Tôi Không Cần Tình Cảm Này Nữa

Chương 64: Lại Là Âm Mưu



Cuối cùng cũng không có đi ăn khuya thành công, Thẩm Lăng và Kỷ Tú Hiên ai về nhà người nấy, hẹn nhau gặp ở trường sau. Cậu không chắc mình sẽ thấy hắn ở trường, nghe nói mai trời mưa, cậu muốn cup cua.

Lạc gia.

Lạc Duẫn canh chuẩn đám con thơ trở về, đầu tiên là mắng Lạc Minh Yến một đốn, quở trách này kia kia nọ chai lọ vại bình. Nói chung là mắng hắn chơi hăng hái lố bịch bị người ta báo cảnh sát bắt, làm mất mặt nhà họ Lạc.

Lạc Minh Huyên tri kỷ vòng vèo đề tài tới Kỷ Tú Hiên trên người: "Ba đừng mắng thằng 5, là Tú Hiên em nó báo cảnh sát đó. Hiểu lầm, hiểu lầm thôi."

Lạc Minh Vũ cố ý nhảy nhót trước mặt Kỷ Tú Hiên gián tiếp khiêu khích nhưng cậu không có phản ứng gì, làm cậu ta rất buồn bực.

Tâm lý cứng như vậy? Cậu ta không tin đâu: "Anh Tú Hiên, anh báo cảnh sát bắt anh 5 làm gì? Mọi người đều tưởng xảy ra chuyện lớn gì chứ! Anh biết mình gây chuyện gì rồi không!"

Lạc Duẫn cũng bị chọc ống phổi, chỉ vào Kỷ Tú Hiên: "Tao sinh mày ra, còn không dạy mày được sao! Bắt đầu từ hôm nay tiền tiên vặt không có, cơm cũng đừng ăn. Chừng nào mày biết sai rồi thì thôi."

Kỷ Tú Hiên ngoái lỗ tai: "Thật ngại quá, tôi chính là như vậy đó, không cha không mẹ, chỉ có bà thôi."

5 anh em: "..." Kỳ thật, Tú Hiên rất đáng thương. Nghe cậu nói vậy mà bọn họ xót cả lòng.

Cậu cười nhạo nhìn Lạc Minh Vũ khiêu khích lỳ đòn: "Mày vẫn không thông minh lên được chút nào. Mấy cái thủ đoạn nhỏ đó thu lại được rồi đó, đừng để tao đập mày." Quay video lén, nói nhăng nói cuội làm Diệp gia ghi thù cậu, thao túng tâm lý mấy thằng anh ngu của cậu.



Lạc Minh Vũ lùi một bước nấp sau lưng Lạc Duẫn, trong lòng rối loạn chột dạ: "A-Anh nói gì vậy! Em không hiểu." Nếu Kỷ Tú Hiên mà lên tiếng thanh minh vụ trong nhà ăn, chẳng phải cậu ta sẽ lòi hay sao, ở đó cũng có rất nhiều học sinh khác.

Lạc Minh Uyên mặt ngoài hờ hững nhưng trong lòng đã có suy đoán, lúc nãy, chắc không nhìn lầm đâu. Lạc Minh Huyên là cáo già đó, nhìn người rất chuẩn, anh ta đã cảm thấy Minh Vũ có vấn đề 'nhỏ' từ lâu rồi, nay lại bộc phát.

Không biết là tốt hay xấu?

Ba Lạc không rõ nguyên do, chỉ biết Kỷ Tú Hiên ăn nói chẳng ra làm sao: "Mày nói chuyện với em mày kiểu đó đó hả? Cho mày ăn học, đều vào bụng con chó hết rồi?"

Kỷ Tú Hiên bị mắng đã quen thói, cũng không phải lần đầu bị ba ruột mắng mỏ, số lần ông ta mắng chửi cậu còn nhiều hơn nói chuyện đàng hoàng nữa. Cậu chẳng trông chờ gì ông ta thông minh lên: "Cho tôi ăn học? Đây là nghĩa vụ của ông khi đòi đón tôi về đây."

Cậu cười nhe răng, ngoắc ngón tay: "Đừng làm tôi cười chết, tôi cứ thích quậy đó rồi làm thế nào? Giỏi thì dạy dỗ tôi đi, lâu rồi không vận động, cái bụng bia kia của ông cũng sắp thành khí cầu luôn rồi kìa."

"..." Em nó thật chiến.

Lạc Duẫn nắm tay rung động, nhịn không được vung tay lên đánh Kỷ Tú Hiên. Uy nghiêm trụ cột trong nhà bị khiêu khích, khiến ông ta hóa rồ.

Cậu đang muốn né thì bị Lạc Minh Yến kéo cổ áo ném vào lòng Lạc Minh Huyên, hắn cau có nói với ba Lạc: "Ba làm gì đánh em ấy? Có gì thì từ từ nói." Hắn tuy thích trò đùa dai nhưng cũng ghét bị dạy bảo, từ nhỏ hắn đã phản nghịch trong âm thầm rồi, nhìn Kỷ Tú Hiên làm hắn nhớ lại tuổi thơ dữ dội của mình.

Lạc Minh Huyên thuận thế nhéo má Kỷ Tú Hiên, mới cười tủm tỉm buông cậu ra trước khi cậu cắn người, thỏa mãn lùi lại. Em trai thật mềm.

Hệ thống cảm thán: [Mấy anh trai này của cậu, đứa sau biến thái hơn đứa trước.]



Kỷ Tú Hiên: "..." Một lát nữa phải rửa mặt bằng thuốc tẩy mới được.

Lạc Duẫn đánh không được người, rất nghẹn khuất, ông ta vung tay, tức muốn chết mà lên lầu: "Để tao coi mày còn cứng đầu được bao lâu, mấy đứa lớn không được cho nó tiền!"

5 anh em nhìn nhau: "..." Già rồi nên nóng tính chăng?

Lạc Minh Vũ nhìn thấy phía sau có người hầu hai tay đang xách xô nước lau nhà sắp đi qua phía sau Kỷ Tú Hiên, vì cậu đứng gần cửa vào nhà bếp. Cậu ta ác ý mà nhào qua phía cậu, thái độ thành khẩn hối lỗi, đáng thương: "Anh Tú Hiên! Em xin lỗi, em không nên nói mấy câu nặng lời như vậy!"

Kỷ Tú Hiên ghét bỏ ra mặt, theo quán tính lui về sau, đụng phải người hầu phía sau.

Phản ứng nhanh nhất vậy mà là Lạc Minh Huyền, hắn ta kéo cánh tay Kỷ Tú Hiên, làm cậu không thụt lùi nữa.

"A!" Người hầu cũng sợ hết hồn, vội vàng nói xin lỗi liền xách lên xô nước hỏa tốc chạy đi mất.

Ống quần Kỷ Tú Hiên bị bắn lên không ít bọt nước bẩn, cậu thở phào, may mà không bị dính cả xô, cậu còn chưa muốn tắm nước dơ đâu.

Mấy anh em cũng là khẩn trương, sợ cậu bị thương gì đó, sàn nhà cũng rất trơn, đi mà không cẩn thận, ngã như chơi.

Lạc Minh Uyên đẩy mắt kính, nhìn Lạc Minh Vũ trong hoảng loạn có chút vui sướng chưa kịp tan, nghiêm giọng: "Minh Vũ, đứng từ góc độ đó em có thể thấy người hầu đứng phía sau bọn anh. Tại sao em còn nhào qua chỗ của Hiên vậy?"