lẫn lộn bầy nhầy cùng phun ra.
Ba nàng nữ sinh Nhiêu Hải Yến, Sử Thanh, Trần Thơ Lôi không khỏi bị dọa cho hét ầm lên, Nhiêu Hải Yến lại càng nhảy bổ vào trong lòng Vương Hoa, thân thể lạnh run. Nàng chợt phát hiện, Sử Hạo đã thay đổi, hoàn toàn thay đổi, thay đổi đến xa lạ, Sử Hạo trước kia vốn là kẻ hòa nhã dễ gần như vậy, thân thiết như vậy, thế nhưng giờ đây hắn lại độc ác, bá đạo như này.
Nữ sinh ban 5 cũng rối rít mà hét toáng lên tiếng thét chói tai đã vượt quá 100 đê-xi-ben, âm điệu kéo dài tưởng như vô tận. Bất quá tiếng thét chói tai này là do các nàng hưng phấn hay sợ hãi thì không thể nào nghiên cứu nổi.
- Mẹ nó, kiếp thằng lùn phiền phức thế này đây, đã xấu mặt lại còn phải lãng phí sức mà loi choi nhảy lên.
Lần đầu tiên Sử Hạo cảm thấy bất mãn về cái thân thể "cao lớn" trời sinh của mình, nhưng loại bất mãn này không tồn tại quá một giây đã bị hắn sút ra ngoài chín tầng mây. Hắn sải bước, bước dài tới bên cạnh Hà Phi, khom lưng xuống một tay nắm lấy tóc Hà Phi, cứ như thế, xềnh xệch lôi gã đi tới bên cạnh bục giảng y như lôi một con chó chết.
Sử Hạo nắm tóc gã, hung hăng đập vào vách tường, ánh mắt cũng chẳng thèm chớp, thủ pháp thật tàn độc, tâm chí thật cứng cỏi, khiến người người không khỏi nổi hết da gà. Hành động khiêu chiến của Sử Hạo lần này đã khiến bọn họ thừa nhận năng lực của hắn từ tận đáy lòng.
Trên vách tường lưu lại một vết máu dài loang lổ, Hà Phi lập tức hôn mê bất tỉnh, giờ khắc này, ngất đi được đối với gã mà nói chính là hạnh phúc. Bất quá loại hạnh phúc này của gã cũng bị Sử Hạo cương quyết hủy diệt.
Sử Hạo tung một cước nặng nề đạp lên ngực gã, những dao động đau nhức như bị tảng đá lớn đập lên ngực kích thích tới tận cuối dây thần kinh khiến một Hà Phi lúc này còn chưa hoàn toàn mất đi tri giác, tỉnh lại trong đau đớn, lăn lộn kêu gào trên mặt đất, tiếng kêu thật thảm thiết đến đáng thương, thấy cảnh tượng thê thảm đó thật chẳng dám nhìn.
Trong phòng học, vô luận là học sinh Ban 5 hay đám Trương Thiên Cường, Long Giang, quả tim tất cả không kìm được một trận co thắt. Với đám học sinh tay đang cầm ghế kia, càng như hít phải khí lạnh, thậm chí bọn chúng còn cảm thấy thật may mắn vì kẻ khi nãy động thủ không phải là mình.

Sử Hạo đi tới cửa phòng học, chẳng nói chẳng rằng ôm lấy cơ thể mềm mại đang lạnh run của Trần Thơ Lôi, tiến tới trước người Hà Phi đang nằm trên đất, từ cao nhìn xuống, liếc mắt nhìn Hà Phi tựa như một vị thần đứng trên đỉnh núi cao cao đang quan sát đám chúng sanh, dùng giọng điệu của lũ lưu manh đầu đường xó chợ:
- Tao tên Sử Hạo, nàng là Trần Thơ Lôi, nàng, là bạn gái của Sử Hạo tao, bạn gái của Hạo ca không cho phép thằng nào được khi dễ, nghe rõ chưa?
Trần Thơ Lôi sững sờ nhìn Sử Hạo, trong mắt hiện ra một chút cảm xúc khó tả, vẻ sợ hãi cơ hồ như bị loại bỏ, nhưng trong lòng lại chợt hiểu ra câu nói của Sử Hạo, gương mặt bụ bẫm không khỏi có chút nóng ran.
Sử Hạo chợt kéo Sử Thanh, đi tới nói:
- Nó là Sử Thanh, muội muội của Hạo ca, muội muội của Hạo ca cũng không cho phép thằng nào được khi dễ, một con bé đáng yêu như thế, thằng ôn nhà mày lại dám tát nó, mày có còn tính người không?
"Gào"
Sử Hạo tức giận một cước sút cái bàn giáo viên lật tung, lăn quay trên bục giảng, phẫn nộ quát:
- Nhớ kỹ vào, mọi thứ của Hạo ca, đều không cho phép đứa nào chạm đến, đừng thấy Hạo ca lùn mà khi dễ, Hạo ca lùn, đó là bởi vì bị dồn nén quá nhiều tinh hoa, bằng không lão tử chẳng dài đến hai mét, bọn bây có tin không?
Lũ học sinh Ban 5 chết cười, lời nói của Sử Hạo quả thật thâm sâu quá, bọn chúng không nhịn nổi cười, nhưng lại không dám cười, chẳng thể làm gì hơn là kìm nén cảm xúc lại. Bất quá từ tần suất nhăn nhúm của cái đống thịt trên mặt bọn chúng có thể nhìn ra được, bọn chúng thực sự quá nhẫn nại rồi.
- Hôm nay cũng chỉ là “giơ cao đánh khẽ”, nếu như bọn bây đứa nào không phục, muốn đi báo thù, cứ việc kiếm Sử Hạo tao mà tới, nhưng chớ có động đến lũ tiểu nữ sinh.
Sử Hạo lạnh lùng quét mắt nhìn đám học sinh Ban 5, rồi chợt ngồi xổm xuống một tay nhấc Hà Phi đang lù lù như một đống cứt ở phía trên bục giảng, vỗ vỗ gương mặt đang nhăn nhó vặn vẹo của gã, nói:
- Một lần nữa mà để Hạo ca biết mày kiếm Thơ Lôi gây chuyện...... chỉ cần đụng đến đầu ngón tay nàng, lão tử sẽ băm nát cả cánh tay mày. Không nên hoài nghi lời Hạo ca, nếu không thực sẽ bi thảm đấy.
Nói xong, Sử Hạo "trái ôm phải ấp" trực tiếp đi ra khỏi phòng học, hơn bốn mươi thằng học sinh tay ôm khư khư cái ghế khí thế hừng hực nhưng tuyệt chẳng thằng nào dám tiến lên ngăn cản, rối rít bằng ánh mắt "chào tạm biệt" nhìn Sử Hạo ôm ấp hai vị thuần mỹ nữ sinh chậm rãi bước ra khỏi phòng học.
Nhóm người Vương Hoa, Nhiêu Hải Yến, Long Giang, Trương Thiên Cường cũng vội vàng công khai mà rời khỏi phòng học ban 5, mấy kẻ này cũng đều là những nhân vật phong vân trong đám Sơ trung của trường học, đương nhiên sẽ chẳng e ngại mấy thằng du thủ du thực Ban 5.

Sử Hạo liếc nhìn đám người Vương Hoa, Nhiêu Hải Yến bên cạnh, chợt quay đầu bảo Sử Thanh:
- Các ngươi vào học trước đi, Tiểu Thanh, lần sau gặp chuyện như vậy, không nói cho ca, ca nhất định gõ chết ngươi, có nghe không?
Dừng một chút, không đợi Sử Thanh trả lời, liền quay đầu lại nhìn Trần Thơ Lôi, thấy trong đôi mắt hình quả hạnh của nó vẫn mang theo một chút hồi hộp, gương mặt bụ bẫm của nó đang ửng đỏ tựa như có chút nước mắt trong suốt long lanh chảy ra. Sử Hạo lạnh nhạt nói:
- Có việc gì, tìm Hạo ca.
- Dạ .....
Trần Thơ Lôi khẽ đáp, chợt ngẩng đầu, một người luôn luôn e lệ thẹn thùng như nó cũng dám chằm chằm nhìn thẳng vào đôi mắt Sử Hạo, đôi môi đỏ mọng khẽ lay, ánh mắt như nước mùa thu, ôn nhu nói:
- Hạo ca.... cảm ơn anh!
Sử Hạo khe khẽ nhéo vào khuôn mặt nhỏ bé trơn nhẵn non nớt của nó, cười cười.
- Đứa ngốc này, cảm ơn cái gì, về phòng học đi.
- Dạ, chúng ta đi đây.
Động tác mập mờ vô ý của Sử Hạo khiến cho gương mặt nhỏ nhắn của Trần Thơ Lôi đỏ bừng, trong mắt nó cơ hồ hiện lên chút tư vị khác thường, vội kéo Sử Thanh như bay mà chạy.
Ánh mắt Sử Hạo chằm chằm khả ố nhìn theo cảnh tượng dáng chạy uyển chuyển của Trần Thơ Lôi, trong lòng lại được một phen than thở. Nhiêu Hải Yến kinh ngạc nhìn Sử Hạo, khẽ chợt cúi đầu, mái tóc ngang vai rủ xuống che đi khuôn mặt kiều mỵ của nàng, nhìn không ra sắc mặt.
Sử Hạo ý vị chưa hết, liếm liếm môi, chợt xoay người, nhìn đám người Vương Hoa bên cạnh, cười nói:
- Hôm nay đa tạ các ngươi, lần sau có việc cứ tìm Sử Hạo ta, đừng ngại mở miệng.
Mặc dù Sử Hạo với gã Tiền Nhâm Hào chẳng có chút hảo cảm, nhưng dù gì gã này hôm nay cũng đã đứng ra giúp mình, thân là một vị lưu manh "3 tốt" : có văn hóa, có phẩm vị, có đẳng cấp, Sử Hạo chí ít cũng hiểu được đạo lý tri ân báo đáp là một việc nên làm.
- Ha ha, thật ra hôm nay chúng ta cũng đã giúp cậu được gì đâu.

Vẫn là cái nụ cười nhàn nhạt mọi khi của Vương Hoa, ánh mắt gã khẽ nheo lại, vẽ ra một hình cong cong đẹp mắt, khóe miệng khẽ nhếch, mang theo nụ cười lạnh lùng. Sử Hạo không khỏi không thừa nhận, một gã nam sinh như vậy, lực sát thương đối với bọn trẻ gái quả thực lớn.
Sử Hạo cười khẩy, không nói gì, chợt nhóm người Long Giang, Trương Thiên Cường vội vàng giới thiệu qua loa bản thân, màn chào hỏi diễn ra trong chốc lát, nhưng cũng rất nhanh chóng mà làm thân, Long Giang cười nói:
- Sử Hạo, cậu thân thủ tốt như vậy, đề nghị cậu gia nhập CLB võ thuật trường học, CLB có rất nhiều cao thủ, có lẽ nói không chừng đối với cậu cũng có chút thách thức á.
- CLB võ thuật trường học? Có cao thủ?
Sử Hạo không khỏi bị câu nói vừa rồi làm cho hứng thú. Ở Nhị Trung quả thật hắn vẫn chưa tìm được bao nhiêu người có thể nhận là đối thủ, nghe Long Giang nói ở CLB có cao thủ, tại làm sao lại không khiến hắn hưng phấn?
- Ha ha, tôi ở CLB võ thuật chẳng qua cũng chỉ là dạng dăm ba chiêu thức chó cắn mèo cào, bên trong còn có hai gã biến thái, rất mạnh, nếu không ngại thử khiêu chiến một lần xem sao.
Long Giang nháy nháy con mắt nhìn Sử Hạo, gã quả thật rất muốn chứng kiến Sử Hạo cùng hai tên biến thái ở CLB đánh nhau để được mở mang kiến thức, xem xem rốt cục sẽ ra làm sao, đoán chừng so với phim hành động chắc cũng có chút giống nhau a.
Trương Thiên Cường cũng phụ họa
- Há há, đương nhiên là tốt rồi, Sử Hạo, tôi thấy hẳn là cậu nên tới giày vò cho bọn ở CLB kia một trận, bọn chúng thực sự quá kiêu căng rồi.
Gã thanh âm hùng hậu, làm người kinh sợ, trên nét mặt đay nghiến lộ ra một chút cơ bắp, chứng tỏ không phải đang làm ra vẻ.
Sử Hạo uể oải ngáp một cái, phờ phạc rũ rượi nói:
- Để lần sau đi, tao phải đi đái cái.
Nói xong, liền nghêng ngang, ngạo nghễ cà chớn tiến thẳng hướng nhà cầu.
Nhớ lại một phen tiếp xúc cùng Sử Hạo mới vừa rồi, tất cả hết thẩy hiện ra trong đầu Nhiêu Hải Yến trôi đi dường như giống một cuốn phim nhựa, nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của Sử Hạo, Nhiêu Hải Yến mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng, chỉ là đột nhiên trong phút chốc, nàng muốn khóc.....
Góp ý báo lỗi : tangthuvie/forum/showthread.php?p=6803780#post6803780
Bàn luận chém gió tangthuvie/forum/showthread.php?t=49546