Tôi Không Khó Ưa Như Thế

Chương 3: Stalk



Tối đó bố mẹ tôi lên nhà họ hàng ăn sinh nhật, thành ra có mỗi tôi ở nhà. Chỉ lót dạ bằng cốc mì nóng cho đỡ đói rồi chờ hai đứa kia đến để mở party. Dạo này ở trường vẫn học hè, mới vào lớp 12 nên tôi cố chấp chill nốt mấy ngày rồi tiếp tục cắm đầu vào học. Mà còn đợi cả lên Hoà Lạc để học quân sự nữa, tôi chẳng muốn đi chút nào.

Nhi tới đầu tiên, tôi nghe tiếng xe đổ ầm dưới sân là biết Nhi đã xuất hiện, chân chống không đi sửa mà cứ để ngựa nằm rạp ra đất vậy thôi. Nó bảo thế cho nhanh. Linh tới sau vì nó mang nhiều thứ lỉnh kỉnh hơn, nó chu đáo mà. Còn tôi cung cấp bếp và nồi cho chúng nó trổ tài nấu nướng.

Nay chúng nó thèm mỳ Ý, cũng dễ làm. Nhưng đến lúc Nhi lôi bọc mỳ ra thì cả lũ ngã ngửa, nó đem mỳ Hảo Hảo tới để làm mỳ Ý.

"Mày bị làm sao vậy, mỳ Ý gì mà như này?"

"Hahaha, đi cấy phải mang trâu nhưng đem nhầm bò."

Nhi lườm nguýt, cao giọng.

"Tiết kiệm đi, phải tiết kiệm. Sắp đi Hola quân sự, sắp khổ rồi kia kìa, tao tích tiền mua cho tao cho chúng mày mấy thứ."

Nó tung mỳ qua cho tôi nấu, nói thêm:

"Mà mình ăn vị giống mỳ Ý thì vẫn là mỳ Ý, trai đẹp dù bên trong toxic, redflag, trêu đùa tình cảm thì vẫn là trai đẹp."

"Hahaha, nhưng tất cả đều rất ngon." Linh ném mớ vỏ hành tây sang chỗ Nhi, cười đểu.

"Mà nói mới nhớ, Quỳnh mày sang cái lớp đó thế nào thế? Ô kê ổn áp không?"

Nếu tôi sống như những người dân thường chăm chỉ cày cuống, ăn và sống qua ngày trong vương quốc ấy thì không vấn đề. Tôi càng không có tính vươn tầm lâu đài để sánh vai với các công chúa hay hoàng tử. Nên tôi gật đầu, đầy chắc nịch.

"Lũ con gái trong đó không tốt đẹp gì đâu, tao sợ chúng nó đểu với mày thôi."

Hầu hết thì giờ khá văn minh, vẫn có bắt nạt học đường, nhưng cấp nhẹ hơn là nói xấu sau lưng. Cái này thường sẽ xảy ra, mà con gái giờ cũng bớt lôi nhau ra túm tóc, xé áo vì nói xấu xả giận vẫn là cách an toàn hơn hết. Trong trường tôi là như vậy, tôi biết kiểu gì tôi cũng sẽ bị nói, năm có năm không.

"Kệ, sắp ra trường, nói chán cũng thôi."

"Hình như có đứa thích thằng Nguyên thì phải." Nhi qua chỗ tôi lấy cà chua, vừa thái vừa kể.

"Tao biết ngay mà, tao ghét mày Nguyễn Khôi Nguyên!" Tôi chỉ biết gào thét trong tuyệt vọng.

Thảo nào, ấy chỉ có thể là do thằng Nguyên mà thôi. Số tôi sao khổ quá vậy, bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông, còn bốn mùa của tôi là Mưa Gió Bão Bùng. Nhưng để hỏi tôi có đi thanh minh không thì đương nhiên sẽ không đi. Sao bổn cung phải hạ mình xuống trò chuyện với chim sẻ, các bạn thích thì có thể liên hệ Nguyên để biết thêm thông tin chi tiết.

"Hay mày yêu quách thằng Khôi Nguyên đi, dù gì thằng đó cũng chơi với mỗi mày à. Tiện luôn, chứ xinh gái như mày cứ mang tiếng oan là có bạn trai thấy phi phí sai sai thế nào. Mà..."

"Mà sao?" Tôi vớt mỳ ra khỏi nồi, bưng ra bàn cho Linh ướp gia vị.

Nhi nhún vai, đảo mắt ra tránh ánh mắt tôi, tự dưng tai nó hơi đỏ mới lạ.

"Khôi Nguyên cũng đẹp trai, cũng đúng gu, mê vãi. Tuy học hơi ngu tí nhưng vẫn đào tạo được. Chơi thể thao giỏi, profile sáng láng như sàn lau Sunlight. Ấy chứ đừng đánh tao, hai mày đi với nhau đẹp đôi quá trời luôn." Tôi không hiểu sao càng về cuối câu Nhi càng cao giọng, biểu cảm càng sướt mướt.

"Ờ hay mày dò thăm thằng Nguyên đi Quỳnh."

Hai bà cô chưa biết tính Nguyên, với cái vỏ đẹp trai láng mịn bên ngoài thì Nguyên quá tuyệt vời trong mắt tụi con gái. Tôi chơi lâu với nó tôi biết, nó từ chối tỏ tình thôi chứ bạn gái kiểu chơi vui nó nhiều đếm không xuể. Tôi chỉ là một trong nhiều những khuôn mặt "danh giá" xuất hiện trong cuộc đời Khôi Nguyên. Như một cuộc thi gan, đứa nào đổ trước đứa đấy thua, đứa nào trụ lâu thì còn quan hệ bạn bè vui vẻ. Mà nó đâu biết tôi chỉ là khán giả "bất đắc dĩ" chứ có phải người tham gia trò chơi. Tôi cũng có cái sĩ diện riêng, chẳng hơi đâu chỉ vì mấy cái vặt vãnh rồi ép mình để ý một đứa con trai vốn không gợi lên chút cảm giác.

Tôi với Nguyên, chỉ là bạn hàng xóm, con của bạn mẹ, chơi với nhau từ nhỏ, tôi trông nó, nó trông tôi, thế thôi.

"Nó không thích tao đâu, hì." Tôi băm nhỏ hành Tây, đổ vào hỗn hợp cà chua xay nhuyễn.

"Sao mày chắc chắn thế?" Linh đổ phần thịt xay vào cùng, nhìn tôi đầy thắc mắc.

"Vì tao là bạn nó, nó thích ai nó sẽ là một người khác chứ không phải Nguyên vip pro như hiện tại. Trong quá khứ chưa có, hiện tại chắc không, tương lai sẽ có nhưng không phải tao."

Linh thở phào. Nó vỗ vỗ tôi.

"Thôi có gì về tao thương mày, trái tim tao có bốn ngăn. Mày ngồi ngăn nào cũng được, của mày tất."

Tôi bắc nồi lên bếp, gọi Nhi ra khuấy vì tôi lười rồi. Tôi kéo ghế ra ngồi bên cạnh Linh, cũng thấy lo lo. Tôi tựa đầu lên vai nó.

"Mày biết Khôi Nguyên không thích mày rồi nên mày đừng thích nó nha."

"Tao ý thức được từ lâu rồi mà. Nguyên khó đoán, kiểu playboy ấy, tao không biết nó có đang muốn chơi tao không?"

"Chắc không đâu." Nhi quay ra, khua thìa.

"Ờ, nó muốn chơi thì chơi được lâu rồi. Nhất là giai đoạn cuối cấp 2 ấy, dễ lừa."

Tính ra cái số tôi cũng may, hồi đó toàn trêu kiểu bắt nạt ấy. Chứ không biến tôi thành sad girl suy tình thì bỏ xừ thật, phí mất thanh xuân.

"Tao sợ Khoa, tao có linh cảm bất an."

"Khoa nào?" Nhi tắt bếp.

"Khoa lớp tao ấy."

Tính ra nếu con trai thì ngoài thằng Nguyên, ngoài lũ bạn con trai cũ trong lớp thì tôi chẳng quen ai cả. Tôi có gặng hỏi Nguyên về Khoa rồi nhưng Nguyên không nói, bảo trẻ con biết chuyện người lớn làm gì, đua đòi. Nên chắc giờ còn đường đi tham khảo lũ bạn, để biết để mà né.

"Phạm Nhật Duy Khoa, hình như đang yêu Thuỷ Tiên thì phải, con của hiệu trưởng ấy."

"Ghê nhỉ, tán được cả Thuỷ Tiên à, cũng gớm." Linh trầm trồ, Thuỷ Tiên lá ngọc cành vàng con gái chơi cùng còn chọn lên chọn xuống huống gì chọn đàn ông để yêu.

Nhưng Nhi khua tay, nó cung cấp một tin cực kì sốt dẻo.

"Không, đâu phải. Mày biết gì không?"

Đấy nó toàn hỏi ba cái thứ vô tri, tôi và Linh đồng thanh đáp.

"Biết chết liền, mày bớt hỏi thừa đi được không Nhi."

"Hì hì, quên. Thuỷ Tiên tán Duy Khoa mà, tán hẳn hoi. Tán lâu phết, mãi mới đổ. Chẳng biết đổ thật hay không. Mà Duy Khoa này xịn ngang Nguyên. À không, xịn hơn, toàn được tán, nhưng không đần như Nguyên. Yêu luôn, Duy Khoa thấy bé nào xinh xinh là đồng ý à, chẳng cần biết thích hay không."

Eo, thật mất niềm tin vào đàn ông. Tôi đây sống hơn 17 năm trên đời đã đúc kết một kinh nghiệm xương máu rằng, con gái đừng tạo cơ hội cho bọn con trai trở nên nguy hiểm. Vẫn là nên chọn lọc từ bước thích kia kìa, không hợp thì ghost luôn, vẫn là an toàn cho mình nhất. Chúng nó đỡ tưởng chúng nó là số một, thấy ghét.

"Tao không biết đâu nha, nó học giỏi, chơi cũng giỏi. Đúng là Khoa, cái gì cũng nhất cũng giỏi, lừa gái cũng giỏi. Bố mẹ đặt tên cho con rất khéo." Nhi tán dương.

Càng củng cố hình ảnh vốn không đẹp đẽ về Khoa trong mắt tôi. Sẽ né hết sức mình, né đến hơi thở cuối cùng.

"Có nhóm bạn đó, Nguyên có chơi cùng. Không biết có thêm đứa nào nguy hiểm mà đẹp trai không, trai đẹp thường đi theo đàn mà."

"Biết sơ sơ vậy là được rồi, Quỳnh né ra nha. Mày đúng gu chúng nó, để yêu thì không có chuyện nhưng trêu đùa là có khả năng đấy."

Tôi gật đầu cái rụp, chơi với Nguyên như là chơi với lửa rồi. Chơi với Khoa khác gì...chơi với tận thế. Cứ né hết ra là đẹp đôi đường.

"Còn bọn tao không biết thêm gì về Khoa. Nhưng Khoa có trong cái hội đàn ông hot hit ở trường mình. Duy Khoa nghe tên qua rồi, chúng nó đồn lowkey nên thân lắm may ra mới biết."

Chúng tôi chia ba đĩa mỳ, mỗi đứa một đĩa, cầm đũa ngồi vừa ăn vừa thảo luận.

Đàn ông vốn là chủ đề hiếm hoi xuất hiện trong những cuộc trò chuyện giữa ba đứa bọn tôi. Bởi, chẳng thấy đứa nào hứng thú với đàn ông, hoặc, chúng nó không hứng thú với mấy đứa con gái tầm thường. Đâm ra cũng ít bàn tán, nhưng nay cao hứng, chỉ thấy toàn trai là trai, trai ngoài đời chứ không phải mấy anh Kpop bên Hàn hay trai ngôn tình Trung Quốc Tang Trĩ, Đoàn Gia Hứa...

"Mày biết instagram Khoa không?" Nhi khua đũa.

Tôi lắc đầu: "Không, tao xài mấy đâu. Cần gì phải biết, không có nhu cầu làm quen."

"Ui dời, ai bắt mày làm quen đâu. Stalk tí thui." Nó lấy điện thoại của tôi trên kệ, mở mật khẩu tự nhiên như điện thoại của nó. Điện thoại của tôi như cái điện thoại công cộng, mật khẩu cả lũ biết, dùng như của chung.

Nhi ấn vào mục profile, ngán ngẩm: "Moẹ, sao không để avatar. Không bài đăng, bio là tên mày. Sao nhàm chán vậy Quỳnh."

Tôi bảo là không dùng rồi mà.

"Ú ù, nhiều trai phô lô thế. Trông thế mà ghê gớm thật Quỳnh ạ, mấy thằng này tao biết này, ra cũng để ý mày à?"

"Ai biết, ig tao public mà, follow như nào chẳng được, cứ tự nhiên."

Nhi nó nhân lúc tôi mải ăn mì, nhanh tay mót ảnh từ album thay avatar ig cho tôi. Mãi về sau tôi mới nhận ra. Thay xong nó mãn nguyện chìa ra trước mặt Linh, Linh đang ăn mì cũng phải buông đũa, hai tay hai dấu like.

"Xinh, vợ tao xinh vãi lúa."

"Có sắc mà không biết xài, phí của trời."

Tôi chẳng hiểu chúng nó nói gì, tiếp tục ăn mỳ. Hình như Nhi nó tìm ra tài khoản của Duy Khoa bằng cách vào tài khoản Khôi Nguyên trong danh sách người theo dõi của tài khoản tôi và làm tiếp bằng cách truy cập người theo dõi của Nguyên để tìm ra Khoa. Nguyên trang trí instagram nghệ lắm, phông chữ, highlight màu rất match nhau, ra phong cách phết chứ chẳng đùa. Nó up mấy bài hình nó lên, tất nhiên thì nhiều tim, comment toàn của gái lạ. Nhưng ông cu chảnh chó, nó chẳng rep ai cả.

Có một bài đăng với caption: "Friends & B-day"

"Tao không quen mày." Nhi đọc comment của tôi lên, một trong nhiều ảnh đó có dính mặt tôi, Khôi Nguyên tag tôi vào đó, nhưng xấu kinh, mới ngủ trưa dậy, còn nó thì lồng lộn.

"Tao hơi quen mày^^." Nguyên rep như vậy.

"Hahaha, tự dưng tao thấy bọn mày dễ thương vãi." Nhưng nụ cười nó dần héo úa: "Thôi bỏ đi."

Rồi tiếp theo là profile Khoa, tôi cũng đánh mắt qua nhìn, cũng tò mò. Nhưng trái với Nguyên, trong tài khoản "pndkhoa_" ấy, ngoài tên ở bio ra cũng chẳng có gì.

"Ơi dời đồng chí của mày nè Quỳnh, hợp vibe quá ta. Acc như cái chùa, đúng là lowkey hết nói."

"Thi thoảng có upstory mà. Nhưng là reup story Thuỷ Tiên nếu nó tag thôi." Linh có follow Thuỷ Tiên nên biết.

Linh dọn đĩa, nó ăn xong đầu tiên, nãy giờ cặm cụi ăn nghe bọn tôi kể chuyện. Nó bê cả đĩa của tôi đi, rửa hộ tôi luôn.

"Rửa cho tao với Linh." Nhi đòi.

"Mày tự rửa, tao rửa cho con Quỳnh thôi, tự túc là hạnh phúc."

"Đi mà đi mà đi mà, đụng vào nước là tao hắt hơi sổ mũi, mày thương tao không?"

Nhi kì kèo với Linh, tay vẫn cầm điện thoại tôi. Chúng nó đàm đạo một hồi lâu, chẳng biết ai chịu ai nhưng tôi chỉ nghe thấy tiếng thảng thốt của Nhi vang lên từ trong bếp trong lúc tôi ngồi ngoài gọt hoa quả.

"Chết, bỏ xừ rồi, Quỳnh ơi, cứu!"

Tôi hớt hải chạy vào: "Sao? Làm sao thế?"

"Tao lỡ...lỡ...lỡ ấn follow Khoa bằng nick của mày rồi." Nhi mặt trắng bệch, nó biết đây là việc nó không nên làm.

...