Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 110: Tiết xuân ấm áp(2)



Những ngón tay thon dài trong chiếc găng trắng tinh. Gã đàn ông nhìn quanh để tìm chiếc găng tương xứng, cầm lên chiếc mặt nạ đang nằm trên bàn. Vết sẹo sắt bén cắt ngang qua gương mặt nhợt nhạt đằng sau chiếc mặt nạ.

Rầm rầm ầm.

Ầm ầm một tiếng, gã đàn ông đeo mặt nạ nhẹ nhàng xoay người lại.

"Món đồ chơi vụt mất cũng chẳng sao, nhưng thật đáng buồn khi Karen bị hỏng."

"Karen tội nghiệp."

Một giọng nói u buồn phát ra từ một trong số hàng tá con búp bê trong phòng. Karen là một trong số ít những con búp bê được chế tác công phu, vì nó mà Abel đã khóc ỉ ôi suốt mấy ngày qua.

"Ta thậm chí không thể phục hồi video."

Camera tích hợp của Karen bị hỏng do bị thiêu cháy. Mất đi Kang Seung-geon cũng chẳng vấn đề gì dù sao hắn cũng đã kiệt quệ đến mức chẳng thể sử dụng được nữa, nhưng mất video trong trận chiến thì thật đáng tiếc.

"Ta không muốn từ bỏ năng lực gió kia...."

Gã đàn ông chạm vào chiếc mặt nạ trầm tư quay đầu sang một bên. Ánh mắt hắn hướng về màn hình TV khổng lồ chiếm hết cả bức tường.

[Năng lực giả Han Yi-gyeol, người đã bị bắt cóc bởi Hội trưởng Kang Seung-geon đang bị kiểm soát tinh thần, hiện đang sống trong công hội Requiem. Được biết rằng họ đã cử vệ sĩ ra để bảo vệ cho năng lực giả Han Yi-gyeol....]

Vệ sĩ à. Gã đàn ông bật ra một tiếng cười.

"Thú vị thật đấy."

Nếu ngươi cố gắng bảo vệ nó đến mức này, thì hằn là ta phải cướp nó đi rồi.

Khi gõ ngón tay lên bàn, gã đàn ông nhớ lại ánh mắt ngày ấy, cặp mắt đen láy của Cheon Sa-yeon nhìn thẳng vào gã.

"Abel. Lúc này Tiến sĩ đang làm gì vậy?"

"Hừm. Không biết. Chắc là lại tự nhốt mình trong phòng thí nghiệm ấy."

"Gọi cho hắn đi."

"Tiến sĩ á? Sao thế?"

Một con búp bê cỡ đứa trẻ nhảy khỏi giá sách.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt nạ của gã đàn ông làm nó trở nên sáng lóa.

"Dù là kiếm một món đồ chơi mới hay đặt một vật phẩm vào cổng.... Cô không nghĩ kế hoạch tiếp theo của chúng ta sẽ hiệu nghiệm khi ta đưa tên đó ra khỏi vùng an toàn sao?"

"Hừm."

Đâm vào đúng trọng điểm. Con búp bê thở ra một hơi dài rồi đứng dậy.

"Vụ này ta không cho ngươi mượn búp bê nữa đâu."

"Xấu tính thật."

"Kệ ta! Ta vẫn còn buồn vì mất Karen đấy."

Trước những lời trêu chọc của gã đàn ông, con búp bê quay đầu đi như thể nó đang hờn dỗi. Gã đàn ông khoanh tay dựa vào bàn và từ từ nghiêng đầu.

"Tốt thôi. Dù sao ta cũng định dùng thử mấy đứa nhóc của ta."

"Ngươi định dùng chúng á? Ngươi đang phá chúng đấy à."

"Tất cả những gì ta làm là kiểm soát bọn chúng thôi. Ta sẽ không giết chúng đâu, đến lúc đó chúng sẽ hữu dụng đến nhường nào cơ chứ."

Nhìn vào đôi mắt màu vàng của con búp bê, gã đàn ông nói tiếp.

"Chà, chúng có thể bị hỏng một chút.... Dù gì, nếu lần trước có thành công, thì chúng cũng sẽ bị hỏng như nhau cả thôi. Nó cũng không tệ."

"Trước đây ta đã ngờ ngờ rồi, nhưng mà ngươi thật sự là một thằng khốn đấy."

"Haha, sao cô có thể gọi Oppa của mình là tên khốn được chứ. Cay nghiệt lắm đấy."

Con búp bê lắc đầu trước nụ cười giả tạo của gã và rời khỏi phòng. Nghĩ đến việc Tiến sĩ sẽ sớm đến đây khi con búp bê đi gọi hắn, gã đàn ông từng bước viết lên kế hoạch của mình.

- ---------------

"Không thể cứ thế này được, Yi-gyeol- ssi."

"Sao cơ?"

Tôi ngước nhìn Min Ah-rin khi đang nằm trên ghế sofa.

"Tôi có nói rằng cậu nên cẩn thận vì hiện tại rất nguy hiểm, nhưng ý tôi không phải là cứ ở lì trong phòng thế này."

Tôi giật mình trước giọng không hài lòng của cô và từ từ ngồi dậy. Min Ah-rin ngồi đối diện trừng mắt nhìn tôi, quay lại và hỏi Kim Woo-jin.

"Woo-jin- ssi cũng nghĩ như vậy đúng không?"

"....Một chút."

Kim Woo-jin lảng tránh cái nhìn của tôi và gật đầu.

"Ài."

Thở ra một hơi. Thằng ranh này, cậu ở đây vì thích ở phòng tôi còn gì....

"Nếu người cậu yếu đi thì phải làm sao đây, Yi-gyeol- ssi?"

Min Ah-rin thở dài.

Cô bảo là sức khỏe tôi đang xấu đi á.

"Tuy là vậy, nhưng thể trạng của tôi vẫn ổn."

"Dù cậu có dưỡng sức nhiều thế nào thì việc tập thể dục đúng cách vẫn rất quan trọng. Nếu cậu cứ tiếp tục nằm thế này thì sẽ gây hại đến sức khỏe đấy."

"Không đâu, ừm, Min Ah-rin- ssi?"

"Không thể cứ thế này được. Nào, dậy thôi, đi chơi nào!"

"Hả?"

Cuối cùng, Min Ah-rin nắm lấy cánh tay tôi và kéo tôi dậy. Nhân bản của Kim Woo-jin đang ngồi yên bên cạnh tôi, mắt cậu ta sáng bừng rồi liền bám vào cánh tay còn lại. Hai người đang làm gì vậy?

"Bên ngoài xem chừng vẫn còn nguy hiểm đấy."

"Chúng ta sẽ không đi ra ngoài, nhưng quán cà phê ở tầng một thì chắc ổn đấy nhỉ? Từ lúc sang xuân là họ đã lên món mới rồi đó."

"Aha."

Lúc đó tôi mới hiểu tại sao Min Ah-rin lại nhất quyết muốn ra ngoài chơi vậy. Hẳn là cô ấy muốn nếm thử món mới đây mà.

Tôi đứng dậy khỏi ghế sofa và quay lại.

"Cậu sẽ đi cùng chứ, Kwon Jeong-han- ssi?"

"Chà, em đi nữa cũng được sao?"

Kwon Jeong-han cười nhẹ hỏi. Cậu ta đã ngồi uống cà phê khi quan sát chúng tôi từ nãy.

Nhân bản liền cau mày khi vẫn ôm chặt lấy cánh tay tôi. Tôi nhấn xuống trán cậu ta để xoa dịu nó rồi trả lời

"Dù gì cậu cũng phải theo chúng tôi để bảo vệ tôi mà."

"Đúng vậy."

Tôi cười khúc khích trước câu trả lời tự nhiên của cậu ta và dùng tay chải lại mái tóc rối bù.

"Đi thôi, Min Ah-rin- ssi."

Chúng tôi ngay lập tức vào thang máy và đi xuống quán cà phê ở tầng một. Min Ah-rin cho chúng tôi biết quán này mở cách đây được một tháng rồi, và các hội viên cũng thường ghé qua vì không gian thoáng đãng và thực đơn đa dạng.

Có lẽ do đã sang xuân, trong các món tráng miệng được trang trí rất nhiều màu hồng, khi cô chọn một chiếc có rắc bột socola màu hồng lên đó, Min Ah-rin rạng rỡ hỏi:

"Cậu ăn gì? tôi mời."

"Ừm, tôi cũng không biết. Có gì ngon không?"

"Vì Yi-gyeol- ssi thích đồ ngọt, cậu thấy món này thế nào? Dù tôi chưa thử qua nhưng tôi nghĩ nó cũng rất ngon."

Min Ah-rin chỉ vào màn hình trước quầy thanh toán. Đó là một ly cà phê phủ kem màu hồng có tên là 'Cherry Blossom Latte'. Miễn đó không phải là Americano thì chẳng sao cả, nên tôi gật đầu.

Sau đó, Kim Woo-jin chọn cùng món giống với tôi và Kwon Jeong-han chọn thức uống có ga vì khi nãy cậu đã uống cà phê rồi. Tôi ngồi xuống, với đồ uống và món tráng miệng chất đầy trên khay, tôi có thể nhận thấy những ánh nhìn đang đổ dồn về phía mình.

Tôi không nghĩ đó là vì bọn tôi gọi nhiều đồ, mà đó là tôi ấy. Cứ khi nào bật TV nên là y rằng sẽ có tôi trong đó.

Vụ việc xảy ra ngay giữa trung tâm Gangnam nên việc đưa tin cả ngày cũng hiển nhiên thôi.

Dù vậy, thì cũng có chút áp lực khi có cứ bàn về tôi mãi thay vì Kang Seung-geon. Tôi đã hi vọng nó chỉ ở một mức nào đó khi Ha Tae-heon nói rằng anh biết việc Requiem cử vệ sĩ cho tôi qua mấy bản tin, vậy mà....

Min Ah-rin đưa một miếng bánh vào miệng khi ánh mắt càng nặng nề hơn, cô khẽ nói.

"Nếu trong hội đã thế này rồi, thì bên ngoài chắc còn tệ hơn nữa ấy, Yi-gyeol- ssi."

Kwon Jeong-han ngồi cạnh tôi, lắc đầu khi cậu dùng ống hút khuấy lớp soda màu cam óng ánh.

"Có vẻ là vậy. Anh cũng xuất hiện trên các nền tảng mạng xã hội nữa. Như một chuyên mục nóng vậy, cơ mà họ còn có hẳn cả một video về anh rất rõ nét luôn á."

"Là vậy à?"

Kim Woo-jin là người cũng thường hay lướt Internet mặc dù cậu ta chẳng dùng đến cái nền tảng mạng xã hội nào, cũng đồng tình với Kwon Jeong-han.

"Họ đang gọi cậu là anh hùng hay cái đại loại vậy, gắn cho cậu những từ ngữ kì cục. Chúng không có ý gì xấu, nhưng nó thật khó chịu."

Min Ah-rin nhìn tôi với ánh mắt lo lắng và thở dài.

"Hiện giờ họ đang nói những lời hay ý đẹp vậy thôi, nhưng chỉ một sai sót nhỏ của cậu cũng khiến dư luận ngay lập tức trở mặt. Cậu không phải người nổi tiếng, tôi không nghĩ việc nổi tiếng như thế này là điều tốt...."

Nó tệ đến vậy sao? Tệ hơn tôi tưởng đấy. Tôi xoa gáy và nghĩ cách giải quyết thì có người đến gần.

"Xin thứ lỗi...."

Một người xa lạ tôi chưa từng thấy qua đang do dự nói. Một cô gái mặc chiếc áo khoác hồng nhạt đang đỏ mặt rồi nói.

"Cậu.... cậu là năng lực giả Han Yi-gyeol phải không?"

"...."

Ai vậy? Tôi đáp lại và nhìn lại cô gái, sau đó cô liền đưa ra một cuốn sổ và một cây bút với khuôn mặt đỏ bừng.

"Cậu.... cậu có thể ký vào đây được không?"

"Ký?"

Tôi bất ngờ khi cầm lên cuốn sổ và cây viết của cô gái. Tôi nghiêng đầu. Ký như nào đây? Tôi hoàn toàn không hiểu ý của cổ là gì luôn ấy.

Kwon Jeong-han ghé sát vào tai tôi thì thầm.

"Ý cô ấy là muốn cậu ký tên cho cô như người nổi tiếng ký tặng cho người hâm mộ của họ ấy. Em nghĩ là anh có thể ký tên như cách anh thường làm cho mấy thứ tương tự á."

Sao tôi lại phải ký tặng như người nổi tiếng cơ chứ? Tôi bắt đầu thấy nghi ngờ về nhân sinh của mình rồi đấy, nhưng tôi không thể đi hỏi cô gái đang bồn chồn trước mặt được.

"Thế này đúng không?"

"V-vâng! Cảm ơn cậu!"

Cuối cùng, làm như lời của Kwon Jeong-han, ký tên vào cuốn sổ và đưa lại cho cô gái kia. Tôi ngây người nhìn theo bóng lưng của cô ấy khi đang dần biến mất trong đám đông trước khi Min Ah-rin đang thưởng thức chiếc bánh lên tiếng nói.

"Yi-gyeol- ssi, chữ ký của cậu độc lạ thật đấy."

"Hử?"

"Chữ ký ấy không cùng với tên của cậu đúng không?"

"Đúng vậy á. Nó nhanh đến mức em còn không nhìn ra kịp, nhưng nó nhìn trông khác xa với tên của anh. Đại khái, em nghĩ đó là Kwon Se...."

"Tay tôi viết như nào thì tôi viết vậy thôi. Nó cũng chẳng mang ý nghĩa gì."

Tôi cắt lời Kwon Jeong-han với một cái cớ như vậy. Một tình huống bất ngờ, nên là tôi đã vô thức ký tên bằng chữ ký trước kia của mình. Nghĩ về việc bản thân lại mắc một sai lầm như vậy.... tôi nuốt ngược tiếng thở dài và uống cà phê, giả vờ bình tĩnh.

"Quan trọng hơn thế, cậu có biết cô gái đó là nhân viên rất nổi tiếng trong bộ phận quản lý không?"

"Vậy à?"

"Tôi chỉ nghe đồn thôi, nhưng thấy mặt trực tiếp thế này thì tôi đã biết ngay đấy chính là cô gái đó. Cô ấy rất xinh đúng không nào?"

Cô ấy xinh ấy hả? Tôi chỉ có ấn tượng rằng cô ấy là người nhút nhát, nên tôi rất khó để hiểu hết những lời Min Ah-rin nói. Khi tôi đảo mắt suy nghĩ mà không đáp lại, Kim Woo-jin xen vào với vẻ mặt lo lắng.

"Cậu nghĩ.... cô ấy xinh à?"

"Hừm, cô ấy thì?"

Dù tôi có nghĩ thế nào thì cũng chịu thôi. Tôi khẽ nhún vai.

"Trong mắt tôi, Min Ah-rin- ssi đẹp hơn nhiều."

"Ôi trời."

Khi bạn không biết phải nói gì, tốt nhất là bạn nên nhượng phần còn lại qua người khác. Quả nhiên, Min Ah-rin cười vui vẻ và không hỏi lại tôi nữa.

Tôi quay lại thư giãn uống cà phê trở thì bỗng sau lưng liền phát ra một giọng nói quen thuộc.

"Này, chàng trai tuyệt vời."

"Khục."

Ngạc nhiên trước cái chạm vai bất ngờ, tôi vội vàng đặt cốc cà phê xuống và nhìn lại. Có lẽ hôm nay là ngày nghỉ, nên Park Geon-ho mới mặc áo phông và quần jean khi anh ta cười tủm tỉm và nháy mắt lại với tôi.

"Hello."

"Anh làm gì ở đây vậy, Đội trưởng Park Geon-ho?"

"Đi cà phê. Chứ không thì làm gì?"

"...."

Phải ha. Khi tôi không nói nên lời, Park Geon-ho lần lượt chào Min Ah-rin, Kwon Jeong-han và Kim Woo-jin. So với Min Ah-rin và Kwon Jeong-han, những người vui vẻ chào đón anh ta, thì Kim Woo-jin còn không thèm không nhướng mày mà bơ đẹp Park Geon-ho.