Tôi Không Muốn Tranh Giành Nữa

Chương 33



“Cốc! Cốc! Cốc!”. Cửa phòng làm việc mở ra, trợ lí bước vào.

Cô Tiêu đang duyệt tài liệu trong phòng, nghe gõ cửa thì ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi lại cúi xuống tiếp tục làm việc.

Trợ lí nhanh chóng đưa tài liệu cho Cố Tiêu, sau đó nói:" Cố Tổng, tài liệu này cần nhanh chóng kí tên. Ngoài ra ngài còn có cuộc hẹn với tổng giám đốc Lý vào ba giờ chiều nay".

Cố Tiêu gật đầu rồi nhận lấy tài liệu. Trợ lí nhanh chóng đứng qua một bên.

Lúc này bên ngoài phòng lại ồn ào, chỉ nghe thấy loáng thoáng tiếng của một trợ lí nào đó đang ngăn cản không cho một người phụ nữ bước vào phòng làm việc này. Cố Tiêu và trợ lí trong phòng cũng nghe không rõ.

" Cô tránh ra, tôi là mẹ của Cố Tiêu… Cô cứ cho tôi vào đi, không sao đâu, nó sẽ không để ý".

Cố Tiêu nghe thấy tiếng của Cố phu nhân, anh phất tay ra lệnh cho trợ lí bên cạnh mở cửa để bà ta vào.

Bà ta chỉnh sửa lại quần áo, sau đó liếc mắt nhìn thư kí lúc nãy ngăn cản mình một cái làm anh ta sợ đến cúi người, lúc này bà mới hài lòng ngồi xuống bàn làm việc trong phòng Cố Tiêu. Cố phu nhân tự rót cho mình một tách trà, uống một ngụm rồi mới từ từ nói:" Trợ lí của con càng ngày càng không nghe lời, bây giờ đến ta cũng dám ngăn cản. Con vẫn nên dạy dỗ lại đám người làm này đi".

Cố Tiêu không nói gì, anh ra lệnh cho trợ lí bên cạnh rời đi trước sau đó liền đi lên ngồi đối diện với Cố phu nhân.

“Mẹ đến đây chỉ để gặp con thôi sao?”. Cố Tiêu nhìn vào Cố phi nhân.

Cố phu nhân mặc một bộ váy bó sát cơ thể làm nổi bật lên đường cong của bà. Dù cho đã không còn trẻ nhưng bà ta bảo dưỡng rất tốt, vì thế mà nhìn luôn luôn xinh đẹp, dường như còn đẹp hơn vài bông hoa của giới giải trí.

Cố phu nhân thực chất là là đại tiểu thư của Giang gia, từ nhỏ đã được nuông chiều vì thế mà tính cách rất kiêu ngạo, thường ngày luôn lên mặt coi thường với người khác. Cố Tiêu từ nhỏ đến lớn rất ít khi gặp bà thường xuyên, đa số bà đều luôn ở ngoài tụ tập với bạn bè hoặc đi đêm uống rượu. Cố phu nhân gặp Cố Tiêu, mục đích nhiều nhất là để nói vài câu quan tâm nhỏ nhặt, cũng có thể khiến cậu không quên người mẹ này.

Nhưng đối với anh, Cố phu nhân thật ra giống một người xa lạ cùng chung một dòng máu. Bởi vì số lần anh gặp người làm việc trong nhà còn nhiều hơn gặp bà. Tình cảm của bà đối với gia đình quá mờ nhạt, anh không cảm nhận được gì.

Cố phu nhân ôm cánh tay, nhìn Cố Tiêu:" Không có chuyện gì thì không thể gặp con sao? Hay là con không muốn gặp ta?".

“…Không phải”. Dù sao chẳng có đứa con nào không muốn gặp mẹ mình.



Cố phu nhân nghe câu trả lời như thế thì bật cười:" Thật sao? Không phải là con rất chán ghét ta sao? Dù sao suốt nhiều năm qua ta cũng đã không quan tâm gì đến con. Con phải nên hận ta mới phải ".

“…” Cô Tiêu quyết định ngậm miệng không nói nữa.

Cố phu nhân lại tiếp tục nói:" Cha con lại đi cùng người đàn bà đó rồi, có vẻ chuyện ngoại tình này làm ông ta rất vui vẻ".

“Chậc, ta không yêu ông ấy nhưng cũng không thể chấp nhận ông ấy ngoại tình khi đang có vợ là ta như vậy. Vài ngày trước ông ta còn mang người đàn bà đó về nhà, ả lên mặt đúng là chướng mắt”.

“Người đàn bà đó nghĩ mình sắp thành nữ chủ nhân của gia đình này rồi”.

Cố Tiêu trầm mặt, cha anh là một kẻ giàu và tệ bạc. Ông ấy không yêu Cố phu nhân mà trước khi cưới bà ông ấy có một tình nhân bên ngoài. Cố Tiêu từng nghe nói hai người rất yêu nhau, luôn muốn kết hôn nhưng bị ông nội từ chối. Ông nội hậm chí còn nói nếu cha anh dám cưới thì sẽ bỏ quyền thừa kế của sản của ông.

Ông ta vì để giành vị trí kế thừa của ông nội mà cưới Cố phu nhân, nhưng vẫn lén lút không chia tay với tình nhân bên ngoài.

Cố phu nhân lúc đầu không nói gì nhưng ông ta làm lúc càng quá đáng, Cố phu nhân hiện tại cũng không chịu được việc đó mà phải đến đây nói với Cố Tiêu.

Cố phu nhân vẫn tiếp tục: " Con nói xem, ta có nên li hôn với ông ấy không?".

“Mẹ nên làm như thế từ đầu”. Hai người không yêu còn gắn bó với nhau lâu như thế, đúng là kì tích rồi.

“Mẹ chỉ sợ khi li hôn rồi, người đàn bà đó lại làm khó con. Dù cho con vẫn luôn ở cùng với ông nội nhưng ai biết được sau này sẽ như thế nào?”.

"Nếu bà ta có thể sinh thêm một đứa con trai. Ta lo rằng quyền thừa kế của con sẽ không còn nữa, bà ta là mối nguy hại rất lớn của con ".

Mặc dù ồn nội thất vọng với cha anh nhưng ngược lại ông ấy rất xem trọng Cố Tiêu. Từ nhỏ ông nội đã nuôi dưỡng anh như một người thừa kế lớn nhất của ông ấy.

Cố Tiêu uống một ngụm nước:" Mẹ đừng lo, ông ta không làm được đâu. Nếu mẹ muốn li hôn thì con sẽ giúp mẹ làm đơn li hôn và giành phần tài sản ".