Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 158: Bám Dính





Mẹ Lâm đi rồi, Lâm Hàm cũng rất ra dáng một người anh họ mà kéo vali hành lí giúp cho Mẫn Huyền.

Thấy cậu đứng dậy đi lên lầu, cậu ta cũng từ trên sofa bật dậy, nhanh chóng theo sát ở phía sau.
Đi đến trước ngã rẽ chỗ cầu thang, Lâm Hàm nhìn hai bên trái phải.

Bên trái là phòng dành cho khách, cũng không có vật dụng gì nhiều.

Hình như chỉ có giường và chăn đệm.
Lâm Hàm nghĩ nghĩ, quyết định dắt Mẫn Huyền đi về phía bên phải.
Xem ra Mẫn Huyền có lẽ còn ở lại đây mấy ngày nữa, dù sao cũng được xem là bạn bè, giờ còn kim luôn cả em họ của cậu.

Vừa hay ở kế phòng cậu có một phòng trống, mấy hôm trước dọn đồ, người hầu cũng đã dọn dẹp qua một lượt.
Huống hồ Mẫn Huyền còn có bệnh, lạ chỗ thế này, không biết là có sao hay không.

Cậu ở phòng cạnh bên, dù ít dù nhiều cũng chiếu cố được cho cậu ấy.

Vì thế Lâm Hàm lấy chìa khóa mở cửa phòng ngay cạnh bên phòng mình ra.

Đem vali của Mẫn Huyền kéo vào bên trong.
“Cậu ở tạm chỗ này nha, phòng tôi ở ngay bên kia.

Nếu có gì cần giúp, cứ gọi tôi một tiếng!”.

Lâm Hàm quay lại dặn dò Mẫn Huyền.
“Ừm…”.

Mẫn Huyền nhìn cậu, lại nhìn một vòng quanh căn phòng, sau đó khẽ gật đầu một cái.
Lâm Hàm vẫy vẫy với Mẫn Huyền, sau đó quay về phòng mình.

Mẫn Huyền nhìn theo bóng lưng cậu, lại nhìn về phía vách tường bên kia, trong mắt lóe lên một tia sáng.

Khoảng sáu giờ tối, Lâm Vĩnh Kỳ từ công ty về tới nhà.

Hôm nay ba mẹ Lâm không về nhà ăn cơm, vì thế trên bàn ăn chỉ còn lại ba người bọn họ.
Ba mẹ Lâm cũng đã nhắc đến việc Mẫn Huyền sẽ ở lại nhà mình mấy ngày cho Lâm Vĩnh Kỳ rồi.

Hắn nghe xong cũng chỉ hơi nhíu mày, sau đó cũng không nói gì thêm.
Trên bàn dài, Lâm Vĩnh Kỳ ngồi đối diện với Lâm Hàm và Mẫn Huyền.

Còn Mẫn Huyền thì ngồi sát kế bên Lâm Hàm, vừa lén lúc cảnh giác nhìn hắn, vừa cố dựa gần Lâm Hàm thêm một chút.
Người này, ánh mắt hắn nhìn Lâm Hàm hình như có vấn đề.

Mặc dù là anh trai, nhưng nghe nói không cùng quan hệ huyết thống.

Chính vì điều này khiến Mẫn Huyền nhanh chóng cảm nhận được nguy cơ.
Lâm Vĩnh Kỳ không hiểu thấu bị người nhìn chằm chằm, nét cười trên mặt cũng hơi cứng nhắc lại.

“Hai người bọn em, xem ra có vẻ thân thiết nhỉ?!”.

Lâm Vĩnh Kỳ cười cười, ánh mắt thâm thúy liếc nhìn về phía Mẫn Huyền.
Bị ánh mắt giảo hoạt lại mang theo nguy hiểm kia liếc qua, Mẫn Huyền hơi sợ hãi rụt vai.

Chỉ là, giống như để chọc tức hắn, cậu ta làm như sợ hãi mà rút vào người Lâm Hàm, tay cũng ôm chặt lấy tay Lâm Hàm.
“Học cùng một lớp ở Quân Bộ, xem như cũng khá thân thiết đi!”.

Lâm Hàm không phát hiện ra bầu không khí có điều bất thường, vẫn cứ chuyên tâm vào phần ăn của mình.

Nghe Lâm Vĩnh Kỳ hỏi, cậu mới hàm hồ đáp trả một câu.
Mãi đến khi nhận ra cánh tay bị Mẫn Huyền siết chặt hơn, Lâm Hàm lúc này mới nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ.
Ánh mắt cậu quét về phía Lâm Vĩnh Kỳ, hắn làm như không có chuyện gì mà cười đến thực chuyên nghiệp.
“Sao vậy? Mau ăn đi, hay là không hợp khẩu vị?!”.

Lâm Hàm vỗ vỗ cánh đang bám chặt lấy tay mình của Mẫn Huyền.

Nếu đã đáp ứng mẹ Lâm, thay bà chăm sóc Mẫn Huyền thì cậu sẽ cố gắng chiếu cố cậu ấy.
Mẫn Huyền ngước đầu lên nhìn cậu, nhìn đồ ăn trên bàn, lại nhìn nhìn về phía Lâm Vĩnh Kỳ.

Sau đó, lại khẽ lắc lắc đầu, chậm chạp cầm đũa, bắt đầu chậm rãi ăn.
Chỉ là, sức ăn của Mẵn Huyền giống như sức ăn của mèo vậy, ăn chỉ mới mấy miếng đã buông đũa.

Ăn xong, cậu cũng không có đi xuống, mà là ở một bên nhìn Lâm Hàm ăn cơm.
Lâm Hàm đang ăn, bị nhìn như vậy, quả thực có hơi cảm thấy kì quái.

Vì thế cậu cũng chỉ ăn qua loa rồi lên phòng.
Lâm Hàm vừa đứng dậy, Mẫn Huyền cũng đã bật dậy chạy theo sau.

Hệt như một cái đuôi nhỏ, luôn lẽo đẽo ở phía sau lưng Lâm Hàm.
Lâm Vĩnh Kỳ nhìn bóng lưng hai người bọn họ, không khỏi nhíu nhíu mày.


Ánh mắt vừa rồi của cậu nhóc kia khi nhìn Lâm Hàm, hình như có gì đó không đúng.

Vừa mới mở cửa phòng mình ra, Lâm Hàm phát hiện, Mẫn Huyền ở phía sau dường như không có ý định rời đi.
Quả nhiên, góc áo cậu nhanh chóng bị nắm lấy, kèm theo đó là giọng điệu rụt rè non nớt của Mẫn Huyền.
“Tôi…tôi có thể vào phòng cậu một chút được không?!”.

Tật nói lắp của Mẫn Huyền tuy vẫn còn, nhưng so với lúc trước, hiện tại xem như đã đỡ hơn nhiều lắm rồi.
Đối mặt với gương mặt manh chết người kia, cậu quả thực không có sức chống cự.
Lâm Hàm suy nghĩ một chút, vẫn là cho Mẫn Huyền vào phòng mình.

Dù sao phòng cậu cũng chẳng có cái gì đặc biệt, cho người khác vào cũng không sao.
Mẫn Huyền được sự cho phép của Lâm Hàm mà đi vào trong, ánh mắt có chút kích động mà nhìn quanh phòng một lượt.

Trái tim nhanh chóng nhảy bang bang trong lồng ngực, mặt cũng bất tri bất giác một mảnh đỏ bừng.
Đây là phòng của Lâm Hàm, là phòng của Lâm Hàm, phòng của Lâm Hàm đó!!!.
Tuy rất kích động, nhưng phần lớn là ngượng ngùng, Mẫn Huyền vẫn xem như vì giữ lại chút hình tượng cho mình mà không một hơi nhảy bổ lên giường của người ta.
“Có muốn chơi game không?!”.

Lâm Hàm đang chán, không biết làm gì nên rủ Mẫn Huyền chơi game giải trí gϊếŧ thời gian.
Mẫn Huyền hơi khó xử, cậu trước giờ chưa từng động đến mấy thứ đó, làm sao mà biết chơi cho được?!.
Bởi thế, cậu hơi cúi đầu, có chút buồn bã mà hướng Lâm Hàm lắc đầu.

Trong lòng âm thầm tự nhủ, khi trở về nhất định phải học cách chơi game cho thật tốt..


— QUẢNG CÁO —