Tôi Không Làm Nũng Đâu! - Icemoon

Chương 17: Sợ đến hóa đá



Editor: Giừa

-

Chỉ trong chớp mắt, kỳ nghỉ đã trôi qua được nửa tháng, cuộc sống của Giang Chu ở căn cứ rất thoải mái.

Lý do là vì cơ sở vật chất của căn cứ rất đầy đủ, trong khoảng thời gian này ngoại trừ thỉnh thoảng đi thăm Hoắc Minh ra thì cậu cũng không rời khỏi căn cứ nhiều, hoàn toàn biến thành một trạch nam.

Nếu không phải vì cậu còn nung nấu ý định rèn luyện cơ bắp, mỗi ngày đều tập tạ tay vận động một chút, thì chắc hẳn cậu đã mập lên rồi.

Hiếm hoi mới có một hôm Giang Chu dậy tương đối sớm, vốn là định ngủ nướng thêm tí nữa, nhưng lăn lộn hai vòng mà mãi không ngủ được, cậu đành lôi điện thoại ra tìm phim xem.

Sau đó, cậu mở một bộ phim kinh dị mà cậu đã muốn xem từ lâu.

Giang Chu thích xem phim kinh dị là bởi cậu thích cái cảm giác sợ hãi khi xem. Để cho đỡ sợ, cậu thường xem vào ban ngày.

Kéo rèm lại, nằm lên giường, cuộn mình vào chăn bông, Giang Chu mở phim lên, nhanh chóng hòa mình vào bầu không khí phim kinh dị.

Lúc này, trên di động đang chiếu một cảnh tượng âm u.

Trong căn hộ bỏ hoang, nam chính đang cẩn trọng bước lên trên tầng.

Tiếng giày gõ trên sàn nhà ọp ẹp thật khó chịu, cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ vỡ khiến ánh đèn mờ nhạt khẽ lung lay.

Giang Chu nín thở, chăm chú dõi theo nam chính đi vào một căn phòng đầy rẫy vết trầy xước.

Ngay khi nam chính túa mồ hôi lạnh hít sâu vài hơi, tiếng trống dồn tạo độ căng thẳng khi chuẩn bị mở cánh cửa ra, "lạch cạch" một tiếng, Giang Chu chợt nghe thấy tiếng động vọng từ phía sau lưng.

Trong phút chốc, toàn thân Giang Chu nổi hết cả da gà, cả người cứng đờ không dám ló đầy từ chăn ra nhìn.

Không phải ảo giác, cậu cũng không nghe nhầm, cánh cửa phòng cậu bị mở ra rồi! Cửa phòng ngủ mở rồi!

Tiếng bước chân nặng nề vọng đến, có người bước từng bước một vào phòng.

Ai vậy?!

Dù rằng trong căn cứ không chỉ có một mình cậu, nhưng tối hôm qua trước khi đi ngủ cậu đã khóa cửa phòng rồi mà, mà người duy nhất có chìa khóa ngoài cậu đó là Trì Diễn và quản lý, giờ họ không có ở đây, vậy ai vừa vào phòng?

Chẳng lẽ là con ma trong phim kia......

Giang Chu ngẩn người, không dám phát ra một âm thanh nào, bàn tay nắm chăn đã bắt đầu run rẩy mất kiểm soát.

Người kia đang đi về phía giường của cậu, càng lúc càng gần.

Giang Chu nghiến chặt răng, điên cuồng niệm trong đầu trên thế giới này không có ma quỷ, một đấng nam nhi như cậu không thể để bị dọa như vậy được, thế nhưng mãi cậu vẫn không có đủ can đảm quay đầu nhìn.

Đột nhiên, Giang Chu cảm thấy có thứ gì đó đập vào vai mình qua lớp chăn, đầu óc cậu trống rỗng, đến khi phản ứng lại kịp thì cậu đã gào lên một tiếng túm tay người kia, ấn họ xuống giường.

"Giang, Giang Chu?"

Trì Diễn trợn tròn mắt nhìn Giang Chu dùng sức đè anh xuống, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Giữa lúc hoảng hốt, Giang Chu cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của Trì Diễn, thân thể căng thẳng chợt thả lỏng một chút, cậu đổ nhào xuống bên cạnh anh.

Hít sâu mấy hơi, Giang Chu cuối cùng cũng khôi phục sức lực, buông một tiếng thở dài thườn thượt, "Aaaa! Đội trưởng, anh làm tôi sợ muốn chết!"

Trì Diễn xoa xoa cổ tay vừa bị Giang Chu kéo, sững sờ trong chốc lát mới ngồi dậy. Anh chợt thấy có chút mất tự nhiên, không biết mình đã làm cái gì mà khiến Giang Chu sợ như vậy.

"Tôi....dọa cậu sợ?"

Giang Chu lại thở hắt ra một hơi, cầm điện thoại quơ quơ trước mắt Trì Diễn, "Tôi đang xem phim ma, chẳng hiểu trùng hợp thế nào mà vừa thấy nam chính mở cửa nhà ma lại đúng lúc anh mở cửa đi vào, anh nhìn con ma ở sau lưng nam chính nè."

Ánh mắt của Trì Diễn rơi xuống điện thoại của Giang Chu, trong cảnh phim đang tạm dừng có một bóng ma quỷ dị đang bám theo nam chính mở cửa, chuẩn bị duỗi bàn tay tái nhợt ra bấu lấy vai nam chính.

Đồng tử mắt Trì Diễn co rụt lại, lập tức nhìn đi chỗ khác, "Xin lỗi, hình như tôi trở về không đúng lúc rồi."

"Anh xin lỗi làm gì, chắc anh cũng không ngờ tôi lại xem phim ma giữa ban ngày đúng không, cũng giống như tôi không ngờ anh lại đột ngột quay về đây vậy." Giang Chu ngồi dậy, sau đó mới nhớ ra: "À phải rồi đội trưởng, sao anh đã về đây rồi, kỳ nghỉ mới qua một nửa mà?"

Trì Diễn nói ra lý do anh đã nghĩ từ trước, "Ở nhà rảnh rỗi không có gì làm nên đến đây, chuẩn bị trước cho giải đấu mùa hè."

Giang Chu lần đầu đánh giải chuyên nghiệp, mặc dù không biết phải chuẩn bị gì cho giải mùa hè, nhưng Trì Diễn là đội trưởng, anh đã nói vậy thì cậu cũng không nghi ngờ gì, "Có cần tôi giúp đỡ gì không?"

"Tạm thời chưa có gì, nếu cần gì thì tôi sẽ bảo cậu." Trì Diễn nghiêm túc trả lời.

Tuy anh không cần giúp gì, nhưng Giang Chu thì có.

Cậu nhìn hình ảnh đáng sợ trên điện thoại, Giang Chu dính sát lại gần Trì Diễn, ngập ngừng hỏi: "Thế, đội trưởng, hiện tại anh có rảnh không, giúp tôi một việc có được không?"

Trì Diễn đang chuẩn bị đi dọn đồ chợt khựng lại, "Cần tôi làm gì?"

Giang Chu hơi ngại ngùng chỉ chỉ điện thoại của mình, "Anh xem phim hết phim ma này với tôi có được không? Tôi xem một mình thấy hơi sợ."

"Xem....phim ma đó?" Trì Diễn vô thức lặp lại.

"Phải phải," Giang Chu ngồi trên giường, nhích sang bên cạnh một chút, sau đó vỗ vỗ lên giường, "Anh ngồi đây xem với tôi."

Ngồi xem phim cùng nhau.....

Giang Chu mời mình ngồi lên giường cậu ấy.... ngồi xem phim cùng nhau.

Giang Chu mời mình......

Giang Chu......

Trì Diễn nhìn thoáng qua vị trí bên cạnh Giang Chu, không biết nghĩ cái gì, ma xui quỷ khiến nói "Được".

Mãi tới khi chuẩn bị ngồi xuống, anh mới nhận ra mặc dù trong khoảng thời gian này anh đã quen với việc ở chung với Giang Chu, nhưng chuyện ngồi cùng nhau trên một cái giường thế này cũng có hơi kích thích đối với anh.

Giang Chu chờ đợi một lúc, thấy Trì Diễn vẫn đang ngơ ngác nhìn mình không nhúc nhích, cậu lại vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, "Sao thế đội trưởng? Mau lại đây nào!"

Trì Diễn hơi cứng nhắc đáp: "Tôi còn đang mặc áo khoác ở ngoài về, sợ làm giường cậu bẩn mất, hay là để tôi lấy cái ghế....."

"Lấy ghế phiền phức lắm, anh em với nhau cả, anh để ý làm gì," Giang Chu thản nhiên xua tay, "Nếu anh không quen mặc đồ đó nằm trên giường thì cởi quần ra, thay sang quần đùi là được."

Cởi quần ra.....

Cởi.....

Trì Diễn cảm thấy hôm nay mình bị kích thích hơi nhiều quá rồi.

Giang Chu hơi sốt ruột, không biết Trì Diễn còn đang băn khoăn cái gì, cậu thật sự muốn xem nốt nửa sau bộ phim, tiếp tục thúc giục: "Nhanh lên nhanh lên, tôi chờ không nổi nữa!"

Nghe thấy mấy chữ "chờ không nổi", Trì Diễn cuối cùng cũng không nhịn được, cầm lấy đồ ngủ đi vào nhà vệ sinh thay quần áo, sau đó ngồi lên giường Giang Chu.

Giang Chu vội cầm điện thoại giơ lên trước mặt Trì Diễn, người cũng nhích lại gần, "Tôi bấm xem tiếp nha!"

Nói xong, cậu bấm nút chiếu tiếp, chăm chú xem phim.

Bởi vì màn hình điện thoại rất nhỏ, hai người dựa vào rất sát nhau, gần như là tay kề tay, vai kề vai.

Yết hầu Trì Diễn bất giác trượt lên xuống, tự nhủ trong lòng, mình chỉ đang xem phim, chỉ đang xem phim, nhất định phải bình tĩnh.

Thế nhưng trong đầu anh vẫn không ngừng hiện ra cảnh Giang Chu sợ hãi ôm lấy tay anh hoặc nhào thẳng vào lồng ngực anh.

Trì Diễn cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài đến nơi rồi, đập thình thịch như trống đánh.

Giang Chu dường như cũng nghe thấy âm thanh dữ dội này, cậu nhìn những cảnh tượng ghê rợn trong phim, lo lắng hỏi Trì Diễn: "Đội trưởng, phim này đúng là sợ thật nhỉ, anh cũng thấy thế đúng không?"

Trì Diễn hoàn toàn không xem diễn biến phim, thuận miệng đáp: ".....Rất đáng sợ à?"

"Phải đó, tôi nghe nói càng về sau càng ghê, mau mau nhìn này! Hình như không chỉ có một con ma!" Giang Chu vừa nói vừa chỉ chỏ màn hình.

Trì Diễn sợ rằng nếu cứ tiếp tục nghĩ đến Giang Chu thì sẽ không khống chế nổi tâm tư, bèn nhìn theo hướng ngón tay Giang Chu chỉ.

Có điều, ngay khi hướng mắt về màn hình, anh liền thấy một cái đầu kinh dị mọc ra từ sau lưng nam chính, máy quay cũng chỉ cái đầu đẫm máu này một pha quay cận cảnh sắc nét.

Sắc mặt Trì Diễn lập tức tái nhợt, cả người như hóa đá.....



"Cốt truyện đỉnh thật sự! Không ngờ tới cuối cùng nam chính lại là con ma thứ ba!"

Trong một nhà hàng nhỏ gần căn cứ, ánh mắt hưng phấn của Giang Chu như đang tỏa sáng, không ngừng thảo luận về nội dung bộ phim kinh dị vừa rồi.

Trì Diễn nuốt nước miếng, miễn cưỡng mỉm cười, "Đúng là bất ngờ thật."

"May mà có đội trưởng ở đây, nếu không chắc tôi cũng sẽ sợ dữ lắm." Giang Chu đẩy mấy món nướng tới trước mặt Trì Diễn, nhiệt tình mời mọc anh, "Thật sự cảm ơn đội trưởng đã xem phim với tôi, bữa này anh cứ ăn nhiều vào, đừng ngại, thích ăn gì cứ gọi, tôi trả tiền."

"Ừ, vậy không khách khí nhé." Trì Diễn cầm đũa lên, vốn đang định gặp một miếng thịt thì đầu lại chợt tua lại cảnh phim nào đó, anh liền chuyển hướng đũa gắp một ít cải thìa.

"Đội trưởng ạ, hôm nay tôi mới biết là anh xem phim kinh dị giỏi như vậy đấy, nhìn cảnh ghê như vậy mà mặt vẫn chẳng có tí phản ứng nào, phục anh thực sự. Chắc anh thường xuyên xem phim kinh dị lắm đúng không, không thấy sợ sao?" Giang Chu tự gắp cho mình một miếng thịt thơm ngào ngạt, ánh mắt nhìn Trì Diễn toát lên vẻ sùng bái.

Trì Diễn rất muốn nói rằng Giang Chu vừa xem phim kinh dị xong mà vẫn ăn được thịt mới là giỏi, nhưng nhìn thấy ánh mắt đối phương, lại nghe cậu nói ngưỡng mộ mình, anh không dám để Giang Chu biết được mình lúc đó toàn thân cứng đờ, đầu óc trống rỗng, nên chỉ có thể gật đầu nói: "Thật ra phim này cũng ổn, không đến mức kinh dị lắm."

"Thật á? Tự nhiên có được bạn cùng phòng không sợ phim kinh dị, tôi đúng là may quá mà!" Giang Chu vui vẻ đến mức suýt thì không kiềm chế được âm lượng của mình, "Vừa hay tôi còn có mấy bộ phim ma nữa muốn xem, buổi tối chúng ta xem với nhau nhé! Tôi vẫn luôn muốn thử cảm giác xem phim ma buổi tối, lúc trước chỉ có một mình nên tôi không dám."

"Khụ khụ khụ!" Trì Diễn vừa ăn được miếng cơm thì bị sặc, không ngừng ho khan.

Giang Chu vội đứng dậy rót cho anh cốc nước trà, vỗ vỗ lưng anh: "Đội trưởng không sao chứ, uống chút nước đi, đừng ăn vội quá, ăn chậm thôi."

"Khụ khụ, ừ ừ." Trì Diễn xua xua tay, "Tôi không sao đâu, khụ, buổi tối không phải cậu còn định livestream sao, dù đang trong kỳ nghỉ nhưng vẫn không nên thức khuya, đi ngủ sớm một chút đi."

"Cũng phải nhỉ, còn phải livestream nữa," Giang Chu gãi gãi đầu, "Chắc là đành chờ lần sau thôi, đội trưởng, lên kèo với nhau nhé, tối hôm nào có thời gian thì xem phim ma với nhau nha!"

"Được, không thành vấn đề." Trì Diễn mỉm cười đồng ý, tới lúc này anh mới buông được bàn tay nắm chặt ống quần nãy giờ. Dù sao cũng đã tránh được một kiếp nạn rồi, chuyện sau này thì để sau hẵng lo.

-

Hết chương 17.

Trì Diễn: Rốt cuộc ai đã phát minh ra phim ma! Rốt cuộc ai đã dạy hư bé đáng yêu nhà tôi!!!:)

Báo hại tương lai của đội trưởng =)))))