Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 52: Cột Thu Lôi





Vừa mới đi lên đỉnh cao lại vụt một tiếng chìm vào đáy vực, tâm trạng bọn họ hiện tại cứ như là đi tàu lượn siêu tốc.

Vừa dấy lên hy vọng, còn chưa kịp vui mừng liền đã vụt tắt, cảm giác này cũng không dễ chịu gì.

Đồng thời, cảm giác được nguy cơ của nguy hiểm ngày càng tăng cao.
Nếu như bọn họ chặt xuống một cái, cái khác liền lập tức mọc lên, vậy thì đổi một cách nói, quái vật này chẳng phải bất tử bất diệt hay sao?
Vậy thì bọn họ phải làm sao bây giờ, nó thì giết mãi không chết, còn dị năng của bọn họ thì có hạn.

Đợi đến khi bọn họ kiệt sức không còn lực đánh trả, vậy há chẳng phải tự thân dâng đồ ăn tận miệng cho nó sao?.

Thêm vào đó, mưa trúc xuống xối xả, làm đất ở dưới chân cũng trơn trượt bùn lầy, dính nhớp, thậm chí là có dấu hiệu lún xuống.

Mấy cái xúc tu vẫn không hề chậm trễ động tác, liên tục công kϊƈɦ về phía mấy người bọn họ, địa hình lại không mấy khả quan, khiến bọn họ tránh né đều có phần chật vật.
Lúc này, dường như có chút hiểu biết với loài thực vật biến dị này, Lăng Xuyên liền đem dị năng hỏa hệ của mình triển lộ ra.

Một thanh đao tương đối lớn từ lửa mà tạo thành, nhanh chóng dứt khoát mà hướng xúc tu kia chém xuống.
Quả nhiên có tác dụng, không khí lập tức bốc lên mùi cháy khét.

Nơi bị thanh đao chém ngang cũng hình thành một vệt đen thui, hồi lâu vẫn chưa thấy cái mới mọc ra.
Nhưng là, dưới trời mưa nên hỏa hệ của Lăng Xuyên bị kìm hãm, giảm xuống đáng kể, uy lực của đòn tấn công cũng không lớn.
Cũng không lâu sau đó, cái xúc tu kia sau khi được nước mưa xối rửa, lại được dinh dưỡng từ cái miệng lớn đầy răng nanh kia cung cấp đến, rốt cục vẫn là mọc lên một cái mới.
Cách này của Lăng Xuyên, vừa tiêu tốn dị năng, nhưng lại chỉ cầm chân được mấy phút đồng hồ.

Quả thật không mấy khả quan.
Thử hỏi trong đội có được bao nhiêu hỏa hệ dị năng chứ, cho dù hợp lực lại cũng không đủ dùng.
Lúc này, mưa to kéo theo sấm chớp đùng đùng, từng tia lửa điện giáng xuống nền trời tối đen, tạo thành tương phản thực lớn.
Cái cây kia là mộc hệ, sợ nhất là lửa.


Nhưng trong thời tiết giông bão thế này, hỏa hệ liền không thể phát huy hết sức mạnh.
Nhìn những tia sét sáng chói không ngừng cắt qua bầu trời kia, lại nhìn cái miệng lớn đầy răng nanh của quỷ mộc, trong đầu Lâm Hàm liền nảy ra một ý nghĩ.
Nhiệt lượng của sét không phải vật tầm thường, tính công kϊƈɦ còn rất mãnh liệt.

Còn cái miệng đầy răng nhọn kia, chính là nơi cung cấp dinh dưỡng để sinh ra xúc tu.

Nếu đã là như vậy thì, cách này của cậu chắc sẽ diệt được nó.
Trong lúc mấy người Triệu Mặc đều đang căng mình chống đỡ thì Lâm Hàm lại tránh ở một bên, hai tay giơ cao hướng tới bầu trời.
Vòng tròn sáng chứa ngôi sao mười cánh liền lập tức hiện lên, đồ án xoay tròn ở giữa hai lòng bàn tay của cậu.

Mười viên bảo thạch đủ loại màu sắc xoay chuyển liên hồi, rốt cục dừng lại ở viên có màu tím.
Bảo thạch tử sắc bằng mắt thường có thể nhìn thấy, phát sáng ra ánh sáng tím rực rỡ đến chói lóa.

Lâm Hàm liền thông qua cái vòng sáng này mà hoạt động giống như cột thu lôi, đem thiểm điện xung quanh bốn phía đều hút lấy.
Những tia sét mang theo sức công phá cường đại bị tích tụ ở cùng một chỗ, phát ra âm thanh ‘xẹt xẹt’ như điện bị rò rỉ, thanh âm nghe vào đến rợn người.
Lâm Hàm lại canh ngay lúc cái miệng lớn của cổ thụ hé ra, liền đem lôi điện tích tụ được, một chưởng liền hướng trong miệng nó ném tới.

Dường như là ngay giây sau đó, Lâm Hàm liền hướng về phía mọi người hét lớn.
“Nằm sấp xuống, đem dị năng hộ thể!”.

Sau khi nuốt xuống lôi điện, cả người khổng lồ của con quái vật liền rung động mãnh liệt, thân cây đều lách tách nứt vỡ, trướng thành một cái bọng thật lớn.
Sau khi nghe lời vừa rồi của Lâm Hàm, lại nhìn một màng này, ai nấy đều làm theo cậu nằm úp sấp xuống đất, lại lấy dị năng làm thành bức tường bảo hộ, bọc lấy cơ thể chính mình.
Chưa tới mấy giây đồng hồ, luồng năng lượng trướng bạo trong thân cây rốt cục phá vỏ chui ra.
‘Đùng’ một tiếng thật lớn liền đem cả cái cây quái quỷ kia đều nổ đến tan thành mảnh vụn.

Một mảnh đất đều bị lún xuống, cỏ cây xung quanh vì chịu không nổi sức công phá của trận nổ mà cháy đến không còn tro tàn.
Một mảnh đất đều bị tàn phá đến trống trơn một mảnh, phải nói là hoang tàn đến cực điểm.

Đồng thời cũng thấy được, sức tàn phá của loại hiện tượng như sấm sét là chừng nào lợi hại.

Giống như là đại diện cho thịnh nộ của trời đất, chỉ cần giáng xuống, hết thảy đều lụi tàn.
Cũng may nhờ nằm sấp xuống, lại có dị năng hộ thể, đám người Triệu Mặc lúc này mới hoàn hảo, hiểm hiểm hóa nguy thành an, tránh khỏi một đại kiếp nạn.
Nhìn một đống hỗn độn hoang tàn trước mắt, lại nhìn Lâm Hàm đang thu lại án trận trêи tay, khuôn mặt ai nấy đều tràn đầy mộng mị.
Rốt cục vừa rồi là chuyện gì xảy ra vậy?!!!.