Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ

Chương 17: Chương 17




"Phì" một tiếng, lần này tài xế cũng không nhịn được bật cười.

Tài xế cười xong lại nhìn thấy ánh mắt của Lộ Phong, bả vai cứng đờ run rẩy: "Tổng giám đốc Lộ.

"Lục Phong nói với giọng điệu trầm thấp: "Kéo tấm che lên đi.

"Tài xế vội vàng làm theo.

Tấm che ngăn cách không gian trong xe, sau đó có nói gì hay làm gì cũng gần như không nghe thấy.

Lúc này Nguyễn Văn Văn mới nhận ra mình quá lời, nuốt nước bọt: "Em muốn đứng dậy, em muốn mua đồ.

"Cô nói rồi vịn tay cửa xe định xuống xe, còn chưa đẩy cửa ra được thì tay đã bị giữ lại.

Nguyễn Văn Văn chậm rãi quay đầu lại nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, cười ha ha: "Chồng ơi…”Giờ gọi chồng cũng chẳng có tác dụng gì nữa, Lộ Phong nhíu mày nói: "Tần suất thấp à?"Thái độ nhận sai của Nguyễn Văn Văn cực kỳ tốt, cô vội vàng lắc đầu: "Không phải, không thấp.

""Tôi không được à?" Lộ Phong vừa nói vừa ghé sát lại gần, vẻ mặt không có ý cười, trông có vẻ rất tức giận.

Nguyễn Văn Văn vội an ủi: "Nào có, anh rất được, anh tuyệt nhất thế giới.

"Hình như nịnh nọt cũng không có tác dụng gì, Lộ Phong sắp đè lên vai cô rồi.

Nguyễn Văn Văn căng thẳng nuốt nước bọt: "Bình… bình tĩnh.

"Không người đàn ông nào có thể bình tĩnh khi bị chê, bị nghi ngờ cả, Lộ Phong cũng thế.


Anh ghé sát môi lại gần, dán sát vào mặt cô, nói bên tai cô: "Giờ có muốn thử xem không?"Anh là người luôn giữ lời hứa, trước khi kết hôn đã nói rõ là làm theo ước định, thế nên trước giờ anh chưa từng ép cô.

Nhưng không ép không có nghĩa là anh không được.

Anh có thể dùng thực lực để chứng minh.

Không biết là do nhiệt độ trong xe quá cao hay khí thế của người đàn ông trước mặt quá mạnh mẽ mà đột nhiên cô cảm thấy hô hấp dồn dập, cả người như bốc cháy.

Miệng lưỡi khát khô.

Cánh tay của cô vô thức chặn giữa hai người, cười gượng: "Trong xe! không cần phải thử đâu.

"Chơi trên xe kích thích quá, hay là thôi đi.

Hôm nay Lộ Phong có vẻ không dễ nói chuyện lắm, vẻ mặt cũng nghiêm túc: "Không thử sao chứng minh được tôi có được hay không chứ?"Hình như anh rất để ý đến chuyện "không được" này.

Nguyễn Văn Văn hơi hối hận, khi nãy không nên nói anh không được, đâu có người đàn ông nào muốn bị vợ nói chuyện đó không được.

Là lỗi tại cô nhận thức quá nông cạn.

Không ổn rồi, phải mau xin lỗi thôi.

Cô chống tay lên ngực anh, ngón tay khẽ cào một cái, nở nụ cười cực kỳ quyến rũ: "Em biết anh được mà.

""Khi nãy em nói tôi không được.

""Đó là em thuận miệng nói thôi.

""Lời thuận miệng nói ra mới chính là suy nghĩ tận đáy lòng.

""Không phải, em thật sự không nghĩ thế.

""Nhưng tôi thấy em nghĩ thế.

""! " Nguyễn Văn Văn không nói nên lời, không ngờ lại khó dỗ đến thế.

Không dỗ được bằng lời thì cô chỉ có thể dùng hành động, trên mạng nói thế nào nhỉ, người yêu cãi nhau cách tốt nhất là hôn, nếu không có tác dụng thì chứng tỏ thời gian bạn hôn chưa đủ dài.

Đúng, là hôn.

Lúc Lộ Phong tiến sát lại gần, cô kéo cổ áo anh thật mạnh rồi hôn môi anh.

À, nói đúng hơn là đụng trúng.

Môi đụng vào môi, sự cố lật xe cỡ lớn xảy ra.

Đụng mạnh quá nên đập cả răng vào, cảm giác đau nhức ùa tới, Nguyễn Văn Văn nhíu chặt mày, đúng là đáng thương, hôn môi thôi mà cũng gây chuyện, thôi vậy, không hôn nữa.


Lúc đang định lùi lại thì đột nhiên bị người ta giữ chặt eo, cô bị kéo vào lòng anh: “Muốn chạy à?”Nguyễn Văn Văn há miệng định giải thích không phải cô muốn chạy, chỉ là đau miệng thôi, không thể hôn được, nhưng còn chưa nói chữ nào, môi đã bị chặn lại.

Nụ hôn đột ngột đến khiến cô không kịp chuẩn bị.

Nguyễn Văn Văn ngây ra, trong trí nhớ, hình như cô chưa từng thực sự hôn ai cả, chưa một lần nào.

Trí nhớ của cô thật sự không có sai, trước khi mất trí nhớ cô không thích hôn, thế nên dù đã làm hết mọi chuyện vợ chồng với Lộ Phong, cô vẫn chưa từng hôn môi.

Đương nhiên Lộ Phong cũng chưa từng hôn ai.

Lúc đi học, mặc dù được rất nhiều bạn nữ thích, nhưng anh chỉ bận học, hoàn toàn không có thời gian yêu đương, sau khi tốt nghiệp còn đi làm nên càng bận hơn.

Sau này người lớn trong nhà tác hợp kết hôn với Nguyễn Văn Văn, hai người không quen ở chung với nhau, chuyện lên giường cũng chỉ làm cho có lệ.

Cô không thích anh hôn cô, vừa lúc anh cũng không muốn hôn.

Thế nên ba năm kết hôn chưa từng hôn đàng hoàng một lần nào.

Hôm nay chắc là bị kích thích quá mức, một tay anh giữ chặt eo cô, một tay anh siết cằm cô, hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối hôn môi.

Hôn lần đầu tiên không dịu dàng chút nào, cảm giác như lấy cứng chọi cứng, trông rất trẻ con, nhưng cảm giác răng môi đan xen cũng không tệ, hôn cũng rất được, tốt hơn so với tưởng tượng nhiều.

Nếu không phải tài xế hỏi bọn họ đi đâu thì chắc hai người đã hôn thêm một lúc lâu nữa.

“Tổng giám đốc Lộ, về nhà hay là đến công ty ạ?” Tài xế hỏi.

Giọng nói đột ngột vang lên ngắt ngang hai người đang hôn nhau nồng cháy, Nguyễn Văn Văn run vai đẩy ra, thật ra cô không chỉ có vai run rẩy mà cả người cũng run rẩy theo, không ngờ anh lại hôn sâu đến thế.

Thật quá… gợi tình.

Lúc không ai chú ý, ngón tay cô khẽ lướt qua môi như đang nhớ lại.


Lộ Phong sửa lại quần áo trên người, cài lại cúc áo chẳng biết mở ra từ khi nào, bình tĩnh nói: “Về nhà.

”Đây là lần đầu tiên anh trốn việc, tập đoàn Lộ thị như xảy ra chuyện gì, các nhóm chat ầm ĩ cả buổi.

“Ôi, cuối cùng tổng giám đốc Lộ cũng giống người bình thường rồi, nếu không tôi còn tưởng anh ấy là thần tiên trên trời, chỉ cần ăn không khí cũng no.

”“Tổng giám đốc Lộ cuồng công việc như thế lại có lúc trốn việc, kỳ tích, đúng là kỳ tích đấy.

”“Uầy, mọi người nói xem sao tổng giám đốc Lộ không đi làm vậy?”“Không phải bị bệnh rồi chứ?”“Không thể nào.

”“Tôi đoán nhé, chắc là có liên quan đến mợ chủ.

”Sau đó chủ đề chuyển từ Lộ Phong sang cô chủ Lộ chưa từng xuất hiện, đoạn văn ngắn trăm chữ tràn ngập màn hình.

Cuối cùng có người đưa ra kết luận: “Mợ chủ Lộ hạnh phúc thật đấy.

”Không biết cô chủ Lộ vui hay không, vì dù sao cô cũng thật sự rất mệt, vì ai đó muốn chứng minh rằng mình khỏe, sau khi về đến Đông Hoàng Uyển đã bế cô vào phòng ngủ ở tầng hai, khi cánh cửa phòng ngủ đóng lại thì đồng hồ hiển thị bốn giờ chiều.

Khi cửa phòng ngủ mở ra đã là bảy giờ tối.

Họ đã ở trong phòng ngủ ba tiếng.

Miệng của Nguyễn Văn Văn khô khốc, giọng nói khàn đặc, khoảng thời gian họ ở trong phòng đã xảy ra rất nhiều chuyện không thể diễn tả được, cuối cùng cô mệt đến mức không cử động nổi.

.