Tôi Không Muốn Diễn Vai Nữ Phụ Này Nữa

Chương 17



Dưới sảnh một trận xôn xao, cô gái lễ tân vừa nãy sẵng giọng với Lâm Ý Nhiên bây giờ đã run như cầy sấy, cô gái đó vậy mà thật sự là khách của Tần tổng.

“Làm sao đây?”Mấy đồng nghiệp còn lại ra sức an ủi, nhưng thâm tâm ai cũng quá đỗi kinh ngạc, thầm cảm thấy may mắn hồi nãy mình chưa nói gì nặng với Lâm Ý Nhiên.

Lâm Ý Nhiên hồi hộp đứng trong thang máy, cẳng chân ko nhịn được mà nhịp nhịp mấy cái, Hàn Duệ nhìn tướng đứng lưu manh của cô thì buồn cười.

Thang máy rất nhanh đã lên đến tầng văn phòng chủ tịch.

Toàn bộ tầng này là khu vực riêng của Tần Cảnh Sâm, được trang hoàng theo đúng phong cách của nam chính, lạnh lẽo, âm u, toát lên đầy mùi tiền.

Hàn Duệ đưa cô đến trước một cánh cửa bọc da gõ hai tiếng rồi mở cửa đưa tay mời.

Lâm Ý Nhiên chần chừ bước vào, miệng há hốc trước thiết kế sang trọng và nội thất đắt đỏ trong phòng.

Cô chỉ là dân đen, lần đầu tiên đứng trong căn phòng rộng lớn bày biện xa xỉ thế này, có cảm giác cô đang đi trên tiền chứ ko phải là tấm thảm lông dê nữa rồi.

Tần Cảnh Sâm đã nhận ra ngay khi cô bước vào nhưng hắn vẫn ko ngừng lại, tay vẫn hí hoáy viết viết trên bàn, đầu cũng ko ngẩng lên.

Ở đây chỉ có mỗi mình cô và hắn, hệ thống như thường lệ trốn đi đâu mất rồi, Lâm Ý Nhiên đảo mắt một vòng ngó nghiêng xung quanh trầm trồ vài câu, sau đó nhận ra mình hơi thất thố, lại yên lặng đặt mông nhỏ ngồi xuống một góc sofa.

Nhàm chán chơi điện thoại đến khoảng nửa giờ sau, rốt cục cô cũng nghe được tiếng ghế xoay ma sát trên nền.

Tần Cảnh Sâm có vẻ đã xử lý xong công việc, đứng lên thong dong bước đến ngồi xuống chính giữa sofa, ý vị thâm trường nhìn cô.

“Tần tổng…~!” Lâm Ý Nhiên vội vàng bẻ giọng mình lại, nũng nịu kêu lên.

“Đến đây có chuyện gì?”.

Tần Cảnh Sâm đã nhìn ra cái bộ dạng giả vờ này của cô, bình tĩnh không gợn chút sóng mà trầm trầm hỏi.

“Nhiên Nhiên nhớ ngài quá đi.

” Lâm Ý Nhiên nỗ lực uốn éo người diễn xuất.

“Ngừng, nếu ko chịu nói chuyện nghiêm chỉnh, tôi sẽ trực tiếp quăng cô ra khỏi đây.

” Tần Cảnh Sâm ngả người ra sofa, ánh mắt sắc bén quét qua, giọng nói chứa đầy sự hăm dọa.

Lâm Ý Nhiên rùng mình, vội vàng quy củ ngồi trở lại, cười cười lấy lòng: “Hôm nay đến đây là muốn thỉnh tội với Tần tổng.

”“Cô biết mình gây ra tội gì ko mà đòi thỉnh?”- Tần Cảnh Sâm nói mát.

“Tất nhiên, lần đó tôi cũng ko cố ý đâu, chẳng qua trước đó có điện thoại quảng cáo, tôi cứ nghĩ là bọn họ gọi lại nên mới…”- Cô ko dám nói hết, sợ lại chọc giận đến vị đại gia này.

“Chỉ có chuyện đó à?”.

Tần Cảnh Sâm vắt chéo chân, ánh mắt tà tứ khóa chặt Lâm Ý Nhiên.

“Còn gì nữa sao?”.

Lâm Ý Nhiên giả ngây giả ngô.

“Nếu chỉ có vậy thì cô ra ngoài được rồi!”- Tần Cảnh Sâm ko muốn phí thời gian với cái người ko chút thành tâm này, trực tiếp phất tay.

“À! còn! còn nữa, đừng đuổi tôi đi ra ngoài mà, tôi nói!”- Lâm Ý Nhiên xua tay, lắc đầu nguầy nguậy.

Tần Cảnh Sâm ngồi trở lại, khóe môi khẽ nhếch, chờ đợi cô nói.

Lâm Ý Nhiên liếm môi mấy cái, tròng mắt xoay tròn, ngón tay xoắn vào nhau, mãi mới mở miệng: “Tôi ko nên ăn hiếp Triệu Vy Vân, ko nên giữa thanh thiên bạch nhật mà nói ra những lời đại nghịch bất đạo với Tần tổng.

”Tần Cảnh Sâm thân hình bất động.

“Không nên chĩa ngón tay thối với xe của ngài.

”Lông mày hắn giật một cái.

“Không nên nói dối Tần tổng, càng không nên chạy trốn.

”Gân xanh trên trán hắn nhảy thịch một cái.

Lâm Ý Nhiên lấm lét nhìn người đàn ông bất động thanh sắc trước mặt, cuối cùng ko nhịn được khóc rống lên: “Chẳng lẽ ngài còn biết được chuyện tôi chửi thầm ngài sau lưng sao?”“Lâm Ý Nhiên”- Tần Cảnh Sâm nghiến răng ken két, hận ko thể bóp chết cô.

Cô sợ hãi, theo bản năng ngồi thụp xuống ôm đầu: “Đừng đánh, làm ơn đừng đánh!”Cơn tức giận của hắn như quả bóng xì hơi.

Mãi không thấy đối phương ra tay, Lâm Ý Nhiên lén lút nhìn qua khe hở những ngón tay, thấy Tần Cảnh Sâm đang gõ ngón tay xuống bàn, gương mặt đã bình tĩnh trở lại, mới biết mình vừa vượt qua được một kiếp.

Vội vàng ngồi dậy sán đến gần nịnh nọt: “Tần tổng, tôi biết là tôi sai rồi, ngài đại nhân đại lượng tha cho tôi được ko? Tôi có mang cơm trưa đến cho Tần tổng đây nè.

”Lâm Ý Nhiên gấp gáp muốn khoe khoang, ôm hộp cơm giữ nhiệt hình Doraemon đặt lên bàn, mở ra.

Hộp cơm 4 ngăn đầy đủ hương sắc.

“Đây là tôi tự tay làm đó, cũng đủ thành tâm chứ.

”- Lâm Ý Nhiên chân chó cười cười.

“Cô cũng biết làm cơm à, có chắc là ko bỏ độc vào đây ko?” Tần Cảnh Sâm khinh thường.

“Tôi nào dám chứ, đây là xã hội pháp trị đấy, giết người sẽ ngồi tù.

”- Lâm Ý Nhiên ko nhận ra sự châm chọc trong lời nói của hắn, vội lắc đầu, gắp một miếng thịt bò kho lên: “Tần tổng thử xem.

”Nhìn cô hai tay cầm đôi đũa đưa ra trước mặt, Tần Cảnh Sâm thế mà lại mở miệng ra thật.

Lâm Ý Nhiên chỉ tính làm bộ đưa đến trước mặt hắn, còn cô đã chuẩn bị một đôi đũa riêng cho Tần Cảnh Sâm rồi, ấy vậy mà hắn lại há miệng cắn lấy.

Thịt bò kho rất mềm, có chút tê cay, mùi vị cũng vừa vặn, thơm vị xả.

“Sao, ăn được ko?” Lâm Ý Nhiên hồi hộp như lần đi thi đại học.

Tần Cảnh Sâm ko trả lời, ngón tay thon dài chỉ vào khay kế tiếp: “Đây là gì?”Lâm Ý Nhiên vội vàng mở ra, miệng liến thoắng: “Đậu hủ non sốt tương cay.

” Lại múc một muỗng nhỏ lên cho hắn ăn thử.

Cứ thế, Tần Cảnh Sâm ngồi chỉ tay, Lâm Ý Nhiên như thị nữ trong tẩm cung phục vụ hoàng đế dùng ngọ thiện.

Thoáng cái mấy khay cơm trên bàn đã thấy đáy.

Tần Cảnh Sâm hài lòng đưa khăn ướt lên lau miệng.

Lâm Ý Nhiên xoa tay, lần nữa cầu tình: “Tần tổng, vậy chuyện của tôi chắc có thể tha thứ chứ?”“Để xem biểu hiện của cô đi.

” Hắn ko đáp ứng ngay mà treo một câu lơ lửng.

“Sao cơ?” Lâm Ý Nhiên chưa tiêu hóa kịp.

“Nếu cô làm tôi hài lòng, thì tôi có thể xem lại.

” Tần Cảnh Sâm cười tà, lâu lắm rồi mới có bữa cơm làm hắn thỏa mãn như vậy, ko thể chỉ sử dụng được có một lần chứ.

“Làm sao mới có thể khiến Tần tổng hài lòng, tôi chỉ là một diễn viên nhỏ vô danh, trên răng dưới dép thế này, chỉ có thể mỗi ngày làm cơm dâng lên cho đại gia ngài thôi.

”- Lâm Ý Nhiên khó nghĩ vò đầu.

“Cũng được.

”“Hả?” Lâm Ý Nhiên ngẩng đầu ngơ ngác.

“Giờ nghỉ trưa là 11h rưỡi, ngày mai đừng đến trễ đấy, à, tôi muốn ăn canh súp khoai, với thịt heo cháy cạnh, còn hai món còn lại cô tự nghĩ đi.

” Tần Cảnh Sâm thả xuống một câu khiến Lâm Ý Nhiên nghẹn họng.

Đây là muốn cô tiếp tục phục vụ cơm trưa à.

~-~Khi Lâm Ý Nhiên ủ rũ rời khỏi toà nhà Tần thị, toàn bộ nhân viên bộ phận lễ tân đã nhận một email cảnh cáo.

Mà nhân viên lễ tân trực tiếp nói chuyện tay đôi với Lâm Ý Nhiên đã bị đưa lên phòng hành chính kỷ luật.

Sau hôm đó không thấy bóng dáng cô nàng đi làm nữa.

Theo như lời một người kể, phía trên đưa văn bản xuống yêu cầu nhân viên tập đoàn Tần thị nghiêm chỉnh chấp hành quy định tiếp đãi khách hàng, ko được thể hiện bất kỳ sự khó chịu, bất lịch sự hoặc khinh thường dù là với bất kỳ người nào khi đến Tần thị liên hệ công tác.

Tác phong chuyên nghiệp lịch sự là yêu cầu hàng đầu khi tuyển dụng nhân sự.

Trợ lý Hàn trực tiếp ra lệnh yêu cầu tất cả phải có sự thông báo lên phòng thư ký, bộ phận lễ tân ko được tự tiện quyết định cho đến khi nhận được chỉ thị của cấp trên.