Tôi Không Muốn Tranh Giành Nữa

Chương 22



Hạ Linh sau khi đi du lịch trở về, cô ta thấy mọi chuyện dường như có gì đó khác lúc trước. Nhưng khác chỗ nào thì không rõ, khó mà nói ra.

Chẳng hạn như Hạ Tinh Cầm sẽ không đến lớp đưa cô ta đi ăn trưa trong giờ ra chơi nữa, bà Hạ vẫn cưng chiều cô ta vô điều kiện nhưng có đôi lúc lại từ chối yêu cầu mà cô ta đưa ra. Điều mà cô ta nhận thấy chỉ có ông Hạ và Hạ Tinh Dương vẫn như cũ cưng chiều cô ta, còn mọi thứ đã có biến đổi ít nhiều.

Nhưng Hạ Linh không hề bận tâm điều đó, đơn giản bởi cô ta chắc rằng dù có thứ gì biến đổi cũng không thể làm thay đổi mọi thứ trong cốt truyện đã bị cô ta làm cho lệch đi.

Phải, cô ta biết đây là một bộ tiểu thuyết hư cấu không có thật. Trong câu chuyện này thực chất Hạ Cẩn Du mới là nhân vật chính nhưng cô ta là kẻ xuyên không! Hạ Linh từ lâu đã muốn làm nhân vật chính, cho nên, cô ta cướp đi vị trí đó ngay từ khi xuyên không đến đây.

Hạ Linh biết cốt truyện vẫn luôn có thể quay về như cũ nhưng cô ta tự tin với sự xuất hiện của mình, cô ta hoàn toàn có thể làm nó lệch đi thêm được nữa, lệch đến mức không thể trở lại ban đầu. Hạ Linh hoàn toàn tự tin vào khả năng của bản thân.

Lúc đó, Hạ Linh sẽ đứng trên đài cao nhìn xuống nhân vật chính bị mình hành hạ dưới chân. Giây phút đó, nghĩ thôi cũng thấy nó vĩ đại bao nhiêu.

"Cốt truyện dù có ra sao, mày cũng không thể chiếm vị trí vốn có của tao được đâu". Cô ta có tham vọng, có ước mơ trở thành người được quan tâm nhất. Dù cho thế nào cô ta cũng sẽ không để mất vị trí này.

Một bạn học thấy Hạ Linh lẩm bẩm gì đó nên tò mò hỏi:" Cậu sao thế Hạ Linh? Lẩm bẩm gì thế?".

"Không có gì không có gì, chỉ là mình thấy hơi khó chịu". Hạ Linh khôi phục lại vẻ mặt thường ngày, tươi cười xua tay với bạn học đang hỏi mình.

"Ổn không đó, hay là mình đưa cậu đến phòng y tế nhé?". Cô bạn đó lo lắng hỏi, mọi người nghe thấy cũng đồng loạt quay qua nhìn Hạ Linh.

Hạ Linh bấy giờ hơi cúi đầu, lưng hơi cong, tay để lên đùi nhìn qua rất yếu đuối, đơn thuần và dễ bắt nạt. Nhưng trong lòng cô ta lại khó chịu, muốn chửi cô bạn lúc nãy xen vào chuyện không đâu.

Mọi người thấy cô ta như thế thì lại nhớ đến việc ồn ào vài ngày nay, có người nghĩ thật sự vì việc đó làm Hạ Linh sợ nên đến an ủi cô ta:" Không sao đâu, cậu đừng sợ nha, thằng Hạ Cẩn Du đó không dám làm gì cậu đâu".

Đám đông nghe thế liền ùa theo an ủi Hạ Linh:" Đúng thế đúng thế, chỉ cần nó dám qua đây bắt nạt cậu mình liền đánh cho nó một trận, cậu không cần sợ gì nó".



"Tụi mình sẽ bảo vệ cậu!".

Hạ Linh ngẩng đầu, ánh mắt thoáng thấy hơi nước lấp lánh, dường như đang rất cảm động:" Cảm ơn mọi người rất nhiều nhưng mình không sao đâu, các cậu đừng nói như thế, Hạ Cẩn Du cũng không có làm gì mình mà".

Nhưng trong lòng Hạ Linh lại đang cười thầm, cô ta rất vui vẻ vì xung quanh mình luôn có người quan tâm, và hơn hết họ đều ghét cay ghét đắng Hạ Cẩn Du, tất cả đều muốn quay mặt với cậu.

Như thế, cô ta vĩnh viễn sẽ đứng đầu.

"Ai biết được cậu ta có mưu tính gì chứ? Cậu vẫn nên cẩn thận mọi thứ thì tốt hơn, đừng quá đơn thuần như thế". Bạn học vẫn luôn nghĩ cô ta hiền lành đáng yêu, lại chưa từng nhìn thấy vẻ mặt ác độc và nụ cười rắn rết của cô ta.

Hạ Linh bật cười:" Được rồi, tớ nhớ rồi".

Ở trong góc khuất trong lớp học, một bóng người nhìn về phía ồn ào ở chỗ Hạ Linh, ánh mắt vừa căm hận những cũng vừa yếu đuối không dám nhìn thẳng mà chỉ có thể cúi đầu xuống. Tay bạn học đó đã vò nát một trang tập lúc nào không hay.

"Đồ giả dối". Cô bạn đó nhìn về phía chân Hạ Linh, không dám nói to mà chỉ có thể nhỏ giọng thì thầm trong miệng.

"Tại sao vậy? Tại sao bộ dạng ác độc đó vẫn có người yêu thích? Tại sao không ai thấy sự ác độc của Hạ Linh? Tại sao ai cũng bảo vệ cô ta?".

Cô bạn đó không ai khác chính là một trong số người bị Hạ Linh ức hiếp đến mức tự ti trầm cảm, không dám nói to, không dám ngước mặt, lúc nào cũng sợ hãi mọi thứ xung quanh.

Nhưng cô ấy lại không được ai để ý, trái lại bạn học còn muốn ức hiếp cô ấy. Họ muốn thoả mãn thứ ham muốn bẩn thỉu của mình. Bạn học trong lớp từ vui vẻ cười đùa đến lạnh nhạt liếc mắt với cô, bạo lực lạnh đều do Hạ Linh mà ra!.

Cô hận Hạ Linh đến mức muốn giết chết cô ta, nhưng lại sợ hãi không dám đối diện với Hạ Linh, chỉ có thể đứng trong góc khuất vừa căm hận vừa tủi thân. Cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, vì cái gì cô lại thành ra như thế? Chỉ vì Hạ Linh chán ghét cô học giỏi hơn sao? Đúng là nực cười.

Trên đời này, tại sao lại có chuyện vô lí đến như vậy? Chỉ vì giỏi hơn người được yêu thích liền bị cô lập không lí do.