Tôi Không Cần Tình Cảm Này Nữa

Chương 17: Ăn cơm



Kỷ Tú Hiên hai tay đút túi đi vào bàn ăn ngồi xong. Bên trái cậu là Lạc Minh Huyền, bên phải là Lạc Minh Tuyền.

Bàn ăn dài hình chữ nhật, hơi chục món ngon do đầu bếp 5 sao ở Tinh Hiển Lâu ba Lạc tự mình bỏ một số tiền lớn ra đào người về làm đầu bếp gia đình.

Những món này đều chú ý đủ lượng và chất cho cơ thể, thanh đạm, thịt, cá và dưỡng sinh kết hợp, nước sốt hòa quyện, mùi thơm thấm vào lòng người.

Kỷ Tú Hiên không tiền đồ mà chảy nước miếng, thơm quá nha!

Kiếp trước cậu đâu được ăn ngon như vầy đâu, vì xuống chậm trễ giờ cơm nên chỉ có thể lủi thủi đi phòng bếp nấu mì ăn thôi. Lúc đó, cậu không được người Lạc gia xem trọng như bây giờ, một đám đều quay quanh Lạc Minh Vũ, thay phiên hỏi han ân cần cậu ta.

Ba Lạc động đũa trước, trước bữa cơm ông cũng không thể giáo huấn cậu được.

Lạc gia bữa cơm gia đình chính là không giống nhà khác, bào ngư vi cá, canh xương hầm, trứng cá hồi các loại.

Kỷ Tú Hiên ăn đến ngon lành, mồm to ăn uống nhưng vẫn giữ được hình tượng. Ngốc mao lắc lư thỏa mãn, cong qua cong lại như con quay.

Kỷ Tú Hiên như vậy, còn rất đáng yêu!

Hai anh em ngồi khá gần nhìn một màn này yên lặng cúi đầu ăn cơm. Cọng tóc đó không bị thành tinh chứ trời?

Hệ thống ẩn sâu công cùng danh.

Lạc gia mọi người đều dừng đũa nhưng không ai rời khỏi chỗ ngồi, vì, Kỷ Tú Hiên vẫn còn có thể ăn kia kìa!



Cậu đã ăn 5 chén cơm rồi á, sức đâu mà ăn dữ vậy trời?

Bọn họ há hốc mồm nhìn cậu lùa cơm, động tác tay nhanh nhẹn gắp thịt.

Kỷ Tú Hiên vì lượng vận động hôm nay mà ăn cơm bù vào, nhảy nhót lung tung cả ngày trời cậu đã sớm mệt rã ruột.

Kỷ Tú Hiên bưng bát thứ 6 lên, Lạc gia trên dưới: "..." Bụng của nó là lỗ đen vũ trụ à?

Vương quản gia thấy ánh mắt của Lạc Minh Huyền bèn vào bếp thúc giục đầu bếp nấu thêm một nồi cơm nữa.

Lạc Minh Tuyền không nhịn xuống hỏi cậu: "Lúc trước ở với bà em cũng ăn nhiêu đây hả?"

Kỷ Tú Hiên vừa ăn vừa nói: "Cũng không hẳn, tôi sợ nội làm cơm mệt mỏi nên chỉ ăn no 5 phần thôi." Từ khi có hệ thống là cậu ăn khá nhiều, chắc là debuff của hệ thống rồi, nó muốn cậu ăn thành heo chắc?

Debuff\=Ảnh hưởng xấu.

Mẹ Lạc cũng nhanh chóng nhập cuộc: "Ngày mai nhớ đi học nha con. Minh Vũ sẽ đi cùng nên con yên tâm nha."

Kỷ Tú Hiên đầu cũng không nâng: "Ồ." Yên tâm kiểu gì được với thằng hai mặt này chứ? Bà muốn gián tiếp hại tui thì nói.

Ba Lạc khụ hai cái: "Đã lớp 11 rồi, tranh thủ học tập cho tốt đi!"

Kỷ Tú Hiên-hằng năm đều thi đạt điểm tối đa, không buồn đáp: "Ò." Bà nội không bao giờ ép uổng cậu học tập kia kìa, ông học tập cách làm ba một chút đi rồi nói nha.

Lạc Minh Vũ chen miệng, yếu yếu ớt ớt nói: "Chuyện lúc nãy em không cố ý đâu ạ, anh đừng giận nha!"



Kỷ Tú Hiên tỏ vẻ ăn không tiêu: "Ò." Mồm thì nói vậy chứ cái mặt cậu nhăn như đít khỉ, không giận mới là lạ đó, ai cũng nhìn ra cậu bực bội.

Lạc Minh Vũ rũ mắt, trông có vẻ như bị tổn thương: "Em xin lỗi." Mày chờ đó Kỷ Tú Hiên, ta sẽ cho mày đẹp mặt ở trường.

Lạc Minh Huyền xoa nhẹ đầu Lạc Minh Vũ an ủi, đầu mâu lại chỉa vào cậu: "Minh Vũ chỉ là vô ý trượt tay, đừng có thù dai như vậy. Rộng lượng một chút đi, đừng có ích kỷ." Anh em trong nhà, so đo cái gì không biết.

Lạc Minh Tuyền nhức cái đầu: "Tú Tú còn nhỏ, anh đừng nặng lời với em ấy." Trời ơi, khó khăn lắm em nó mới ngừng quậy, ảnh còn chọc người ta xù lông làm gì?

Lạc Minh Huyền nhíu mày: "Em nữa đó Minh Tuyền, bao che cho em ấy. Anh là anh cả nó, đương nhiên là có quyền dạy dỗ lại nó." Thái độ không coi ai ra gì của Kỷ Tú Hiên thành công làm Lạc Minh Huyền bực bội.

Lạc Minh Vũ cười thầm, tốt nhất là quậy lên đi, để cả nhà ai cũng chán ghét càng tốt nha, Kỷ Tú Hiên.

Kỷ Tú Hiên đã đoán được sẽ có người vì chống lưng cho Lạc Minh Vũ mà chỉ trích cậu, kiếp trước cậu quá ngây thơ khi nghĩ rằng "thương cho roi cho vọt" là một cách tiếp nhận tình cảm gia đình.

Kỷ Tú Hiên nhìn mà nuốt không trôi, cầm cốc nước đứng lên: "Vậy anh ngồi cứng ở đó đi. Tôi 'lỡ tay' tạt anh ướt một thân, anh chịu không?"

Lạc Minh Huyền ngây ngẩn, nhìn Kỷ Tú Hiên vẻ mặt ác ý nhìn hắn, đôi dị đồng tràn đầy lạnh nhạt, khiến hắn rùng mình, bần thần. Tại sao vậy? Em trai ruột của hắn hận hắn như vậy sao? Hắn chỉ nói vài câu đạo lý mà thôi, có cần ghét hắn như vậy không?

Nhìn tư thế thì Kỷ Tú Hiên xác thật muốn tạt nước anh cả rồi, Lạc Minh Tuyền càng phiền muộn trong lòng, anh vội nắm lấy cổ tay Kỷ Tú Hiên, em ấy mà tạt, mặt mũi anh cả coi như mất hết.

Lạc Minh Tuyền cười gượng: "Tú Tú ăn no chưa em? Trong bếp còn vài phần bánh ngọt nhỏ, em muốn mang lên phòng ăn luôn không?"

Sao không ai thân thiện một chút cho anh đỡ bớt việc?