Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 127: Một Chiêu





Lâm Hàm đem dị năng bao bọc quanh mình, hòa cùng từng luồng áp suất đang đè nặng trên cơ thể.

Hai luồng năng lượng quấn lấy nhau, triệt tiêu lẫn nhau.
“Quả nhiên”.

Lâm Hàm từ từ đứng dậy, cảm giác cơ thể trở nên nhẹ hơn hẳn liền thở ra một hơi.

Mục Diệc Thần nói cũng không có sai, cường độ huấn luyện này có chút khó khăn.
Chỉ là, khi cậu vừa đứng vững, phía bên phải vách tường lại xảy ra biến chuyển.

Một cánh cửa nữa được mở ra, bước vào là một robot mô phỏng hình dạng của Trùng tộc.
Chứng kiến một màng này, nhóm Omega vừa rồi còn âm thầm thở phào liền không khỏi giống như từ thiên đàng rớt xuống tận đáy địa ngục.
Tuy chỉ là bản mô phỏng, cũng không phải là trùng tộc thật.

Nhưng dù sao đã gọi là mô phỏng, chắc chắn sẽ bao gồm luôn hình dáng và một số khả năng tấn công cơ bản của nó.
Đối mặt với địch nhân hình thù kì quái này, Lâm Hàm vẫn giữ vững thần sắc bình tĩnh.


Hóa ra, địch nhân mà cậu phải chiến thắng, lại là thứ robot mô phỏng này à?!.
Trùng này so với Trùng trong mấy clip cậu xem nhỏ hơn rất nhiều, tuy nhiên, về ngoại hình vẫn là tương đối không hề sai biệt lắm.
Robot mô phỏng sau khi nhận dạng được Lâm Hàm liền không chút do dự lao vào tấn công.

Nó nhanh như chớp vươn ra một cái xúc tu vừa cứng vừa dài, lại còn rất sắc nhọn của mình về phía cậu.
Lâm Hàm phản ứng nhanh, kịp thời nghiêng người tránh né.

Nhưng lúc này cậu mới sâu sắc cảm nhận được, tuy đã làm quen được với môi trường áp suất thấp, nhưng di chuyển quả thực không thể nhanh nhẹn như trước được.
Còn về phía robot, nó dường như không bị áp suất ảnh hưởng.

Những đòn tấn công tung ra vừa nhanh lại chuẩn.
Đối mặt với một kẻ địch thế này, bản thân còn bị hạn chế di chuyển, cứ tránh né kéo dài thời gian thế này quả thực không phải cách hay.

Chỉ có đánh nhanh thắng nhanh mới có cơ hội thắng.
Lâm Hàm lùi về sau liên tiếp mấy bước, bao quát nhìn nó từ trên xuống dưới qua một lượt.

Sau đó, dị năng hỏa hệ tụ ở lòng bàn tay nhanh chóng đánh mạnh vào bụng nó.
Lớp lông tơ trên bụng nó nhanh chóng cháy rụi, các loại máy móc lắp đặt bên trong cũng bị nổ tung, rơi vãi xuống sàn nhà.
Quả nhiên đúng như cậu nghĩ.

Loại robot mô phỏng này, không chỉ mô phỏng hình dạng, sức mạnh của Trùng tộc mà đồng thời còn mô phỏng luôn điểm yếu của chúng.
Cả cơ thể Trùng tộc nơi nào cũng đều cứng hơn sắt thép, dị năng xuyên không thủng, đánh nhiều chỉ càng làm hao tổn sức lực.
Nhưng, vạn vật sinh ra đều sẽ có khuyết điểm.

Nơi được bao bọc bởi lớp lông tơ mềm mại kia, chính là điểm yếu duy nhất trên cơ thể nó.
Chỉ cần là người có tìm hiểu qua, chắc chắn có thể thuận lợi đánh thắng loại robot mô phỏng này.
Cánh cửa phòng mở ra, Lâm Hàm dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà bước ra bên ngoài.

Quân phục vẫn ngay ngắn chỉnh tề, nét mặt từ đầu chí cuối đều duy trì vẻ bình tĩnh.
Trên cơ thể ngoại trừ đổ chút mồ hôi ra thì cũng không bị trầy xước cái gì, hoàn toàn không nhìn ra, người vừa rồi hoàn thành huấn luyện có tính khiêu chiến cao như vậy lại chính là cậu.
Nhóm Omega không khỏi nhìn cậu bằng ánh mắt khác, quả nhiên, bọn họ đã quá xem thường người khác rồi.
Hứa Thiên ở phía cuối hàng nhìn đến mắt chữ O mồm chữ A, hoàn toàn không tin được vào mắt mình.


Người này, rốt cục là mạnh đến cỡ nào?
Chỉ một chiêu liền hạ gục được một đối thủ nặng kí như vậy, hèn gì lúc trước lại hống hách như thế.
Không được, nếu như vậy, lỡ sau này cậu ta lại bắt nạt Thuần Thuần thì cậu làm sao trả đũa được đây? Đúng là không cam lòng mà.
Còn Tịch Thuần, thu hết một màng vừa rồi vào mắt, hay tay không khỏi siết chặt thành nắm đấm.
Phải, mày rất mạnh, thậm chí mạnh hơn cả tao.

Nhưng, thế thì sao chứ? Mày có thể sinh con nối dõi cho Triệu gia à? Hừ!.
Tịch Thuần nghĩ tới đây, mọi căm tức vừa rồi cũng nhanh chóng tan biến.

Thay vào đó là một nụ cười đắc chí trên môi.
Mẫn Huyền đứng ở đầu hàng, khi nhìn thấy con robot mô phỏng kia, hai chân liền như muốn nhũn ra.

Nội tâm vừa sợ hãi vừa lo lắng không thôi.
Sợ hãi vì không lâu sau đó sẽ tới lượt mình, lo sợ vì cậu trai kia bởi vì mình mà gặp phải nguy hiểm.
Chỉ là, khi nhìn thấy Lâm Hàm mạnh mẽ giống như một vị thần, một chiêu liền hạ gục được cái thứ xấu xí kia.

Hai mắt cậu ta liền bị bao phủ bởi sự sùng kính to lớn, trái tim trong lồng ngực đập bang bang mạnh mẽ.
Ngay tại giây phút đó, Lâm Hàm ở trong lòng cậu ta đã không khác nào một vị thần đại diện cho chính nghĩa và sự mạnh mẽ bất diệt.
Khiến ý chí chiến đấu chôn sâu trong nội tâm cậu ta bị triệt để khơi dậy.

Cuộn trào mãnh liệt, thậm chí còn quên luôn nhút nhát tự ti vừa rồi của mình.
“Lâm Hàm, thông qua!”.

Mục Diệc Thần chỉ nói ngắn gọn bốn từ, nhưng nội tâm đã sớm đắc chí đến muốn bay lên trời.
Quả thực không hổ danh là tiểu Hàm Hàm của hắn, ngay cả đánh quái cũng quyến rũ như vậy.

Thực là hãnh diện quá đi mất.
“Người tiếp theo”.

Mục Diệc Thần sau khi từ trong ảo tưởng thoát ra, liền trầm giọng thông báo một câu khiến thân thể Hứa Thiên một trận chấn động.
Người tiếp theo? Là tới lượt cậu ta rồi ư?!.
“Tiểu Tịch à…làm…làm sao bây giờ? Tới…tới lượt tớ rồi.


Nhưng…nhưng mà, bây giờ…chân tớ run lắm.

Thật sự…đi không nổi nữa!”.

Hứa Thiên nắm lấy góc áo Tịch Thuần giật giật, hai chân run rẫy, miệng nói lắp bắp.
“Nếu…thực sự không đi nổi.

Vậy…hay là để tớ lên thay cậu?!”.

Tịch Thuần trong nội tâm không ngừng phỉ nhổ Hứa Thiên.

Không đi nổi thì nói với cậu ta làm gì cơ chứ? Rõ ràng là muốn đem cậu ta ra làm lá chắn thì có.
“Thật sao? Thậy tốt quá! Tiểu Tịch à, tớ yêu cậu nhất trên đời!”.

Hứa Thiên vui sướng đến hai mắt sáng rỡ, hai tay ôm chặt lấy cổ Tịch Thuần.

Hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng ‘đi không nổi’ trong lời nói vừa rồi của cậu ta.
Tịch Thuần gượng cười, liều mạng áp chế lửa giận đang giống như núi lửa sắp sửa tuôn trào trong lòng.
Không được tức giận, Tịch Thuần, mày phải nhẫn nhịn, mày làm được mà.

Bây giờ không phải là lúc để lật mặt với cậu ta, cậu ta vẫn còn giá trị lợi dụng.
Hứa gia giàu có, sau này mày còn phải dựa vào con chồn hôi ngu ngốc này mà leo lên cao.

Người làm việc lớn, không nên chấp nhặt tiểu tiết.
Nghĩ như vậy, cậu ta mới đè nén được cơn giận.

Từng bước một đi về phía phòng trọng lực..


— QUẢNG CÁO —