Tôi Không Muốn Nói Chồng Tôi Là Ảnh Đế Đâu

Chương 26: Tân hôn “vui vẻ”



Đám cưới kết thúc, Mộ Dung Hãn và Lý Nhược Hy được sắp xếp vào một căn phòng tân hôn được trang trí từ trước. Đây chính là căn phòng mà họ sẽ ở Mộ gia do bà nội bố trí một cách tâm huyết.

Trên ga giường được rắc lên một lượt cánh hoa hồng đỏ, ở giữa có hình trái tim vô cùng đẹp mắt, khắp nơi đều trang trí bằng bóng bay và dán chữ hỷ. Cuộc đời của Lý Nhược Hy chỉ được nhìn thấy chúng trên mạng chứ nào được trải nghiệm bao giờ đâu, cô không ngờ rằng có ngày mình được gả vào Mộ gia.

Mộ Dung Hãn biết hai người họ sẽ bị nhốt lại trong này cho đến sáng mai nên anh đã sớm chuẩn bị tinh thần thoải mái.

- Anh đi tắm trước đây, em nghỉ ngơi một lát đi.

Lý Nhược Hy đỏ mặt, tự dưng anh ấy đi tắm làm gì? Cô không thể xóa những suy nghĩ xấu xa đó ra khỏi đầu mình. Cô đã hai mươi rồi nên những kiến thức hôn nhân cơ bản đều biết nhưng đó chỉ là lý thuyết mà thôi. Bất giác, mặt mũi cô đều đỏ ửng, may mà Dung Hãn không nhìn thấy.

Một lát sau thì cô nằm xuống dưới nệm êm rồi thở dài, bây giờ cô cũng có thể nghe được tiếng nước phát ra từ nhà tắm.

Lý Nhược Hy biết mình không thể ăn mặc xuề xòa, giữ nguyên lớp trang điểm này đi ngủ được nên cô đến bàn trang điểm được chuẩn bị sẵn kia rồi tìm tẩy trang. Xem ra bà nội chuẩn bị rất kỹ những thứ này cho cô.

Vì lớp trang điểm rất dày nên khi cô tẩy trang rất tốn thời gian, sau đó cô bắt đầu thay váy cưới.

Trước tiên, Lý Nhược Hy quay lại nhìn rồi nghĩ:

- Chắc anh ấy vẫn đang tắm.

Vì thế mà cô quyết định thay đồ luôn ở ngoài này, dù sao đây cũng là sự lựa chọn duy nhất.

Thế mà cô ấy lại không biết rằng đã có một người đàn ông đứng ngay sau Nhược Hy, anh mặc trên mình chiếc áo tắm, dựa người vào tường đợi cô thay đồ xong hết rồi mới lên tiếng.

- Lý Nhược Hy, em nóng lòng đến như vậy cơ à?

Lý Nhược Hy nghe thấy tiếng của Mộ Dung Hãn thì liền giật mình, cô chỉ dám nghĩ trong đầu:

- Chết rồi, mình có mặc quần đùi nhưng hề như mình không mặc áo ng ực thì phải. Anh ấy có nhìn thấy không đấy? Lần này thì…

Mộ Dung Hãn biết cô ấy lúng túng nên lại càng cố tình trêu chọc:

- Vậy chúng ta bắt đầu nhé?

Lý Nhược Hy bắt đầu run rẩy hoảng loạn nhưng cô nghĩ lại, ngay cả hôn mà anh ấy còn không hôn cô thì sao anh ấy dám làm chuyện mạnh bạo hơn cơ chứ? Vì cô không muốn mình suốt ngày bị bắt nạt nên cũng mạnh dạn mà thách thức:

- Vậy anh sẽ làm gì em đây hả, Mộ ảnh đế?

Mộ Dung Hãn thấy Lý Nhược Hy không còn dễ lừa như trước nên vô cùng bất ngờ, anh liền thu lại ý định trêu chọc cô.

- Thôi được rồi, tôi xin lỗi, em đi tắm đi.

Lý Nhược Hy rất hiên ngang mà lấy đồ của mình rồi đi tắm, vì bà nội tặng cho cô bộ đồ ngủ nên cô cứ thế mà xách túi kia vào nhà tắm. Trước khi đi, cô còn không quên lườm huýt anh một lần:

- Hứ, đừng tưởng em là thỏ mà sói nhỏ như anh đòi bắt nạt.

Mộ Dung Hãn bất lực lắc đầu rồi nhìn theo dáng người nhỏ nhắn của cô.

Dòng nước xối xả vang tiếng ra bên ngoài, Mộ Dung Hãn đang đọc tạp chí thì liền mỉm cười, anh rất bất ngờ vì cô ấy chưa chắc là con thỏ dễ bắt nạt, xem ra cuộc sống sau này của họ cũng không quá tẻ nhạt.

Lý Nhược Hy liền lấy đồ ngủ của bà nội tặng để mặc nhưng cô lại phát hiện ra nó quá thú tính rồi, hở hang như vậy thì sao cô dám mặc. Đây chẳng phải là váy ngủ có ren, chỗ cần che thì không thể che kín, hơn nữa nó lại là lụa nên dính sát vào người. Hai bên má của Lý Nhược Hy liền đỏ ửng vì ngại.

- Chết rồi, bây giờ làm sao đây, mình không thể cứ vậy mà ra ngoài lại càng không thể nhờ vả anh ấy được.

Cùng lúc này, Mộ Dung Hãn liền nói lớn tiếng để cô ấy có thể nghe tiếng:

- Anh đi ngủ trước nhé, em cũng tắm nhanh lên không thì sẽ dễ cảm đó.

Sau một hồi đấu tranh và suy luận dựa trên cơ sở thực tế thì cô đã chọn mặc nó và khoác chiếc áo tắm bên ngoài cho đến ngày mai, cô sẽ nhờ người khác lấy đồ hộ vì trong tủ kia chỉ có duy nhất một bộ mà cô đã để nó bị ướt dưới sàn nhà tắm mất rồi.

Đèn trong phòng đã bị tắt, chỉ còn lại ánh sáng màu vàng từ đèn ngủ đầu giường. Mộ Dung Hãn cũng đã ngủ nên Lý Nhược Hy rất tự tin mà nằm gọn sang một bên rồi thiếp đi.

- Chúc ngủ ngon.

Mộ Dung Hãn vẫn còn thức nên có thể nghe thấy câu chúc của cô ấy trước khi cô ấy ngủ say, anh ngoảnh người lại rồi nhìn cô ấy một lượt. Mặt anh bỗng nóng bừng bừng vì nhìn thấy cảnh xuân, trước ngực của Nhược Hy là một màu tuyết trắng, hai chân thon dài hiện ra một cách mập mờ rồi rõ hẳn khi cô ấy thay đổi tư thế sang nằm ngửa, chiếc váy ngủ kiệm vải của cô ấy cũng không thể bị che kín bởi áo tắm được. Một người nhút nhát như Lý Nhược Hy thì càng không thể liều lĩnh như vậy, xem ra để bế chắt mà bà nội đã tâm huyết quá rồi.

Cả đêm hôm đó, Mộ Dung Hãn phải tự trấn an bản thân, không biết đã bao nhiêu năm nay rồi, anh chưa từng có hứng thú với người khác giới mãnh liệt như vậy.