Tôi ngủ thiếp đi và khi tỉnh dậy liền thấy Kim Woo-jin với tâm trạng lo lắng đi xung quanh phòng bệnh. Còn Min Ah-rin đang cẩn thận gọt táo.
Tôi nằm yên nhìn hai người họ, âm thầm kiểm tra tình trạng cơ thể khi họ vẫn chưa nhận ra rằng tôi đã tỉnh. Quả thực rất may mắn, tôi đã uống thuốc kịp thời nên người bây giờ không còn đau nhức như lúc đầu nữa.
Thuốc à...?
Đột nhiên, tôi nhớ lại những hành động của Cheon Sa-yeon đã làm với tôi vào đêm hôm qua. Cho dù tôi có yếu đến mức không thể tự uống thuốc, thì làm sao hắn có thể...
Má nó.
Cứ nghĩ đến chuyện đó, da mặt tôi lại nóng dần lên như đang ở bên đốm lửa. Thôi nào, đừng nghĩ nhiều. Hắn chỉ đang cho một người bệnh uống chút thuốc thôi.
Tôi trấn tĩnh lại trái tim đang đập thình thịch của mình và từ từ ngồi dậy. Khi Kim Woo-jin và Min Ah-rin nghe thấy tiếng động, cả hai đột ngột dừng việc đang làm mà chạy tới chỗ tôi với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
"Han Yi-gyeol!"
"Yi-gyeol-ssi!"
"Buổi sáng tốt lành."
Tôi cười ngượng nghịu và dang tay ôm lấy Min Ah-rin đang chạy đến, tôi còn thấy đôi mắt của Kim Woo-jin bắt đầu đỏ hoe như sắp khóc.
"Tôi đã rất lo đấy."
"Tôi ổn rồi."
Tôi bình tĩnh đáp lại và Min Ah-rin cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Sau khi ôm cô xong, tôi ra hiệu cho Kim Woo-jin.
"Cậu cũng tới đây đi, Kim Woo-jin."
Kim Woo-jin khẽ chớp mắt ngây ngốc khi tôi nói. Cậu có chút do dự trước khi bước tới và tôi ôm Kim Woo-jin thật chặt, giống như tôi đã làm với Min Ah-rin.
Kim Woo-jin được ôm đã không kìm được nước mắt mà vừa khóc vừa ôm chặt lấy tôi. Những giọt nước mắt ấy tuôn ra không ngừng.
"Sao cậu lại khóc nữa rồi?"
"..."
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy vai của Kim Woo-jin và trêu ghẹo cậu ấy một câu, Kim Woo-jin liền lườm lại tôi. Min Ah-rin cười tủm tỉm bên cạnh và đưa chiếc khăn tay của cô cho Kim Woo-jin.
"Tôi cứ nghĩ... tôi sẽ không còn cơ hội nào gặp lại cậu được nữa."
Kim Woo-jin lau nước mắt bằng chiếc khăn tay và vẫn không ngừng khóc, cậu ta với giọng buồn man mác nói tiếp.
"Bởi vì tên năng lực giả thần trí..."
"À."
Lúc đó tôi mới hiểu ra. Tôi khẽ gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi mới cẩn thận lên tiếng.
"Về chuyện đó, tôi có một câu hỏi. Min Ah-rin-ssi."
"Vâng?"
"Thật ra, năng lực của kẻ địch... không có tác dụng với tôi."
Nghe vậy, Min Ah-rin và Kim Woo-jin đều có vẻ bất ngờ. Min Ah-rin cau mày, bối rối nhìn tôi.
"Nhưng, Yi-gyeol-ssi. Vào lần đầu chúng ta gặp Jeong-han-ssi, rõ ràng..."
"Đúng thế. Năng lực kiểm soát cảm xúc của Kwon Jeong-han đã có tác dụng."
"Có lẽ nào hắn ở thứ hạng thấp hơn Kwon Jeong-han-ssi không?"
"Tôi không nghĩ vậy. Năng lực của hắn có tác dụng với cả Hội trưởng hạng S Kang Seung-geon. Tôi nghĩ nó phải thuộc hạng SS."
Năng lực của Kwon Jeong-han hạng S có tác dụng, nhưng năng lực của Samael hạng SS thì lại không. Theo lý mà nói thì nó là điều không thể xảy ra.
"Ừm, trong trường hợp này, tôi không rõ lắm. Tôi chưa từng nghe về nó bao giờ."
Quả nhiên. Tôi thở dài và bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Tôi không kể thêm với họ, nhưng tôi đã có trải nghiệm như này hai lần rồi. Mỗi khi như vậy, Cheon Sa-yeon đều ở bên cạnh tôi.
Cheon Sa-yeon... Hắn có biết lý do không?
Nhân cách của hắn quả thực rất tệ và có rất nhiều điều đáng ngờ về hắn, nhưng hiển nhiên hắn vẫn là người nắm giữ nhiều thông tin hơn bất kỳ ai khác. Vấn đề là tôi không biết liệu mình có thể nhận được câu trả lời thích hợp khi hỏi hắn hay không thôi.
"Hiện tại, cô có thể không cần phải lo việc tôi có bị kẻ địch kiểm soát hay không nữa rồi. Thay vào đó, những người xung quanh tôi sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn. Như Edward-ssi chẳng hạn."
"Nếu những người xung quanh Yi-gyeol-ssi bị điều khiển... thì chuyện như thế này có thể tái diễn lại một lần nữa. Hoặc hắn ta có thể tấn công Yi-gyeol-ssi."
"Đúng vậy."
Tôi đồng tình với Min Ah-rin và nhớ lại những lời của Samael.
'Hẹn gặp lại, Han Yi-gyeol.'
Lần này chúng tôi may mắn trốn thoát được, nhưng không có gì đảm bảo lần sau cũng như vậy. Lần tới chắc chắn Samael sẽ chuẩn bị kĩ lưỡng hơn.
Sau cùng thì nó vẫn vậy. Chừng nào Samael còn nhắm vào tôi, tôi không thể buông lỏng cảnh giác.
"Min Ah-rin-ssi."
Cơ mà, tôi đoán hiện giờ tôi cần phải dưỡng sức trước đã.
Khi bước xuống giường, tôi hỏi.
"Kwon Jeong-Han-ssi sao rồi?"
Min Ah-rin hẳn đã chữa trị cho cậu ta ngay khi tôi và Edward rời đi, nhưng dù vậy tôi vẫn lo lắng.
Min Ah-rin cười nhẹ.
"Jeong-Han-ssi cũng đang nghỉ ngơi trong phòng bệnh. Tất nhiên là cậu ấy đã bình phục hoàn toàn rồi."
"May thật."
Tôi vừa nói vừa cởi từng chiếc khuy áo trên bộ đồ bệnh nhân đang mặc.
"Tôi định tắm rửa rồi tới thăm cậu ấy. Hai người cùng đi chứ?"
"Có chứ."
"Tất nhiên rồi."
Họ đáp lại ngay. Tôi mỉm cười và đi vào phòng tắm.
- ---------------------------------------------
Khi đến gần phòng bệnh mà Kwon Jeong-han đang ở, tôi có thể nghe loáng thoáng được tiếng của hai người đàn ông đang nói chuyện cùng mùi cà phê thoang thoảng qua khe hở của cánh cửa.
Vừa đứng trước cửa gõ nhẹ, tiếng giày vang lên ngay bên trong và cánh cửa từ từ mở ra.
"Năng lực giả Han Yi-gyeol."
Không phải Kwon Jeong-han ra mở cửa. Tôi đơ người ra một lúc và nhìn vào gương mặt của người trước mắt, tôi lập tức nhớ ra anh ta là ai.
"Hội trưởng Kwon Ji-hoon."
"Cậu vẫn nhớ ra tôi. Lâu rồi không gặp."
"Tất nhiên rồi."
Anh ta là anh họ của Kwon Jeong-han và cũng là Hội trưởng của Công Hội Four Seasons. Anh cười rạng rỡ và bắt tay với tôi.
"Cậu đến vừa đúng lúc. Tôi đang uống cà phê với Kwon Jeong-han."
"Năng lực giả Han Yi-gyeol."
Khi bước vào phòng bệnh theo sự chỉ dẫn của Kwon Ji-hoon, Kwon Jeong-han đang ngồi trên ghế sofa uống cà phê liền đứng phắt dậy với vẻ mặt rạng rỡ.
"Kwon Jeong-han-ssi."
"Tôi đã lo lắm đấy. Cơ thể cậu sao rồi?"
"Em không sao. Em cũng đã rất lo cho anh."
Kwon Jeong-han bước tới đứng trước mặt tôi, khẽ nhíu mày.
"Em xin lỗi, em là vệ sĩ của anh. Vậy mà lại chẳng thể bảo vệ được cho anh..."
"Đừng nói vậy."
Tôi càng thấy có lỗi hơn khi bắt cậu ấy phải trải qua một chuyện nặng nề khi vẫn còn trẻ như vậy. Tôi cười khổ, nhìn sang Kwon Ji-hoon.
"Tôi cũng xin lỗi anh, Hội trưởng Kwon Ji-hoon."
"Không đâu."
Kwon Ji-hoon rót cà phê đen ra một tách mới và thả ba viên đường vào rồi đưa nó cho tôi.
"Jeong-han là vệ sĩ của năng lực giả Han Yi-gyeol. Thằng bé đã không bảo vệ được cậu, nên lỗi là của nó."
"Đúng vậy, em sẽ cẩn thận hơn để chuyện này không xảy ra thêm lần nào nữa."
"Thế nên, sự an toàn của anh có thể tiếp tục giao phó cho em được không? Tất nhiên... em biết anh không còn tin tưởng vào em nữa, nhưng em vẫn muốn tiếp tục được ở bên cạnh và giúp đỡ anh."
Trước những lời bất ngờ ấy, tôi chẳng thể nói được gì.
Không thể tin được là cậu ta muốn bảo vệ tôi... Tôi cứ tưởng cậu sẽ từ bỏ luôn rồi chứ. Sợ hãi sau khi trải qua một chuyện khủng khiếp như vậy là điều hết sức hiển nhiên. Ngay cả khi Kwon Jeong-han có muốn, tôi vẫn mong người giám hộ là Kwon Ji-hoon sẽ ngăn cậu ấy lại.
"Nhưng Kwon Jeong-han-ssi, chuyện lần này đã rất nguy hiểm rồi. Rất có khả năng điều tương tự cũng sẽ xảy ra một lần nữa."
"Vậy nó sẽ càng khiến em trở nên mạnh mẽ hơn. Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu là một người đã có kinh nghiệm từ trước thay vì tìm một người mới thay thế sao?"
"..."
Thật giống như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, tôi đã căng thẳng khi thấy Kwon Jeong-han lôi kéo mạnh mẽ như vậy. Quả đúng là như vậy, nhưng mà...
"Năng lực giả Han Yi-gyeol. Tuy đó không phải là việc của tôi, nhưng nếu cậu không phiền thì sao không thử cho thằng bé thêm một cơ hội nữa? Năng lực của Jeong-han chắc chắn sẽ có ích."
Đôi mắt nâu gợi nhớ đến thanh chocolate của Kwon Ji-hoon tỏa sáng dịu dàng. Anh đã nói vậy rồi thì sao tôi từ chối cho được.
"... Tôi cũng nghĩ như vậy. Cảm ơn Kwon Jeong-han-ssi. Cảm ơn vì đã tiếp tục làm vệ sĩ cho tôi. Tôi luôn chào đón cậu bất cứ lúc nào."
Đó không phải những lời nói suông, tất cả đều là thật lòng. Thú thật thì tôi cũng rất khao khát năng lực của Kwon Jeong-han. Có cậu ta, những người bên cạnh tôi sẽ an toàn hơn chút trước năng lực của Samael.
Kwon Jeong-han hồi hộp chờ đợi câu trả lời của tôi, cuối cùng cũng đã thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng mà Kwon Jeong-han-ssi, Hội trưởng Cheon Sa-yeon có nói gì không?"
Ngay cả khi tôi có đồng ý, nó cũng chẳng có ích gì nếu Cheon Sa-yeon nói không. Kwon Jeong-han ngay lập tức hiểu ra ý tôi và gật đầu.
"Hội trưởng nói rằng anh ta không phiền nếu năng lực giả Han Yi-gyeol thấy ổn."
Thì ra đó là câu trả lời của Cheon Sa-yeon. Min Ah-rin âm thầm quan sát từ đằng sau, khẽ che miệng mỉm cười.
"Vậy thì Jeong-han-ssi sẽ tiếp tục làm vệ sĩ cho cậu sao? Tốt quá rồi!"
Không giống như Min Ah-rin thích mọi kết thúc có hậu, Kim Woo-jin lại ngậm ngùi đầy cay đắng, có vẻ cậu ta vẫn không hài lòng lắm. Hai người vẫn chưa chịu làm lành à?
"Năng lực giả Han Yi-gyeol."
"Sao vậy?"
Khi tôi đang nghĩ về những việc sẽ phải làm sau này, Kwon Jeong-han đã gọi tôi. Tò mò nhìn cậu ta, cậu mỉm cười và có phần ngại ngùng.
"Em đã từng nghĩ điều này trước đây rồi, liệu anh có thể nói chuyện thoải mái với em hơn được không?"
"Nói thoải mái ấy hả?"
Nhưng giờ tôi cũng đang nói rất thoải mái mà. Khi thấy tôi bối rối và không thể hiểu ý cậu, Kwon Jeong-han giải thích thêm.
"Em nhỏ hơn bốn tuổi, nhưng anh vẫn luôn dùng kính ngữ với em. Em muốn trở nên thân thiết hơn với năng lực giả Han Yi-gyeol."
"Là vậy à? Vậy thì, ừm, như nào thì được..."
Với sự kiên quyết của cậu ta thì cũng đủ để nó trở nên giống một yêu cầu thay vì là lời thỉnh cầu rồi. Kwon Jeong-han dùng ánh mắt ngây thơ nhìn tôi.
"Anh không thể trò chuyện thân thiết hơn với em sao? Em có thể gọi anh là Yi-gyeol-hyung chứ."
"Tôi thấy không vấn đề gì đâu..."
"Thân nhau hơn đi mà."
"Tôi thấy ổn lắm..."
Kwon Jeong-han nói chuyện cuốn quá, làm tôi không kịp nghĩ đến việc dùng kính ngữ. Kwon Jeong-han cười vui vẻ khi thấy tôi dần thoải mái hơn, trong khi Kim Woo-jin vẫn đang cau có.
"Hyu-hyung? Ý cậu 'hyung' là như nào?"
Kwon Jeong-han mỉm cười rạng rỡ đáp lời lại lời của Kim Woo-jin đang ngạc nhiên.
"Gọi hyung là đúng rồi, vì em nhỏ hơn mà."
"T-tại sao lại gọi là hyung trong khi cậu đang làm việc cho cậu ta chứ? Ý tôi là, cậu ta là sếp của cậu đấy?"
"Yi-gyeol-hyung đã cho phép, cớ gì lại không được? Dù tiền bối Kim Woo-jin có bằng tuổi Yi-gyeol-hyung thì anh cũng không thể làm vậy nếu không được cho phép."
Những lời trêu chọc ngang nhiên như thế khiến sắc mặt của Kim Woo-jin trở nên cau có hơn. Min Ah-rin và Kwon Ji-hoon thích thú quan sát bầu không khí đang không ngừng thay đổi.
"Em cũng gọi tiền bối Kim Woo-jin là hyung nhé."
"Tôi không cần!"
Tại sao tôi lại là người duy nhất phải đứng ra ngăn họ vậy? Tôi thở dài và xen vào giữa hai người họ.
"Dừng lại đi, cả hai người."
"..."
"Vâng ạ."
So với Kim Woo-jin đang rũ vai xuống khi nhìn tôi, Kwon Jeong-han nhanh chóng trả lời như thể chẳng làm gì sai và lùi xuống một bước. Trước thái độ trơ trẽn đó, tôi quay lại nhìn Kwon Ji-hoon.
Kwon Ji-hoon, nhận ra ý nghĩa trong ánh mắt của tôi, nhếch mép và khẽ nhún vai. Anh ta luôn như vậy sao? Chắc anh đã giấu nó đến tận bây giờ.
Giữ vệ sĩ lại bên mình, nói chuyện thân thiết hơn... Cứ như bản thân đang bị nắm thóp từng chút vậy.
Nghĩ đến việc tôi phải xử lí hết chuyện này ngay khi tôi vừa bước chân đến đây. Tôi mệt mỏi vỗ nhẹ vào lưng Kim Woo-jin.