Hạ Cẩn Du gật đầu sau đó vẫn gồi xuống bàn ăn. Cậu không muốn Cố Tiêu phải chờ đợi bản thân sấy tóc xong mới dùng bữa tối. Hạ Cẩn Du nghĩ con người tinh tế như Cố Tiêu chắc chắn sẽ làm vậy.
Cố Tiêu nhắc nhớ xong, thấy cậu ngồi xuống cũng không nói gì thêm. Anh cho người dọn món lên bàn.
Món ăn không quá nhiều nhưng rất đầy đủ hai mặn một canh. Tất cả đều bốc khói nghi ngút xua tan đi cái lạnh bên ngoài cửa sổ. Hai người bắt đầu ăn, dù không có tiếng động phát ra nhưng bầu không khí lại hoà hợp lạ thường.
Sau khi ăn xong, Cố Tiêu đi về phòng của mình. Hạ Cẩn Du muốn dọn dẹp nhưng người hầu trong nhà đã nhanh tay một bước, cậu cũng đành đi về phòng.
Hạ Cẩn Du ngồi trên bàn xem lại bài tập , dọn dẹp một chút rồi bật điện thoại lên xem, không có một tin nhắn nào. Hạ Cẩn Du cũng không quá bất ngờ. Cậu không ở trong nhóm lớp, không có bạn bè thân thiết, Hạ gia thì không cần nói nữa, họ có lẽ đang vui vẻ nói chuyện với Hạ Linh. Hạ Cẩn Du nhìn nhìn một chút rồi tắt điện thoại.
Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Hạ Cẩn Du bước ra thì thấy là Cố Tiêu, cậu nói:" Mời vào".
Cậu nhường chỗ cho Cố Tiêu bước vào sau đó đóng cửa ngồi trên giường, Cố Tiêu ngồi trên ghế đối diện với Hạ Cẩn Du:" Anh có việc gì sao?".
Hạ Cẩn Du không biết tại sao Cố Tiêu lại gõ cửa phòng mình khi trời đã trễ. Cậu có hơi lo lắng nhưng Cố Tiêu nhìn qua thì không có quá nhiều cảm xúc gì. Anh nhìn cậu, chậm rãi nói:" Cậu biết nấu ăn chứ?".
Hạ Cẩn Du không biết anh hỏi thế là có ý gì nhưng cậu vẫn trả lời:" Biết, nhưng chỉ biết làm những món gia đình đơn giản thôi".
Cố Tiêu nghe xong liền suy nghĩ một chút rồi nói:"Tôi nghĩ có thể cậu đã xảy ra chuyện gì đó nên không về nhà, cũng không có tiền để thuê nhà nên mới ở ngoài ghế công viên. Cậu nhìn thấy đấy, căn biệt thự này đông người nhưng rất lạnh lẽo. Nếu cậu không ngại thì tôi muốn thuê cậu làm bữa cơm hằng ngày cho tôi, cậu thấy thế nào?".
"Tôi có thể trả lương cho cậu theo mức lương phù hợp, cũng như cậu có thể ở lại đây. Ngoài ra nếu ảnh hưởng đến việc học của cậu thì công việc có thể thay đổi tùy theo đó".
Hạ Cẩn Du vô cùng bất ngờ, cậu nhìn Cố Tiêu. Ánh mắt anh vẫn như cũ nhìn vào mắt cậu, phản chiếu lên chiếc kính là đôi mắt tinh tế như bầu trời buổi đêm khiến người ta đắm chìm. Hạ Cẩn Du nói:" Anh... Tại sao anh phải giúp tôi nhiều như thế chứ? Tôi và anh chưa từng gặp nhau. Tôi nghĩ cũng không đến mức chỉ vì lí do quen mắt hay ngôi nhà ảm đạm mà giúp đến cùng đâu nhỉ?".
Cố Tiêu nghe thế liền mỉm cười một chút, khoé miệng chỉ câu lên một độ cong nhỏ nhưng khuôn mặt đều mang đậm ý cười:" Cậu không cần phải nghi ngờ đâu, lí do đúng là hai điều đó nhưng quan trọng nhất vẫn là muốn có một người nói chuyện và cùng ăn cơm với nhau. Hôm nay ngồi với cậu, tôi đặc biệt ăn rất ngon".
Cố Tiêu không phải nói dối, anh đã thật sự cảm thấy bữa ăn tối hôm nay rất ngon. Dù cho những món ăn đó hằng ngày đều có nhưng bầu không khí lại vô cùng khác biệt. Anh rất yêu thích khoảnh khắc đó, vừa ngước lên không phải là người hầu và quản gia đi xung quanh không nói một lời mà là một người ngồi đối diện với mình, cùng bản thân dùng bữa.
Anh đã nghĩ nếu Hạ Cẩn Du ở lại đây thì thật tốt.
Hạ Cẩn Du suy nghĩ một chút, cậu cảm thấy Cố Tiêu khá thiệt thòi. Bây giờ cậu không có nơi nào để đi, Cố Tiêu đã nói thế thì cũng không có lí do để từ chối. Hạ Cẩn Du liền gật đầu đồng ý.
Cố Tiêu nhận được lời đồng ý của cậu thì rất vui mừng, anh đứng lên nói:" Vậy được rồi, cậu nghĩ ngơi sớm đi. Ngày mai cậu còn phải đi học mà. Sáng mai tôi sẽ đưa hợp đồng cho cậu xem, nếu có thêm yêu cầu thì cậu cứ nói với tôi".
Hạ Cẩn Du gật đầu:" Sáng mai tôi sẽ làm bữa sáng, dù sao cũng phải cho anh biết tay nghề của tôi có phù hợp với khẩu vị của anh hay không. Anh có sở thích hay yêu cầu gì không?".
"Tôi không ăn củ cải trắng".
"Tôi biết rồi".
Cố Tiêu bước ra khỏi phòng, trước khi đi còn quay lại nói với Hạ Cẩn Du:" Ngủ ngon".
Hạ Cẩn Du gật đầu:" Ngủ ngon". Rồi đóng cửa lại.
Không khí về đêm lạnh lẽo như bước trên nền tuyết, gió thổi cuốn đi vài chiếc lá khô bên trên đường tạo nên âm thanh sột soạt. Hạ Cẩn Du an ổn ngủ một giấc dài sau một ngày mệt mỏi.
Ở một nơi khác, Thời Nhu lại như tỉnh như mơ bước vào căn phòng của Hạ Cẩn Du lúc trước.
Căn phòng đó đã nhanh chóng bị lấp đầy bởi những bộ quần áo rực rỡ của Hạ Linh, chiếc giường cũng đã được đưa vào tầng hầm. Tất cả mọi thứ về Hạ Cẩn Du đều biến mất không còn nữa.
Thời Nhu mơ mơ màng màng nắm lấy chiếc tủ quần áo vẫn còn để lại, bên trong là những chiếc váy đẹp đẽ. Những bộ quần áo cũ kĩ và rẻ tiền không còn nữa. Bà lẳng lặng đóng cửa trở về phòng. Bà không biết Hạ Cẩn Du rời đi từ lúc nào, trong ngôi nhà này cũng chưa từng có ai nhắc đến cậu ấy.
Hình như chưa từng có ai cẩn thận gọi tên Hạ Cẩn Du.