Tôi Không Muốn Thừa Kế Tài Sản Nghìn Tỷ

Chương 9: So về gọi người, anh không xứng



Quầy lễ tân.

Hứa Mai cầm thẻ, kiêu căng liếc nhìn Trần Bình một cái, cố ý huơ huơ rồi nói: “Xem giúp tôi xem tấm thẻ này có thể đặt ghế lô không.”

Tất cả mọi người đều nhịn cười, đợi cảnh Trần Bình mất mặt.

Cô nhân viên lễ tân kia nhận lấy tấm thẻ, quét qua một lượt, biểu cảm trên mặt bỗng trở nên căng thẳng, hỏi: “Thưa cô, đây là thẻ của cô sao?”

Hứa Mai vừa nhìn đã vội lắc đầu, đưa bàn tay sơn móng đỏ ra chỉ vào Trần Bình đang bị đám người vây quanh, cười trêu tức nói: “Không phải của tôi, là của anh ta.”

Ha ha!

Cười chết tôi rồi! Lần này Trần Bình phải mất mặt rồi.

Ngay cả Giang Uyển cũng mất sạch thể diện rồi.

Thật quá sung sướng đi mà, lại còn có người đàn ông tự dâng mình tới cho người vả mặt như vậy nữa.

Hứa Mai vui muốn chết, đắc ý liếc sang Giang Uyển đang mang sắc mặt âm u như mây mù, châm chọc nói: “Phó tổng giám đốc Giang, người chồng này của cô đúng là ưu tú thật đó.”

Giang Uyển cũng xấu hổ muốn chết, hung hăng liếc Trần Bình một cái, vừa chuẩn bị quát lên thì cô nhân viên lễ tân kia đã chạy ra, sau đó cung kính đứng trước mặt Trần Bình, vô cùng khách khí lễ phép nói: “Thưa anh, anh là hội viên bạch kim của khách sạn chúng tôi, có ghế lô hạng nhất để lại trước cho anh rồi. Xin mời đi theo tôi.”

Nụ cười lạnh lùng châm chọc trêu tức trên mặt tất cả mọi người liền tắt hẳn!

Quá đột ngột rồi!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại.

Chuyện gì thế này?

Ghế lô hạng nhất…

Hứa Mai là người đầu tiên kích động nhảy ra, chỉ vào Trần Bình, lớn tiếng nói với vẻ không thể tin nổi: “Này này này, cô có nhầm không đấy? Anh ta là hội viên bạch kim của khách sạn các cô?”

“Cô nhìn cho rõ đi. Anh ta, một nhân viên giao hàng, lại còn ăn bám vợ sao có thể là hội viên bạch kim được?”

Triệu Cương cũng trợn tròn mắt. Anh ta đã chuẩn bị một mớ những lời chế giễu, chỉ đợi để nói ra thôi.

Nhưng hội viên bạch kim lại làm anh ta trở tay không kịp, như mắc xương ngang họng.

Vẻ mặt Giang Uyển cũng khác thường, khó hiểu nhìn cô nhân viên lễ tân kia, rồi lại nhìn sang Trần Bình.

Chồng cô là hội viên bạch kim của Tụ Hiền Các?

Vừa nãy nghe Triệu Cương nói, hội viên bình thường đã phải bỏ chi phí tới hàng triệu, hội viên bạch kim này chẳng phải là còn hơn mấy triệu nữa sao!

Nhân viên lễ tân kia rất lễ độ mà cười nói: “Không sai, thẻ này đúng là thẻ bạch kim. Tổng cộng khách sạn chúng tôi chỉ phát hành tám tấm thôi, mỗi tấm là một ghế lô đặc biệt, đều là để lại trước.”

Oa!

Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.

Mỗi tấm một ghế lô, quả thực là đãi ngộ như đế vương rồi còn gì.

Đây… đây vẫn là người chồng bất lực của Giang Uyển đó sao?

“Thưa anh, đây là thẻ của anh, xin mời theo tôi.” Nhân viên nữ cung kính nói.

Trần Bình nhận lấy thẻ, nhìn dáng vẻ mọi người ngây ra như phỗng lại nghiến răng nghiến lợi, giải thích: “Không phải của tôi, là của ông chủ công ty chúng tôi, để tôi đến vị trí đã định trước.”

Phù.

Trần Bình vừa nói như vậy, Triệu Cương và Hứa Mai liền thở phào một hơi.

Thì ra là lấy công làm tư, cầm thẻ của ông chủ ra đây tỏ vẻ à.

Mọe!

Hại Hứa Mai muốn nhũn cả hai chân, suýt chút nữa tè dầm rồi.

Triệu Cương cũng căm hận mà trừng mắt nhìn Trần Bình, sau đó giễu cợt nói: “Tôi còn tưởng là thế nào, hóa ra là tỏ vẻ treo đầu dê bán thịt chó à.”

Anh ta vừa nói nói, những người khác cũng đều cười mỉa theo vài tiếng.

Nhưng mà ghế lô đã đặt rồi.

Không ăn thì cũng uổng phí.

Trần Bình cũng không giải thích, thản nhiên nói với Giang Uyển: “Cô dẫn bọn họ đi ăn cơm trước đi, tôi đi về đã.”

Dứt lời, không đợi Giang Uyển giữ lại, Trần Bình đã mang cuốn tranh trong hộp ra khỏi Tụ Hiền Các.

Tuy trong lòng Giang Uyển còn hơi băn khoăn, nhưng không chống đỡ được sự khuyên nhủ của các đồng nghiệp, theo nhân viên đi tới ghế lô.

Đương nhiên, bữa cơm này, Triệu Cương và Hứa Mai ăn rất vui vẻ.

Dù sao cũng là dựa vào người chồng phế vật kia của Giang Uyển mới bao được ghế lô.

Ra khỏi Tụ Hiền Các, không lâu sau, Trần Bình đã nhận được tin nhắn của Giang Uyển.

“Cảm ơn.”

Trần Bình nhìn một lượt, khóe miệng cong lên cười, trả lời lại một câu: “Đừng khách sáo.”

Đối với Giang Uyển, trong lòng Trần Bình ít nhiều vẫn có chút áy náy.

Bản thân anh rõ ràng là người thừa kế của tập đoàn tài chính lớn nhất toàn cầu, lại cứ vì không muốn thừa kế sản nghiệp gia đình mà chạy tới thành phố Thượng Giang giả nghèo để trải nghiệm cuộc sống.

Đến khi nào mới có thể ngả bài với Giang Uyển đây?

Đợi một thời gian nữa.

Quét mã lấy một chiếc xe đạp, Trần Bình lập tức đi tới bệnh viện.

Được nửa đường, Trần Bình quẹo phải một cái, đâm thẳng vào một chiếc xe motor phi nhanh như điện!

Gần như trong phút chốc đó, tiếng động cơ “ong ong” của chiếc xe motor nổ vang bên tai vậy!

Sau đó Trần Bình liền cảm thấy bên người nổi lên gió lớn, chiếc motor đổ nghiêng về bên phải, rầm một tiếng, cả người cả xe đều ngã vào bụi cây.

“Xong đời rồi!”

Trần Bình quăng xe đạp đi trước, chạy tới nhìn xe đối phương có sao hay không.

Lúc này, một nam một nữ bò lên từ trong bụi cây. Chiếc váy đen của người phụ nữ bị cành cây làm rách, để lộ một mảng da trắng như tuyết, vẻ mặt hoảng sợ. Người đàn ông đỡ thắt lưng, chửi ầm lên: “Đmm! Vội đi đầu thai à! Đệt!”

Trần Bình vội vàng xin lỗi: “Thật ngại quá, tôi không nhìn thấy. Hai người không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không? Chiếc motor này tôi đền.”

Người đàn ông vừa nghe thấy liền nhất thời bùng nổ, hùng hổ nói: “Đậu má! Mẹ nó mày bị ngu à? Đây là Harley-Davidson Iron883 bản thiết kế riêng đó! Tổng cộng giá tiền là hai trăm ngàn! Mẹ nó mày đền nổi không?”

Trần Bình nói: “Tôi đền cho anh ba trăm, một trăm coi như tiền thuốc men tôi đưa anh.”

“Định mệnh!”

Người đàn ông vừa nghe xong liền nhếch miệng cười châm chọc, hung hăng đẩy Trần Bình một cái: “Mẹ nó mày thừa tiền đúng không? Ba trăm ngàn? Mày lấy ra nổi không? Ra vẻ quái gì với ông đây chứ!”

Trần Bình bị đối phương đẩy, lảo đảo một chút, nhíu mày nói: “Là hai người vượt đèn đỏ, tôi không so đo với hai người đã tốt lắm rồi, đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”

Trần Bình quẹo phải là không sai, do đối phương muốn vượt đèn đỏ.

Nếu nói về lí, bọn họ phải chịu trách nhiệm hết.

“Đậu má! Mẹ nó mày bảo tao vượt đèn đỏ á? Con mắt nào của mày nhìn thấy?” Người đàn ông đi motor nhất thời bùng nổ, giận tím mặt nói.

Mà lúc này, người phụ nữ phía sau mới phản ứng lại, tháo mũ bảo hiểm xuống, nhìn Trần Bình kêu lên: “Sao lại là anh?”

Trần Bình theo tiếng nói mà nhìn sang, mới phát hiện ra người phụ nữ đó lại là Giang Linh!

Nhất thời, không khí trở nên có phần lúng túng.

“Anh Kỳ, đừng tha cho anh ta!” Giang Linh lớn tiếng nói.

Người đàn ông này tên là Vương Kỳ, là một cậu ấm nhà giàu.

Trần Bình nhìn Giang Linh, hơi do dự.

Vương Kỳ lập tức chỉ vào mũi Trần Bình, hỏi Giang Linh: “Em quen thằng đần này à?”

Giang Linh gật đầu, tức giận nhìn Trần Bình, nói: “Chồng chị họ của em, nhưng bọn em không thân. Anh ta chính là một tên ăn bám.”

“Đệch! Ăn bám còn dám ra vẻ với ông, chán sống rồi à?” Vương Kỳ liền phẫn nộ nói, cười chế giễu nói: “Được đấy, không phải mày nói đền ba trăm ngàn sao? Nào, đưa tiền đây.”

Vẻ mặt Giang Linh lạnh lùng, khóe miệng đầy vẻ khinh thường.

Ba trăm ngàn?

Nói đùa sao? Tên phế vật như Trần Bình lấy đâu ra ba trăm ngàn?

Trần Bình vốn muốn đền, nhưng giờ không muốn nữa, nói: “Tôi không muốn đền nữa. Vì hai người vượt đèn đỏ.”

Nếu không có Giang Linh ở đây, nói không chừng Trần Bình đã đền rồi, nhân nhượng cho khỏi phiền.

Nhưng hiện tại anh không thể làm vậy.

Giang Linh cười lạnh nói: “Ha ha, tôi thấy là anh không có tiền thôi. Không phải vừa rồi ra vẻ hay lắm sao? Giờ sao lại sợ hãi vậy?”

“Đệch! Còn là một thằng nghèo nữa.” Vương Kỳ chửi mắng: “Ba trăm ngàn, mau lấy tiền ra đây. Nếu không tao gọi người tới đó.”

Gọi người?

Trần Bình thật sự không sợ đối phương sẽ gọi người đâu.

“Vậy anh gọi đi.” Trần Bình thản nhiên nói.

“Được, nhãi ranh mày có bản lĩnh đấy! Lát nữa đừng có bị dọa chạy mất đấy nhé!”

Vương Kỳ chỉ vào Trần Bình, uy hiếp nói. Sau đó cầm điện thoại lên gọi một cuộc, tức giận nói: “Anh Khải, may dẫn người đến Ngân Tọa đi!”

Cúp máy xong, Vương Kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Bình, nói: “Anh em của tao sẽ tới ngay lập tức, mày chuẩn bị xem cầu xin tha thứ thế nào đi.”

Vẻ mặt Trần Bình lạnh nhạt, trong lòng không biết đang nghĩ gì.

Sau đó, anh bất đắc dĩ thờ dài, lấy di động ra gọi cho Tô Tình một cuộc: “Tô Tình, đưa người đến Ngân Tọa, càng đông càng tốt.”

Vừa cúp máy, Vương Kỳ bên kia đã ôm bụng cười lớn nói: “Ha ha ha, mày cũng gọi người? Thật đúng là cười chết tao! Được lắm, tao cũng muốn xem xem con mẹ nó mày có thể gọi người nào tới.”

Giang Linh vẫn không lên tiếng, chỉ đứng bên cạnh xem.

Ngược lại, Trần Bình đã nhìn chằm chằm cô ta mấy lần, nhìn đến nỗi cô ta rất không thoải mái.

Trần Bình đang nghĩ gì?

Đương nhiên là đang nghĩ, em họ của Giang Uyển đúng là lợi hại thật, nhanh như vậy đã thay bạn trai mới rồi.

Đến lúc nào đó nói cho Giang Uyển biết, phải quản cô em họ này.

Còn trẻ như vậy không học hành cho tốt, tương lai không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Cùng lúc, ở công ty Takeaway, Tô Tình nhận được điện thoại của Trần Bình xong liền lập tức thông báo xuống dưới.

Trong nháy mắt, toàn bộ nhân viên giao hàng của Takeaway trong thành phố đều phóng xe đạp điện có nhãn hiệu màu đỏ, mặc áo gi-lê màu đỏ thẫm, đội mũ bảo hiểm đỏ, trùng trùng vượt qua phố phường, đi về hướng Ngân Tọa.

Từ trên không nhìn xuống, vô số điểm đó, chậm rãi hội tụ về phía Ngân Tọa.

Quay về với Trần Bình, người Vương Kỳ gọi đã tới rồi.

Bốn chiếc Harley!

Tám người, có nam có nữ, đều mặc trang phục motor siêu ngầu, rất đẹp, rất thời thượng.

Tiếng động cơ gầm rú “ầm ầm” xé tan đường phố mà tới.

Đi đầu là một chàng trai đẹp trai cao một mét tám, dáng người cao lớn, cắt đầu đinh, dáng vẻ cứng cỏi.

“Vương Kỳ, chuyện gì vậy? Xe của cậu sao lại bị đụng cho hỏng rồi?” Lưu Khải nghênh ngang dẫn người đi tới, đồng thời nhìn lướt qua Trần Bình, trong lòng đã hiểu được đại khái.

“Cậu đụng vào hả?” Giọng Lưu Khải vừa trầm vừa lạnh, nhìn chằm chằm Trần Bình, hỏi.

Trần Bình không lên tiếng.

“Anh Khải, chính là nó! Bảo nó hôm nay phải lấy ra ba trăm ngàn, không thì đừng hòng đi.” Vương Khải đứng phía sau kêu gào.