Kỷ Tú Hiên bị đả động, vì cậu yếu lòng trong phút chốc.
Lạc Minh Tuyền là thật lòng, vì chuyện lúc nãy, cũng vì chuyện lúc trước. Anh ta luôn muốn hai anh em có thể hiểu biết về nhau thêm một chút.
Kỷ Tú Hiên giấu cánh tay sau lớp quần nắm chặt, kiềm chế xúc động muốn khóc. Đã hơn hai mươi tuổi tác, khóc lóc cái này, trẻ con mới làm.
Cậu nhìn anh cúi thấp đầu, đôi mắt long lanh, giống như chỉ cần cậu chịu đáp lại, anh ta có thể sẽ nhảy cẫng lên vui sướng ngay.
Cậu không muốn.
Kỷ Tú Hiên thu hơi, liếm một chút đôi môi đã khô khốc, đẩy Lạc Minh Tuyền ra.
Lời nói tái nhợt vô lực cậu nói không ra, chỉ có hành động, chứng tỏ lập trường của cậu. Cậu từ chối nói, cũng từ chối đi tiếp nhận, cảm tình mình hằng mơ ước.
Kỷ Tú Hiên lúc nãy quá ngoan, làm cho anh ta có xúc động muốn nói hết, muốn làm thân.
Nên khi Lạc Minh Tuyền, bị đẩy ra, ngơ ngác đứng ngốc một hồi, cứng ngắc quay đầu nhìn Kỷ Tú Hiên rời đi.
Kỷ Tú Hiên không nói không rằng chạy đi, theo ý hiểu của anh ta, cậu chưa muốn trả lời bây giờ, chứ không thẳng thừng từ chối. Vậy thì tốt, đúng như vậy đúng không, Tú Tú?
...
Lạc Minh Tuyền ngu ngơ nhìn theo bóng lưng của cậu, tươi cười đọng lại: "??"
Lạc Minh Huyền mặt vô biểu tình đóng lại cửa sổ, kéo lên bức màn. Hắn không thấy gì hết!
[...] Làm vậy có khi bị cười nhạo nhiều hơn.
Kỷ Tú Hiên không muốn ai nhìn thấy vành mắt đỏ lên, dáng vẻ khóc lóc rớt nước mắt thảm hại của cậu.
Quyết định đội quần chạy chậm đi. Như vầy tốt hơn là bị cười nhạo, nhất là với bộ ba cáo già đó, Lạc Minh Huyên thế nào cũng uốn éo kiếm chuyện với cậu. Sao muốn về phòng cứ phải băng qua phòng khách chứ?
Đội quần thì đội đi, không ai kiếm chuyện là được.
Bộ ba cáo già ngồi ở sô pha phòng khách, vẫn luôn ngó nghiên ra ngoài nhìn, tập thể phun trà: "?" Em trai bọn họ, bị bức điên rồi?
Bọn họ cũng thấy cảnh tượng Lạc Minh Tuyền dũng cảm chạm vào em trai mà không bị đánh, rất hâm mộ ghen tị hận.
Kỷ Tú Hiên không nhìn cũng biết bọn họ sắp trào phúng, hung tợn nói: "Câm miệng!" Giẫm mạnh lên thang lầu, đóng sầm cửa phòng.
Lạc Minh Tuyền đáng ghét, hại cậu muốn khóc lớn.
"..." Bọn họ bị sặc trà, có nói gì chưa?
Lúc Lạc Minh Tuyền mò vào phòng khách, tâm tình phức tạp được Lạc Minh Uyên hiếu kính ly trà. Phức tạp là vì anh ta buồn thúi ruột chưa được 3 giây đã mắc cười.
Phòng khách lâm vào yên lặng một lúc.
Bọn họ nhịn không được nữa cười ầm lên, Lạc Minh Yến ôm bụng cười khoa trương nhất, lảo đảo lắc lư trên ghế sô pha. Lạc Minh Huyên khắc chế hơn chút nhưng bị mang tiết tấu, nín không được mồm. Lạc Minh Tuyền và Lạc Minh Uyên đối diện lẫn nhau, cong lên khóe môi độ cung không giảm.
"Sao mà em ấy nghĩ ra cách đội quần để né bọn mình hay thật. Ha ha ha."
"Anh hai, anh đã làm gì ẻm vậy? Xin bí quyết!"
"Lần đầu thấy em ấy có bộ dáng chịu đựng như vậy đó! Ha ha!"
"...." Anh ta cũng không rõ đâu.
Em trai ngốc, ngốc manh.
Phòng Kỷ Tú Hiên.
Kỷ Tú Hiên bực bội lên, ném cái quần lên giường, đúng lúc di động réo lên.
Thế là chưa đầy 5 phút, cậu giận chó đánh mèo Kỳ Ninh ở đầu dây bên kia: "Bài dễ thế này cũng không làm được, tính có cái tích vô hướng thôi mà cũng sai cho được. Em giải bằng thận đấy à?"
Ninh Kỳ ủy khuất cắn bút ở màn hình bên kia, muốn tỏ vẻ dễ thương cho qua chuyện: "..." Công thức dài hơn một dòng ngang của trang vở, muốn nhớ hết trong một lượt, có chút khó khăn.
Kỷ Tú Hiên hai ba cái đã nhớ hết 9 công thức, đọc lại vèo vèo. Ninh Kỳ cảm thấy, mình hơi óc: "..." Anh học 11, em mới 10, còn so đo với em?
Ninh Kỳ cảm thấy còn để cậu đọc tiếp thêm tích có hướng nữa chắc hắn sẽ bị áp lực tâm lý thật lớn, thế là vội vàng chuyển đề tài: "Anh, không phải nói gần nhất thiếu tiền sao? Bên em có công việc, việc nhẹ lương cao luôn nha!"
Kỷ Tú Hiên thành công bị dời đi đề tài, uống lên miếng nước, nói: "Việc nhẹ lương cao? Bán hàng đa cấp?" Ninh Kỳ cũng hay lưu ý tìm việc giúp cậu, vì biết cậu thiếu tiền nên thằng nhỏ năng nổ hỗ trợ lắm.
"..." Bán hàng đa cấp? Anh Tú Hiên trí tưởng tưởng thật phong phú.
Ninh Kỳ gật đầu, hàm súc nói: "Còn không phải anh trai em sao. Ảnh làm ca sĩ thiên vương gì đó, nghe nói lần này là muốn quay chương trình thực tế gì, cần dẫn theo người nhà."
Anh trai ruột của Ninh Kỳ là Ninh Thanh, anh ta từ nhỏ thích âm nhạc, nhưng nhà họ Ninh từ xưa tới giờ ba đời làm giáo viên.
Không màng phản đối của gia đình, anh ta dứt áo ra đi, làm một ca sĩ thực lực phái. Ninh Thanh càng ngày càng nổi tiếng, nhưng bướng bỉnh không chịu về nhà, có Ninh Kỳ ở giữa làm cầu nối, cũng hòa hoãn hơn chút.
Hắn buông bút, chọc một miếng dưa hấu lên ăn: "Anh cũng biết đó, mẹ em với anh em đều cứng đầu cứng cổ. Nghe nói ảnh muốn đưa em đi ghi hình chung thì cấm tiệt em ra khỏi cửa luôn."