Tôi Không Muốn Diễn Vai Nữ Phụ Này Nữa

Chương 13



Lúc này Lâm Ý Nhiên mới tỉnh táo nhìn lên người trước mặt, Triệu Vy Vân ko đứng một mình, cô ta bây giờ như con chim nhỏ đang nép vào thân hình cao lớn của người đàn ông đẹp trai cực phẩm, bộ tây trang màu xám tro trên người hắn toát lên vẻ vương giả cao quý.

Hắn bễ nghễ đứng đó, nhìn xuống Lâm Ý Nhiên, nét mặt như cười như không.“Tần Cảnh Sâm”.

Lâm Ý Nhiên chỉ dám thốt ba tiếng trong lòng.

Gương mặt cứng ngắc, ko biết nên giả bộ diễn tiếp hay quay đầu đi luôn cho rồi.[Sao nam chính lại xuất hiện ở đây mà mi ko báo cho ta biết chứ hả?]- Lâm Ý Nhiên sợ quá hóa rồ, điên cuồng mắng mỏ trong lòng.[Bà cô của tôi ơi, tôi cũng là lo đi theo cô bắt trộm, còn tâm tình đâu mà tra xét xung quanh chứ!]- Hệ thống gắng gượng khổ sở thốt ra một câu rồi biến mất vô tung vô ảnh.Xì, là hệ thống mà trình hóng hớt chẳng thua chị kém em chút nào!Lâm Ý Nhiên bĩu môi, lấm lét nhìn xung quanh, bộ dáng õng ẹo ngày thường biến đi đâu mất, chỉ còn một thân nhếch nhác, đầu đầy mồ hôi đứng trước mặt mấy người kia.“Cô Triệu, túi của cô, cầm lấy đi.”- Tần Cảnh Sâm giữ đúng phép lịch sự, quay sang Triệu Vy Vân nhẹ nhàng thông báo, cô ta như con rô bốt, máy móc cầm lấy túi trên tay Lâm Ý Nhiên, đôi mắt ngơ ngẩn vẫn ko rời khỏi Tần Cảnh Sâm.Anh ấy xuất hiện ở đây, anh ấy hỏi thăm mình, anh ấy nói chuyện với mình, anh ấy đứng chờ ở đây cùng mình, có phải là anh ấy để ý đến mình ko? Có phải là giấc mộng của mình đã thành sự thật rồi ko?Triệu Vy Vân cứ thế chìm đắm trong mộng ảo của bản thân, đôi chân dính chặt lấy sàn nhà, ko buồn di chuyển.Bây giờ thì Lâm Ý Nhiên đã nắm được mấy phần, mỗi lần nữ phụ muốn ra tay với Triệu Vy Vân sẽ ko thoát khỏi đôi mắt của nam chính Tần Cảnh Sâm.

Đây gọi là thiết lập nhân vật theo cốt truyện.

Đúng là cái thế giới tiểu thuyết máu chó ba xu, cố tình hay vô ý nhân vật nữ phụ độc ác vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ se duyên kết tóc cho nam nữ chính rồi đi lãnh cơm hộp.Dù gì Lâm Ý Nhiên cũng chó ngáp phải ruồi, đánh bậy đánh bạ mà cũng trình diễn thành công một màn chua ngoa đánh đá của nữ phụ rồi, lúc này cô rón rén muốn rời đi, trước mặt lại thấy dáng người nghiêm trang thẳng tắp của Hàn Duệ ngăn cản.Sau lưng giọng của Tần Cảnh Sâm đã đuổi tới: “Đứng lại đó.”Lâm Ý Nhiên cười giả lả với Hàn Duệ: “Trợ lý Hàn, tôi có việc phải đi gấp, có thể nhường đường chút được ko?”Hàn Duệ thân vững như thái sơn, ánh mắt xuyên qua Lâm Ý Nhiên nhìn về đằng sau khiến cô cũng ko thể ko quay lại nhìn.

Tần Cảnh Sâm hai tay đút túi, dáng vẻ thong dong, nhưng ánh mắt thì như khóa chặt lấy cô, ko hề có ý định buông tha.Đây là muốn tính sổ với cô đúng ko? Lâm Ý Nhiên lẩm bẩm trong bụng.Đàn ông chân chính nhìn thấy người mình yêu bị ức hiếp sao có thể bỏ qua dễ dàng, đây lại còn là Tần Cảnh Sâm, người đàn ông uy mãnh nhất Minh Thành, hành vi của cô với Triệu Vy Vân có khác gì đang tát thẳng vào mặt hắn chứ.Nghĩ đến số phận thảm hại và cuộc sống kinh khủng sau này mà cô được thấy khi tiếp nhận thân phận của nguyên chủ, Lâm Ý Nhiên rùng mình một cái, mà ngặt một nỗi mỗi lần nam chính xuất hiện thì cái hệ thống chết tiệt này lại trốn đi đâu mất.

Theo như lời nó nói, vì hào quang và áp lực của nam chính quá lớn, khiến nó không chịu nổi, cho nên hình thành cục diện bỏ lại mình cô Võ Tòng đả hổ, sống chết mặc bay như bây giờ.Cô nhìn Tần Cảnh Sâm, đôi môi run rẩy kéo ra vài chữ, cố gắng tìm kiếm cho mình một lối thoát, dù gì cô cũng làm gì Triệu Vy Vân, chỉ là nói mấy lời khó nghe thôi chắc chưa đến tội chết nhỉ: “Tần tổng, tôi biết sai rồi, ngài niệm tình tôi vì quá ngưỡng mộ ngài mà nói năng linh tinh với cô Triệu đây, có thể tha cho tôi lần này được ko? Tôi cũng chưa làm gì tổn hại đến Triệu Vy Vân cả…”Triệu Vy Vân nhìn dáng vẻ khép nép của Lâm Ý Nhiên trước mặt, một sự vui sướng dễ chịu mơ hồ lan tràn khắp ngóc ngách cơ thể, đây còn ko phải là muốn ra mặt đòi lại công đạo cho mình hay sao.

Tần Cảnh Sâm thật sự là có tình ý với mình.Tần Cảnh Sâm như có điều suy nghĩ, nhếch khóe môi, bước lên một bước.“Tần tổng, bỏ đi, Vân Nhi cũng ko xảy ra chuyện gì? Ngài ko cần vì Vân Nhi mà gây khó dễ cho cô Lâm đây.” Cánh tay đột nhiên bị giữ lại, Triệu Vy Vân đứng bên cạnh tiến tới, những ngón tay thon gầy đang nắm lấy cánh tay của Tần Cảnh Sâm, gương mặt thẹn thùng, giọng mềm như bông.Tần Cảnh Sâm nhíu mày, nhìn chỗ cánh tay bị người ta nắm chặt, cảm giác khó chịu dâng đến cổ họng: “Phiền cô Triệu đây bỏ tay ra.”Không biết vì sao đột nhiên Tần Cảnh Sâm lại cáu kỉnh, Triệu Vy Vân giật bắn người vội buông tay, cắn môi tỏ vẻ đáng thương vô cùng: “Em chỉ là không muốn Tần tổng bận lòng vì em, nên nhất thời xúc động…”“Cô Triệu đừng nghĩ nhiều quá.

Đến lúc cô nên đi rồi.”.

Tần Cảnh Sâm lạnh nhạt cởi bỏ áo khoác đưa cho người bên cạnh, ánh mắt như người bề trên mang theo cười nhạo.“Vâng, Tần tổng nói phải, Vân Nhi cũng cần phải trở về rồi, cám ơn Tần tổng đã quan tâm.”.

Triệu Vy Vân ko cam lòng bước đến một chiếc taxi đang đứng chờ khách gần đó, mở cửa ghế sau, lưu luyến quay đầu nhìn người đàn ông cao ngất đang quay lưng với mình.Thấy Triệu Vy Vân đã rời đi, Lâm Ý Nhiên cũng hoàn hồn, hai bàn chân chà sát với nhau, lấm lét nhìn lên Tần Cảnh Sâm đứng trước mặt: “Tần tổng à, Triệu Vy Vân…cô ấy đã nói là không muốn truy cứu nữa rồi…”“Cho nên?”“Ngài có thể thả cho tôi về được ko?”Thả cô ấy đi?Không phải bình thường cô quấn lấy hắn, hận ko thể bám dính lên người hắn sao? Bây giờ lại xin hắn thả cô đi?Diễn trò gì thế này?Nhìn Lâm Ý Nhiên đứng đó cúi đầu, lí nhí trong miệng, hai chân ko đi giày, bàn chân chà sát lên nhau, lớp vớ da dưới lòng bàn chân đã lủng vài chỗ, xước một đường lên tận đầu gối.

Tần Cảnh Sâm cảm thấy không thể tiếp tục đứng đây nữa, sải bước dài đi đến xe của mình, ngồi vào ghế sau.Đôi mắt của Lâm Ý Nhiên như rực sáng, khóe môi cũng nhoẻn ra một nụ cười, cúi gập người 90 độ về phía chiếc xe sang trọng: “Đội ơn Tần tổng.”“Còn muốn đứng đấy? Tính hành lễ ba quỳ chín lạy à?”.

Tần Cảnh Sâm nhướng mày.“Vâng, vâng, tôi đi đây, đi ngay đây.”.

Lâm Ý Nhiên hận ko thể ngay lập tức biến mất, vội vàng xoay người, chân ko kịp mang giày mà lấy sức ba bò chín trâu chạy thoát khỏi nơi này.Nhưng ai có thể nói cho cô biết tại sao cái đám người vệ sĩ này cứ đứng chắn trước mặt cô ko?“Trợ lý Hàn, Tần tổng đã cho phép tôi đi rồi.” Lâm Ý Nhiên phát bực, chỉ về phía Tần Cảnh Sâm đang ngồi trong xe.“Tần tổng là ko muốn cô tiếp tục đứng đây.

Cho nên mời cô Lâm lên xe, đi đến nơi khác nói chuyện.”.

Hàn Duệ mặt ko cảm xúc, đưa tay mời.Lâm Ý Nhiên như chết đứng, chậm chạp quay đầu nhìn Tần Cảnh Sâm đang chống cằm nhìn cô làm trò, thấy cô quay qua nhìn hắn, gương mặt như dẫm phải cứt, ko nhịn được giãn mày, đưa ngón tay ngoắc ngoắc.Thật sự là muốn xử lý cô phải ko? Cô thật sự cái gì cũng chưa làm, cố hết sức tránh tổn thương Triệu Vy Vân, vậy mà kết cục tệ nhất vẫn xảy ra sao? Lâm Ý Nhiên khóc rồi, đôi mắt rưng rưng, hít hít cái mũi mở lời cầu xin: “Tần tổng, ngài tha cho tôi lần này được ko? Nhà tôi trên có cha mẹ già, dưới còn em nhỏ, nếu tôi có mệnh hệ gì, họ phải sống sao đây?”“Vậy à?”.

Tần Cảnh Sâm thích thú nhìn bộ dạng suy sụp của Lâm Ý Nhiên.

Trước đó vẫn còn một bộ hung hăng càn quấy lắm, những lời to gan lớn mật với hắn cũng có thể nói ra miệng được, bây giờ đã bị dọa đến mức co rúm như con mèo con lạc mẹ.

Cô ấy như vậy khiến hắn thật sự rất muốn chơi đùa một phen.“Thật sự, ngài hẳn trước đó cũng đã điều tra rồi, tôi không dám nói dối.”- Lâm Ý Nhiên sụt sịt, thiếu điều muốn quỳ xuống giơ tay thề thốt.“Lên xe trước đã, sau đó nếu cô Lâm làm tôi vui lòng, tôi sẽ cân nhắc mà bỏ qua cho cô lần này.”Lâm Ý Nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt xoay chuyển một vòng, run rẩy đi đến gần chiếc xe, tay đưa ra mở cửa.Nhưng lại bị khóa rồi.Cửa ghế phụ lái không mở được.Mà Tần Cảnh Sâm nhàn nhã ngồi trong xe, ngón tay như có như không gõ gõ lên ghế nệm da, một bộ kiên nhẫn dõi theo Lâm Ý Nhiên.Lâm Ý Nhiên cắn răng, chui vô ngồi lên ghế sau, quy củ nép sát cửa xe, thân hình thu lại hết cỡ, ko dám nhìn ngang liếc dọc.Phất tay với nhóm vệ sĩ, Hàn Duệ nhanh chóng leo lên ngồi ghế phụ lái.Chiếc Maybach rời khỏi khu vực xa hoa bậc nhất Minh Thành..