Tôi Không Muốn Nói Chồng Tôi Là Ảnh Đế Đâu

Chương 22: Đợi anh về



Hôm nay lại là một ngày mới, tình hình sức khỏe của bà ngoại cô cũng đã tốt lên không ít. Lý Nhược Hy trông cũng có sức sống hơn rất nhiều.

Mấy ngày nay, Mộ Dung Hãn bắt đầu đi chiến dịch quảng cáo mới nên chỉ có một mình cô ở bệnh viện. Thỉnh thoảng thì bà nội Bùi cũng ghé thăm.

- Nhược Hy, bà cháu như thế nào rồi?

Bà nội Bùi hôm nay lại đến, trợ lý của bà ấy cũng cầm trên tay giỏ hoa quả, cô cũng lịch sự nhận lấy rồi trả lời lễ phép:

- Bà cháu cũng khỏe lên rồi ạ nhưng vẫn phải theo dõi ICU.

Bà nội Bùi nghe thấy vậy thì cũng yên tâm hơn, bà nội cũng không nói quá vòng vo mà vào thẳng chủ đề chính luôn.

Lý Nhược Hy biết chuyện gì đến thì cũng sẽ phải đến nên cô sẵn sàng tiếp nhận câu nói của bà ấy một cách thoải mái nhất.

- Nhược Hy, nhà ta sẽ tổ chức một đám cưới nho nhỏ cho cháu, chỉ có người nhà thôi và cũng sẽ không có báo chí nên sẽ đảm bảo cho cả cháu và Dung Hãn.

Lý Nhược Hy cũng không quá quan trọng về vấn đề này nên ngay sau khi hiểu chuyện thì cô liền gật đầu rồi cười nói:

- Vâng ạ. Cháu biết mà. Anh ấy là người nổi tiếng, nếu như chuyện này lộ ra ngoài thì chắc không tốt lắm.

Bà nội Bùi nhíu mày, bà nghĩ dường như con bé này đang hiểu nhầm ý của bà rồi, bà sợ là sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Nhược Hy là chủ yếu, cô ấy sẽ bị tấn công bởi xã hội chứ bà chẳng quan tâm  đến thằng nhãi kia làm cái gì.

Lý Nhược Hy cũng vẫn cười gượng, thực ra cái gì cũng là lần đầu của cô nên cô cũng mong muốn mình có một hôn lễ tử tế nhưng Mộ gia đã cho cô nhiều như vậy, cũng không hẳn là không tổ chức hôn lễ nên cô không thể trách họ được.

Khi Lý Nhược Hy nói vu vơ thì nghe thấy bà nội Bùi nói:

- Không phải là ta lo cho Dung Hãn mà ta đang lo cho cháu đó, nếu như sau kết hôn mà xảy ra chuyện gì thì cháu lại chịu thiệt, lượng người hâm mộ của Dung Hãn rất lớn nên sợ cháu sẽ bị ảnh hưởng tiêu cực thôi.

Sau khi nghe thấy bà ấy giải thích như vậy thì cô cảm thấy mình được trân trọng, là do cô hiểu nhầm lòng tốt của bà ấy rồi.

Hai bà cháu họ cười nói chuyện vui vẻ với nhau, bọn họ cũng sớm định ngày tổ chức, có lẽ là đợi bà ngoại cô tỉnh dậy nhưng vì cô không muốn bà ngoại lo lắng cho mình nên cô và bà nội Bùi đã thống nhất là tổ chức sau một tuần nữa.

Khi bà nội Bùi vừa rời đi không lâu thì trên khắp các trang báo, trang điện tử đều rầm rộ bức ảnh nghi vấn Mộ Dung Hãn đưa một người phụ nữ đến khám bệnh.

Mặc dù bức ảnh đã được làm mờ gương mặt của Lý Nhược Hy nhưng dân tình vẫn rất tinh ý mà cho rằng người phụ nữ đó chính là người đã được Mộ Dung Hãn đăng ảnh lên trang cá nhân của mình.

Lý Nhược Hy cũng chỉ xem qua rồi lại thôi, cô không muốn quá để ý đến những đồn đoán tiêu cực như vậy. Bây giờ cô chỉ muốn chăm bà của mình ít nhất là cho tới khi cô gia nhập chính thức công ty An Mỗ.

Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, Lý Nhược Hy nhìn tên mình lưu là Mộ Dung Hãn thì liền nghe ngay.

- Nhược Hy, em đã ăn cơm chưa?

Lý Nhược Hy nghe thấy vậy thì chỉ cười rồi trả lời anh:

- Ở bên này bây giờ là năm giờ chiều thôi.

Mộ Dung Hãn bật cười, đúng vậy, vì anh ở bên Moscow nên múi giờ hiện tại là giờ ăn trưa nên anh mới nhầm lẫn như vậy.

- Ừm, anh quên mất.

Cuộc gọi của họ bỗng rơi vào trầm tư, Mộ Dung Hãn suy nghĩ một hồi rồi dặn dò cô:

- Nhược Hy, em cứ coi như mấy tin tức lá cải đó là một bài báo giải trí đi, đừng quá quan tâm  đến nó. Đợi anh về.

Lý Nhược Hy dựa người vào tường, cô cầm chắc điện thoại rồi mỉm cười, cô chưa được ai an ủi mình như vậy nên có chút không quen. Cho đến bây giờ, ngoài bà ngoại của cô ra thì anh là người duy nhất quan tâm  đến những thứ chi tiết như vậy.

- Vâng.

Mộ Dung Hãn nghe thấy cô ấy vẫn lạc quan như vậy thì rất hài lòng, anh tự hứa sẽ cố gắng sắp xếp để về sớm với cô ấy.

Cuộc gọi kết thúc, Mộ Dung Hãn liền bị Hoàng Thi Nhâm gọi đi chuẩn bị cho set chụp khác.

- Dung Hãn, mau đến chuẩn bị thôi.

Lần này anh chụp cho hãng thời trang nổi tiếng nên chỉ tranh thủ gọi về cho cô ngay sau khi đọc được tin tức. Anh không biết cô có đọc được những bình luận ác ý như kiểu: “Con đi3m này dám ở cùng anh của tao…” hay không nhưng hy vọng cô ấy sẽ đủ can đảm để phớt lờ chúng.

Bây giờ Lý Nhược Hy vẫn đang ở phòng dành cho người nhà, bên trong là phòng của bà cô, vì đảm bảo môi trường không bị nhiễm khuẩn nên người nhà phải mặc bảo hộ vào thăm, thời gian cũng rất ngắn nên dường như cô chỉ nhìn bà của cô qua cửa kính mà thôi.

Mỗi lần nhìn thấy bà thì cô lại có thêm năng lượng, bây giờ thì cô lại có Mộ Dung Hãn đồng hành cùng mình. Bản thân của cô cũng nhận thức được là mối quan hệ của hai người sẽ nhạy cảm hơn nhưng hy vọng bọn họ sẽ giữ được sự thoải mái như bây giờ. Lý Nhược Hy nhớ lại câu nói: “Đợi anh về” của Mộ Dung Hãn thì cô lại thấy xấu hổ vô cùng, hai bên má và tai bất giác đỏ ửng lên.