Tôi Kết Hôn Cùng Với Đồng Nghiệp Công Ty

Chương 40: Giải quyết (2)



Khi tất cả mọi thứ đã xong, Ngọc Trúc kêu Tuấn Quốc bảo bố mẹ cùng em trai ra ngoài sân để ngồi uống nước và ăn trái cây, còn cô ở trong sắp xếp đĩa bánh kẹo mà trước đó anh và cô đã mua.

Với kinh nghiệm gặp gỡ đối tác hằng ngày như anh, cô tin chắc rằng anh sẽ ứng phó một cách thuận lợi.

“Con cứ dùng tự nhiên nhé”

Bố là người nói ngay khi anh vừa ngồi xuống ghế đá, anh lịch sự cảm ơn bố vợ, ăn một miếng táo. Mọi người bắt đầu trò chuyện với nhau.

“Quốc này, con hiện tại làm công việc gì?”

“Con đang làm trưởng phòng Kinh Doanh. Tuấn Quốc đẩy đĩa trái cây gần về phía họ, Gia Huy ngồi bên cạnh bố, cầm bình nước và rót vào ly cho mọi người.

Bố mẹ ngạc nhiên khi thấy con trai mình chủ động trong việc chăm sóc mọi người, bọn họ lén nhìn nhau rồi nhìn về phía Tuấn Quốc đang trò chuyện cùng với Gia Huy, hai anh em đang rất hòa thuận.

Ngọc Trúc từ trong nhà mang dĩa bánh kẹo ra ngoài sân thì nghe bọn họ nói chuyện. Cô đứng nép một góc để nghe.

“Có điều này nói ra thì thật xấu hổ nhưng mà bố mẹ muốn muốn hai đứa kết hôn như thế nào? Chuyện của Trúc kỳ thật chúng ta đã quá vô tâm. Cũng không thể tâm sự cùng con bé.” Mẹ trông ấp úng nhìn thẳng vào mắt của Tuấn Quốc, anh có thể thấy được sự khẩn trương trong ánh mắt và lời nói.

Tuấn Quốc thẳng lưng, nhìn bố mẹ. Gia Huy thì ngồi yên vì nó cũng muốn biết anh rể và chị hai đã đến với nhau như thế nào.

“Thật ra..chúng con cũng không phải vì yêu mà cưới, cuộc hôn nhân của cả hai đến rất nhanh. Trúc vừa chia tay với người yêu thì chúng con gặp nhau, lúc đó con vì gia đình thúc ép kết hôn, con mở lời cầu hôn với cô ấy. Con vẫn luôn nghĩ rằng cô ấy sẽ từ chối nhưng không ngờ lại đồng ý ngay lập tức. Và thế chúng con tổ chức hôn lễ hai ngày sau đó”Bố mẹ lẫn Gia Huy như vừa nghe, cảm xúc chuyển sang bất ngờ đến kinh ngạc, đây là câu chuyện tình yêu kiểu gì thế này.



“Con nói thật đó hả?” Bố hỏi để xác nhận xem đó có phải là câu chuyện hài không.

“Sống chung với nhau một khoảng thời gian, chúng con nhận thấy rằng bản thân đã thật sự yêu thương đối phương, chúng con đã một lần nữa tổ chức hôn lễ để chứng minh tình yêu của mình.

Gia Huy chưa từng nghĩ rằng trên đời này lại có kiểu tình yêu như thế này, càng nghĩ nó lại càng trông chờ tương lai có thể gặp được một người để có thể cùng nhau yêu thương như vậy.

Khỏi nói bố mẹ không khỏi ngạc nhiên khi nghe con gái mình lại đi kết hôn với một người đàn ông lạ mặt chỉ vì một lời đề nghị.

“Con biết trong lòng bố mẹ có suy nghĩ chuyện này thật điên rồ, ban đầu chúng con cũng như vậy thôi, không hề nghĩ nó lại xảy ra như thế này. Nhưng có một điều mà con chắc chắn là con yêu Trúc và em ấy cũng vậy. Chúng con sẽ không từ bỏ đối phương trừ khi em ấy nói rằng không còn yêu con nữa.”

Tuấn Quốc nói, lời nói của anh tuy nhẹ nhàng nhưng ai cũng có thể nhận thấy rõ ràng sự nghiêm túc và quyết tâm của anh. Bố mẹ cũng vì thế mà động lòng. Ngọc Trúc nghe hết lời nói của anh, đôi mắt rưng rưng, đôi tay cô cố gắng nắm chặt dĩa bánh kẹo để ngăn cho sự run rẩy của mình.

Tuấn Quốc nói xong, anh đánh mắt về phía trong, thấy có người đang lấp ló, anh đứng dậy đi tới. Thấy Ngọc Trúc đang cúi mặt, anh đẩy mặt cô lên lau nước mắt.

“Sao thế? Bị lời nói của anh làm cho cảm động à?” Anh chọc cô.

“Còn cười?” Thấy anh cười, cô đưa tay đánh anh một cái. “Sao anh lại nói những lời này?”

“Để minh chứng cho sự nghiêm túc của anh, cho tình yêu của chúng ta. Cũng đáng mà.”

Anh xoa đầu, cúi xuống hôn lên trán của cô. Rồi kéo cô ra ngoài chỗ bố mẹ và Gia Huy.

Bố mẹ sau khi thấy cô rưng rung, biết rằng cô đã nghe thấy câu chuyện vừa rồi. Không hiểu sao họ cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Mẹ là người lên tiếng trước.



“Trúc, mẹ biết lời mẹ sắp nói có thể đã muộn, nhưng mẹ vẫn muốn nói cho con biết. Mẹ xin lỗi vì đã không quan tâm con nhiều hơn, vì đã bỏ rơi con khi con cần mẹ nhất, vì đã không làm trọn trách nhiệm của mình. Mẹ xin lỗi con.

“Bố đã không quan tâm và chăm lo cho gia đình nên đã không nhận ra sự cô đơn và tủi thân của con trong suốt thời gian qua, bố cũng thấy mình thật thiếu trách nhiệm trong chuyện này. Bố cũng xin lỗi con.”

Hai người đột nhiên truyền đạt lời nói với con, họ trông rất thành khẩn trong cảm xúc và lời nói. Có vẻ họ đã rất cố gắng để lấy sự can đảm và bày tỏ đến cô.

Ngọc Trúc một lần nữa xúc động, nước mắt lại rơi, cô ôm mặt để che đi sự xấu hổ của mình. Tuấn Quốc bên cạnh xoa xoa cánh tay của cô, lấy khăn giấy đưa cho cô.Gia Huy nhìn bốn người họ đã giải bày tâm sự. Nó ngồi im để nghe sự phản

hồi của chị nó. Chị ấy sẽ phản ứng như thế nào đây.

Ngọc Trúc sau khi bình tĩnh. Cô đã làm chủ được cảm xúc của mình, hít hít mũi, vừa lau nước mắt vừa nói.

“Hiện tại con đã không còn nghĩ đến chuyện trước đây và cuộc sống bây giờ cũng rất tốt, bố mẹ cũng đừng tự trách và xin lỗi con nữa. Con đã không còn giận hai người nữa.”

Mẹ cô rơi nước mắt sau khi nghe cô nói. Khi lời nói “không còn giận hai người” của cô thốt ra, bà không còn tự chủ bản thân. Có lẽ bà đã thật sự hối hận về việc làm mình và bây giờ bà đã thật an tâm vì đã được tha thứ.

Mẹ lẳng lặng quay về phía bố. “Mình à.tôi cũng muốn xin lỗi ông vì sự bất công và vô lý của mình, thời gian qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi hối hận vì đã khiến mọi chuyện trở nên căng thẳng hơn và hơn nữa, tôi xin lỗi vì đã ra tay đánh mình. Hãy tha thứ cho tôi.

Bố im lặng trong vài giây, ông hít một hơi thật sâu rồi thở dài. Ông nắm lấy tay bà và gật gù trải lòng. “Già cả rồi, tôi cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi. Nếu ngày trước không phải vì tôi bỏ bê gia đình thì mọi chuyện có lẽ sẽ khác. Chúng ta..bỏ qua cho nhau đi, chúng ta sẽ không dừng lại ở những cảm xúc này nữa. Quãng thời gian còn lại hãy cùng nhau trải qua cho thật tốt”

Mẹ gật đầu, nắm chặt tay ông liên tục nói. “Tôi hiểu rồi.”