Tôi Không Khó Ưa Như Thế

Chương 6: Nếu anh không yêu



"Kìaaaaaaaaaa." Tôi la thất thanh khi Khoa phi vào ổ gà nhưng cậu ta không hề đạp phanh mà cứ thế giữ nguyên tốc độ.

Tôi vừa chill chill được một lúc, vừa buông lời khen thằng cu đạp xe cẩn thận. Quay ra lúc sau suýt tưởng Khoa lái xe như đang đưa hai chúng tôi làm một chuyến xuống âm phủ. Sau hàng tá lần phanh gấp, phóng nhanh, người tôi liên tục đưa ra đưa vào một cách dồn dập theo quán tính và cứ thế hết ôm rồi níu lấy áo Khoa.

"Mày đừng có tranh thủ lúc tao tập trung cao độ để sờ soạn tao."

Thật là quá ảo tưởng rồi, con trai bây giờ sống không thực tế lên được một chút nào sao.

"Không bám vào để tao rơi xuống đường à."

"Ờ cũng đúng, tao đi hơi ẩu. Thế ôm lấy bụng tao này, kẻo rơi xuống đường thì vỡ mông, thằng Nguyên lại bắt đền tao."

Đoạn, Khoa kéo tay tôi choàng quanh eo, giọng Khoa bất chợt nhỏ dần đi, cất lên với cách nói ôn tồn, nhẹ như gió.

"Tao không đền được đâu."

Tôi để nguyên vị trí tay, vì tôi sợ ngã, chẳng phải vì tôi muốn ôm Khoa. Nếu Khoa chưa có người yêu thì mọi thứ sẽ khác. Có lẽ tôi sẽ thoải mái chạm vào da thịt cậu hơn, cảm nhận được những thứ mấy bạn đẹp trai hay có. Cuộc đời sống được mấy khi được gần trai đẹp, tôi thi thoảng cũng sờ bụng thằng Khôi Nguyên mỗi lần được nó chở. Còn đây, chỉ ôm sơ sơ quanh áo. Rất mỏi tay nhưng để động chạm vào một người con trai đã thuộc về một cô gái khác, tôi không thể và không cho phép mình làm như vậy.

Khi đến BigC Thăng Long, chúng bạn ồ ạt vào gửi xe trong khu vực dành cho xe đạp. Thường thì, nếu để ý chỉ cần có một nhóm học sinh cùng nhau vừa đi vừa nói chuyện sôi nôi thì ngay lập tức sẽ thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, tôi có hỏi mẹ vì sao lại như vậy thì nhận được lại câu trả lời: người ta thích thú với sự trẻ trung ấy. Chúng nó trêu đùa nhau rôm rả, nhìn chỗ này, ngó chỗ kia. Tôi không hoà nhập kịp, nên chỉ đứng ngoài đám đông. Khoa đi sau tôi, Tùng đi nối theo.

Việc mua bán, chi tiêu đành trông cậy vào các bạn trong lớp. Tôi đứng ngây người nhìn đồ xung quanh, thi thoảng có chạm vào mấy thứ, sờ sờ nắn nắn, cho đỡ chán. Mà mỗi lần chạm, hoặc cầm một thứ gì đó lên để xem là Duy Khoa sẽ đứng cạnh, cùng cầm món đồ ấy lên, quay ra nhìn tôi bằng ánh mắt thăm dò.

"Mày thích cái này hả?"

Á à, tôi đoán được rằng Khoa sẽ mua cho tôi hoặc âm thầm ghi nhớ xong lần khác sẽ mua tặng tôi vào dịp gì đấy. Có lẽ tôi cũng hi vọng nhiều nhiều vài cái mối quan hệ "tình bạn" này giữ tôi và Khoa, chắc cũng không đến nỗi, vẫn sẽ được tặng quà.

"Thích hả, để tao mua, tao về đòi tiền thằng Nguyên sau. Ờ, tất nhiên là có tính lãi."

Ngoài sức tưởng tượng, thôi nghỉ đi, thích gì mai mốt tôi tự góp tiền tôi mua. Ăn của mấy thằng này khéo nuốt không trôi mất.

Xong xuôi ra thanh toán, chúng nó mua nhiều thứ lắm. Hoa quả, bánh kẹo, khăn giấy, khăn ướt, đủ mọi nhu yếu phẩm cho mấy buổi quân sự. Tôi thấy Khoa cũng mua linh tinh vài đồ, nhưng bạn chẳng cho tôi xem, giấu như mèo giấu cứt. Lúc sau tôi thấy Tùng chạy ra, bạn đưa cho tôi một gói kẹo dẻo Haribo vị nho, đúng vị tôi thích luôn.

Thấy chưa, trên đời này đâu phải trai đẹp mới cuốn hút, trai mập mạp dễ thương vẫn là thứ khiến con người ta phải mềm lòng.

"Ui, cảm ơn nha, tôi thích vị này lắm á." Tôi cười tít mắt.

Tùng vui vẻ gật đầu nhưng lại la lên một tiếng kêu oai oái.

"Đau!"

"Mẹ mày Khoa sao véo đít tao? Khùng hả? Đau vờ cờ lờ."

Khoa gãi gãi đầu, giả vờ nhìn xung quanh và hạ cánh ánh nhìn lên tôi.

"Nhỡ tay!" Bạn gằn giọng, khiến Tùng co rúm lại ngay lập tức, tôi cũng vì thế mà cư xử trở nên khúm núm.

Đi được một đoạn gần ra khỏi siêu thị, tự dưng lũ con gái đứng lại. Quay sang nhìn ba đứa chúng tôi, rồi nhìn mấy bạn nam đang xách đồ. Dường như có suy tính, thái độ các bạn khác hẳn đi, một bạn đứng ra, giở giọng khó chịu.

"Ê, Nhật Quỳnh, Thanh Tùng, chúng mày thấy chúng mày nhàn rỗi quá không?"

Nhưng không có tên Duy Khoa trong đó, dù nãy giờ bạn luôn luôn đi cùng hai đứa tôi. Thật phân biệt đối xử, trong mắt mấy bạn, trai đẹp là ngoại lệ.

"Mấy đứa, đưa đồ cho hai đứa này xách. Làm chẳng chịu làm, lười biếng. Cái đồ công tử bột, tiểu thư." Giọng bạn chua ngoa, làm tôi cảm thấy hơi khó chịu. Muốn đùn đẩy thì nói là đùn đẩy chứ cần gì phải thêm vế sau làm mất lòng nhau.

Nhưng hai đứa trong chúng tôi chẳng có ai dám phản bác, vì dù gì nãy giờ chúng tôi chẳng làm gì thật. Thôi thì xách, cũng vì một lớp học hoà bình. Nhưng hoà bình này được nước lấn tới khi Khả Hân chất hết, chất hết sạch mấy túi đồ sang tay tôi và Tùng, tôi tưởng là san sẻ sao lại thành ỷ lại hết vậy.

"Đừng có lười!"

Chắc phải xách cả các bạn lên, để chân các bạn đi không chạm đất, không mỏi mới được công nhận là chăm chỉ.

Tôi thấy bất bình nhưng vẫn im lặng, một điều nhịn chín điều lành. Dù túi đồ rất rất nặng, đồ chung dành cho ba mươi mấy con người hỏi sao không nhiều. Mà từ sáu thằng xách giờ chỉ còn hai đứa bọn tôi xách.

"Mỏi không?" Khoa ung dung nhìn tôi chật vật với đống hàng hoá, Tùng béo hơn nên đống này chẳng đáng là bao. Nhưng đối với tôi thì thành ra quá sức chịu đựng.

"Không, vài cái túi chết rét. Tao xách được."

Khoa ậm ừ, nhưng vẫn vừa đi vừa hỏi.

"Quai túi chặn không cho máu dồn lên ngón tay."

"Chưa chết." Tôi phải chứng minh cho lũ con gái kia thấy, bà đây không gì là không thể làm. Có chúng nó mới là tiểu thư.

"Tao xách cho."

"Mày xê ra, mày không xách được đâu, tao làm được." Tôi đi được một lúc thì thở hổn hển, thằng nào mua hai chai dầu ăn một lít đây. Lên đó thì cần gì dầu ăn chẳng biết, bôi trơn hay gì.

Khoa giật phăng chỗ túi đồ, tôi cảm giác như được giải toả.

"Bảo để tao xách cho thì không nghe, sĩ diện cái gì, mệt thì nói mẹ đi bày đặt."

Ơ kìa sao cáu lây sang tôi vậy Khoa. Tôi thấy nãy giờ Khoa rất kiên trì, nhẫn nại giao tiếp. Dù gì tính bạn nóng như lửa thiêu, sơ hở không may là bùng lên rực rỡ. Động lực nào khiến cậu trở nên điềm đạm như vậy. Còn tốt bụng đề nghị làm thay cho, chắc tối nay có bão.

"Nhật Quỳnh chê tao yếu ấy hả? Tao không hề yếu như mày nghĩ đâu." Khoa dí mặt sát mặt, làm tôi nhớ đến buổi sáng đi bộ. Hai lần rồi, thật may tôi có một trái tim khoẻ mạnh, để chịu đựng được mọi hình thức tấn công từ trai đẹp.

"Tao có thể vừa xách đống đồ này và có thể vừa..." Tự dựng bạn dừng đột ngột khi đang nói, làm tôi nín thở theo.

Khoa giơ tay lên véo má tôi. Báo động đỏ, báo động đỏ, báo động đỏ. Hai gò má đỏ ửng lên, một mùa cà chua mới lại tới.

"Bế mày ấy." Mắt Khoa rũ xuống, kiểu thẹn thùng nhưng có một niềm khao khát muốn được bày tỏi.

Ai giải cứu tôi khỏi cái tình cảnh đầy ngượng ngùng này đi. Khoa còn đáng sợ hơn Khôi Nguyên ấy, chúng nó chỉ tối ngày trêu khiến tôi ngại phát khùng lên là giỏi. Có bao giờ quan tâm đến cảm nhận hay cảm xúc của con gái đâu.

"Hahaha sao mày đỏ mặt? Thích bế kiểu công chúa, hay bế kiểu lãng mạn?"

"Thôi, xin người. Tao sợ người yêu mày biết rồi ghen."

"Thế không có người yêu thì mày chấp nhận cho tao bế nha." Có đời ai hỏi vặn lại như thế, chắc chắn là muốn làm khó nhau.

"Hai đứa kia đi nhanh lên đi, đến quán ăn còn ăn, đói cả lũ rồi." Kiên hét lên từ xa, hoá ra tôi và Khoa đã bị cả lớp bỏ lại một quãng. Tôi biết ơn Kiên nhiều lắm, nhờ vậy mà tôi có thể bỏ ngỏ cuộc đối thoại mang tính chất bông đùa của Duy Khoa để chạy đi chỗ khác.

"Thôi, cho Khoa xách đấy."

"Đấy, thế có phải ngoan không." Không, tôi không ngoan, chỉ là tránh rơi vào vòng xoáy cảm xúc như vừa nãy. Nếu mắc kẹt trong đó thì toi mất. Kể cả khi ở cùng Nguyên, tôi luôn tự nhủ không được quá đắm chìm vào cảm xúc nở ra giữa hai đứa, trái tim là gốc rễ cảm xúc của con người. Nhưng lý trí tồn tại để khiến con người không trở nên tổn thương vì mù quáng.

Đứng trước con trai, tôi thường nghe lý trí.

Mọi người dừng chân ở một quán phở. Thật ra, ban đầu chúng nó tính vào một quán lẩu nhanh để ăn, coi như liên hoan đầu năm. Nhưng có vẻ thời gian có hạn, một vài đứa cần về nhà đi học thêm sớm, trong đó có tôi, nên tất cả thống nhất tạt vào một quán ăn nào đó để ăn cho kịp giờ về.

Tôi ngồi tạm vào một góc, sợ các bạn nhanh chân chiếm chỗ hết. Chọn vị trí gần người bán hàng, tôi sợ không có ai nói chuyện cùng nên mong được chia sẻ cuộc đời với người bán phở, ít ra là không trở nên lạc quẻ.

Ước gì có ai đó ra ngồi cạnh tôi cùng ăn thì vui biết mấy.

"Tao là tao...thích ngồi đây." Cầu được ước thấy, trời ban cho tôi bạn Duy Khoa, để chúng tôi có thể cùng nhau gặm nhấm nỗi cô đơn.

"Tùng my love, qua đây." Khoa gọi cả Thanh Tùng qua, thật là combo tuyệt vời.

Tranh thủ chờ phở, tôi lau bát lau đũa nhưng vẫn cố nhắc nhở Duy Khoa một chút.

"Này, mày như này rồi trong lớp chẳng ai thèm chơi với tao nữa."

"Không sao, tao chơi với mày là đủ." Khoa rung đùi, đến rung đùi cũng đẹp trai nữa là sao. Nhưng tôi chẳng muốn câu trả lời kia, chơi với nó thà tôi chạy về tìm Khôi Nguyên còn hơn.

"Nhưng tao muốn nhiều bạn."

"À Tùng nữa, my boy, hẳn hai người, quá nhiều rồi còn gì. Mày còn đòi hỏi gì nữa." Chán chẳng muốn nói, cái thứ đàn ông nguy hiểm tư duy ngắn tẹo. Học giỏi mà trả lời câu hỏi chẳng thuyết phục gì.

Không hiểu sao Thuỷ Tiên chịu được bạn, phải tôi là tôi đá cho bay nghìn cây số.

"Chúng mày ăn gì gọi nha."

Hầu hết các bạn ăn phở bò, tái chín, đầy đủ. Tính tôi vốn kén ăn nên gọi một bát phở gà, không hành, kiểu phở không người lái. Khoa gọi giống tôi là gà nhưng đầy đủ. Thế nào mang ra hai bát phở gà nhưng hành xanh lè bập bềnh trong nước lèo.

Lúc nào đi ăn cũng thế, đã dặn người bán lên xuống là đừng cho hành, sau vẫn bỏ quên tôi. Tự dưng thấy bụng khó chịu, tôi đứng lên bỏ vào nhà vệ sinh một lát.

"Đi đâu? Không ăn à?"

"Vệ sinh, đi chung không?" Tôi mệt Khoa quá, hết cả lịch sự. Khoa lắc đầu liên tục, còn hơi cười cười nữa chứ.

"Được, để hôm nào tao đi vệ sinh chung với mày." Tôi tưởng bịt miệng bạn lại bằng câu kia, ai dè bạn vặn lại cậu khiến tôi cảm thấy lo sợ. Nghĩ bụng chắc lần sau chẳng dám chạy đi vệ sinh trước mặt Khoa nữa.

Một lúc sau tôi đi ra, ngán ngẩm sẽ là ăn xong cuối vì phải ngồi nhặt hành cơ. Hoặc ăn được bao nhiêu thì ăn vậy, ôm cái bụng đói đến lớp học thêm. Trái với tưởng tượng, khi ngồi xuống bàn, xuất hiện trước mặt là một bát phở trắng phau, cùng thịt gà được xếp ngay ngắn, có quẩy đặt bên cạnh. Chỗ hành được nhặt để sang bát nhỏ riêng. Là đàn chim nào giúp cô Tấm này nhặt thóc ra thóc, đỗ ra đỗ vậy.

Tôi không ngần ngại mà cầm đũa chuẩn bị ăn luôn, Tùng ăn xong trước rồi và hình như bạn đang đi gọi bát nữa. Còn Khoa mất hút đâu tôi chẳng rõ.

"Cháu gái có anh bạn trai sáng sủa, chu đáo mà tinh tế thật đấy. Nãy cô quên cô bỏ hành vào bát của con, tính làm bát khác nhưng thấy bạn nam ngồi cạnh con đang ngồi tỉ mỉ nhặt hành, gắp hành ra nha. Thích thật chứ, còn xin thêm gà xin thêm quẩy bỏ lên bát."

Không tin vào tai mình, thế hoá ra chim Duy Khoa đã giúp tôi nhặt hành ra à. Hoá ra đó là người biến bát phở xanh lè ấy trở nên trắng tinh khôi như hiện tại. Nhưng sao bạn biết được tôi ghét ăn hành để mà nhặt, mặt tôi lộ rõ nên sự thất vọng đến vậy sao. Nãy tôi vào thì thầm vào tai bà chủ là đừng cho hành mà, Khoa ngồi ngoài cùng Tùng, làm sao bạn ý biết được hay vậy nhỉ?

Sau khi nghe bà bàn hàng kể chuyện, tôi không nỡ lòng nào ăn bát phở này. Tự dưng có một sự ấm lòng, ít thôi, tôi biết là tôi vẫn nên đề phòng. Phải có động cơ Khoa mới làm thế, cộng với việc Khoa đã có bạn gái, việc bạn cần làm là mặc kệ tôi như bao bạn gái khác. Trong mắt người con trai đã có người yêu, chỉ có bạn gái mới có những đặc quyền được cưng chiều, quan tâm và chăm sóc.

Nhưng có thể Khoa là một người coi trọng bạn bè, như Khôi Nguyên vậy. Tôi dần phát hiện ra điểm giống giữa hai người, đều đem tới cho tôi một sự bất ngờ trong cách đối xử của con trai đối với con gái ngày nay. Hoặc nói đúng hơn là với tôi. Nhưng đừng đi xa quá, tôi không muốn thi thoảng phải có những phút giây tự hỏi.

Liệu có đến một ngày trái tim mình rung động?

Gắp được mấy miếng thì tôi bỏ ra ngoài, Khoa vẫn chưa quay lại. Tôi có nhảy sang hỏi Tùng thì Tùng bảo Khoa vừa ra ngoài với bọn Khả Hân, tự dưng có một cảm giác đầy bất an trỗi dậy. Rồi các bạn tính làm gì nhau đây.

"Mày có xoá ngay cái video tao và con Quỳnh hôm nay đi không?" Tôi nghe thấy giọng Khoa, tôi thấy bóng Khả Hân và mấy bạn nữ đang đứng cạnh mấy cái cột điện, xa xa là ba bốn thùng rác đổ thức ăn thừa.

"Không thích đấy, tớ sẽ gửi cho Thuỷ Tiên." Giọng Khả Hân vang lên, nói nhỏ, đủ để năm người nghe, trong đó có tôi.

"Hai con kia đéo liên quan, cút!" Khoa gằn giọng, đuổi hai bạn nữ kia đi, chỉ để lại mình Khả Hân để nói chuyện.

"Xoá."

"Không thể xoá, cậu định chọn người thay thế cho Thuỷ Tiên à? Nhật Quỳnh là sự thay thế tiếp theo sao? Sao không chọn tớ thay vào đó, tớ có gì thua kém con bé đó." Tôi tưởng Khả Hân thích Khôi Nguyên mà nhỉ. Ơ, tôi biến thành sự thay thế từ khi nào vậy.

Khoa mất kiên nhẫn, nhưng tôi biết cậu sẽ không ra tay với phụ nữ.

"Thứ nhất, nó không phải sự thay thế. Thứ hai, tao không muốn làm Thuỷ Tiên buồn. Thứ ba, bố thấy mày rác vãi cả l*n. Mày không còn trò gì hay ho hơn trò này hả." Tự dưng tôi thấy Duy Khoa trả lời hết vô tri hẳn, ước gì trả lời tôi mà cũng tỉnh táo như này thì vui biết bao nhiêu.

"Tớ sẽ xoá nếu cậu cho phép tớ được thay thế Thuỷ Tiên, tớ biết cậu cả thèm chóng chán nhưng tớ không vấn đề với cái đó. Tớ không thích con Quỳnh cứ lần lượt nẫng tay trên như thế, tớ muốn Khôi Nguyên phải hối hận." Một chiếc cờ đỏ giới tính gái, tôi nghe xong mà chỉ biết đứng vậy thôi.

Tự dưng tôi thấy ong ong trong đầu. Duy Khoa gì mà cả thèm chóng chán, sự thay thế Thuỷ Tiên, tôi là mục tiêu mới à. Tôi chỉ nghĩ tới Khoa, không mảy may để ý tới sự ghen tuông, căm thù của Khả Hân, con bé đó không xứng chảy tên trong dòng suy nghĩ tôi đang có. Tôi thấy lạnh trong người, sự tốt bụng đột ngột của Duy Khoa đều có mục đích à. Ra cậu ấy là người như vậy, ra là vậy, khổ thân Thuỷ Tiên, may cho tôi.

Tôi vốn chỉ muốn làm bạn bình thường, vì tôi lỡ mồm, vì bạn đòi. Nhưng giờ tự dưng thấy sợ, thấy không muốn dây dưa như ban đầu vốn đã quan niệm.

Trong tiềm thức ngay lập tức xoá nhoà đi mùi hương bạc hà ban nãy, tôi không thích ăn hành thật đấy nhưng tôi có thể tự nhặt được mà, tôi có thể tự xách đồ, tự chở mình đi, tự khiến mình vui.

Tôi có Khôi Nguyên là đủ, dù cậu ta cũng có mục đích riêng, nhưng suy cho cùng chẳng ai là rõ ràng cả.

Tôi khẩn cầu một sự trân trọng, yêu thương, chân thành của các bạn nam dành cho người yêu của họ, tôi nhớ đến mẹ và nhớ đến bố – một người đàn ông dù ghét cay ghét đắng nhưng vẫn là bố tôi, là người tôi yêu nhất.

Suy cho cùng tôi vẫn nên tránh xa con trai thì hơn, cái mác "người yêu giả" của Khôi Nguyên gán cho vẫn là an toàn nhất.

Cứ vậy đi.

Tôi đi ra ngoài, cầm cặp lên. Bát phở vẫn còn nguyên đó, không còn nóng như ban đầu nhưng tôi chẳng thiết ăn nữa.

"Quỳnh đi đâu thế?"

"Đi về."

"Đợi Khoa đi cùng không?"

"Không."

Tôi chạy bộ về BigC để tìm xe, chạy xong cảm giác thấy thoải mái hơn hẳn mà sau đó tôi cũng chẳng nhớ nổi lúc ấy Khoa với Khả Hân còn có nói chuyện thêm gì với nhau hay không nữa.