Tôi vốn nghĩ mình đã đủ bình tĩnh để đối mặt với ký ức năm xưa, nhưng trong khoảnh khắc gặp lại Thẩm Mục, tôi mới nhận ra mình chưa từng buông bỏ được quá khứ. Tôi chỉ đang dùng khoái cảm ngắn ngủi từ việc trả thù để làm tê liệt chính mình.
Vào cái đêm xấu hổ đó, tôi trần truồng nằm trên mặt đất như một thứ rác rưởi, đầu máy quay đen ngòm chĩa thẳng vào tôi như thể một ánh mắt lạnh lùng đang chứng kiến một tâm hồn dần vỡ nát.
Thẩm Mục ngồi khuất bóng trong góc, tôi không nhìn rõ mặt hắn, chỉ thấy ngón tay mảnh khảnh ấy gõ từng nhịp, từng nhịp trên thành ghế, ánh đèn mờ ảo phản chiếu đôi mắt xanh lục.
Giống như đột nhiên bị xé rách một mảnh máu thịt, người ta đem đoạn kí ức đó cứng rắn nhét vào vết thương đang lở loét kia. Cảm giác dị vật kia cứ mỗi giây mỗi phút cọ xát vào vết thương, khiến vết thương mãi chẳng thể lành lại.
Có một khoảng thời gian mà tôi vô cùng thấy hối hận với quyết định của mình.
Khi tôi nghe được hệ thống giải thích cẩn thận về quá khứ của Thẩm Mục cho Kim Sở Hàm, về sở thích của Thẩm Mục rồi hết lần này đến lần khác thuyết phục Kim Sở Hàm sớm tấn công Thẩm Mục.
Tôi đã nảy ra một ý tưởng điên rồ.
Tôi muốn gặp Thẩm Mục trước, khiến hắn yêu tôi. Kể cả không làm được, cũng phải tìm mọi cách để khiến hắn không yêu Kim Sở Hàm, ngăn cản hắn góp phần trở thành vật tích điểm cho cô ta.
Đây là cách duy nhất mà tôi có thể làm lúc này, muốn đánh bại hệ thống thì phải ngăn nó tiếp nhận năng lượng.
Vì vậy, tôi đến Mỹ.
Mặc dù không có vị trí chính xác của Thẩm Mục, nhưng tôi biết địa chỉ công ty của hắn ta.
Tôi thuê một căn hộ ở gần đó, giả vờ tìm việc xung quanh suốt mấy ngày nay. Cuối cùng tôi đã gặp được Thẩm Mục.
Chỉ là tôi đã đánh giá quá cao bản thân mình.
Lúc Thẩm Mục xuất hiện trước mắt, phẫn nộ trong tôi như cơn gió thổi mạnh, muốn ngăn cũng chẳng ngăn được.
Tôi cắn mạnh đầu lưỡi, đau đớn truyền lên đại não mới có thể khiến tôi bình tĩnh lại mà lao tới ngăn cản Thẩm Mục đang chuẩn bị bước vào cửa công ty.
" Thẩm Mục! Anh còn nhớ Tiểu Nguyệt Nhi chứ!"
Tiểu Nguyệt Nhi là cô gái bấy lâu nay Thẩm Mục luôn tìm kiếm, và cũng chính là danh tính cuối cùng mà Kim Sở Hàm dùng để tiếp xúc với Thẩm Mục.
Khi tôi thốt lên ba chữ này, vẻ mặt Thẩm Mục giống như một con sói đột nhiên bị cả bầy đuổi ra khỏi đàn, hắn mang theo sự hoài nghi, không dám tin và cả chút mong chờ.
...
Tôi được đưa đến văn phòng của Thẩm Mục.
Đây giống như một bảo tàng động vật hoang dã, với vô số tiêu bản động vật được trưng bày khắp nơi.
Tôi ngồi trên ghế sô pha, dưới chân trải một bộ da hổ màu trắng, trong phòng bày một cái cây cảnh to, trên cây còn đậu một con chim đại bàng.
Thẩm Mục đứng quay lưng về phía tôi, không biết đang nghĩ gì. Từ khi nói với hắn câu đó, hắn vẫn luôn im lặng, chỉ là đưa tay ra hiệu cho vệ sĩ sau đó là họ đưa tôi lên đây.
Sự ăn ý như vậy khiến tôi tự hỏi rốt cuộc họ đã đào tạo ra bao nhiêu người như thế này và bao nhiêu người đã phải vĩnh viễn bỏ mạng.
Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi. Tuy đã nhiều lần chứng kiến những pha kịch tính, nhưng trước một kẻ liều mạng, vui buồn bất thường như như Thẩm Mục, tôi luôn phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất mỗi khi gặp hắn.
Thẩm Mục đột nhiên đưa tay lên chạm vào tai trái, tôi di chuyển tầm mắt nhìn theo hắn ta. Lúc đó tôi mới để ý hắn đang đeo một chiếc tai nghe Bluetooth.
Có vẻ như ai đó đang nói chuyện với Thẩm Mục
“Kim tiểu thư ” hắn ta đột nhiên mở miệng, quay lại nhìn tôi.
Tôi biết chiếc tai nghe đó đã nói gì, đó là thông tin về thân phận của tôi.
Từ lúc tôi gặp Thẩm Mục đến giờ còn chưa tới nửa tiếng đồng hồ, mấy người này làm việc cũng nhanh nhẹn thật.
“Thẩm tiên sinh.” Tôi bình tĩnh lại, đối diện với ánh mắt của Thẩm Mục, mỉm cười: “Xem ra anh đã biết tôi là ai rồi, vậy thì chúng ta nói thẳng vào vấn đề thôi.”
Thẩm Mục không nói gì, đi thẳng tới chỗ sô pha.
"Có vẻ như Kim tiểu thư cũng hiểu khá rõ về tôi."
"Cũng không hẳn là hiểu, nhưng tôi vừa hay biết cách làm thế nào để giải quyết những hối tiếc của Thẩm tiên sinh."
"Ồ? Hối tiếc? Cô nói thử xem tôi có gì mà phải hối tiếc."
Thẩm Mục hơi nheo lại mắt, nâng cánh tay khỏi sô pha, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tay vịn.
Tôi biết, hành động của Thẩm Mục bây giờ là đang cân nhắc xem có nên ra tay với tôi không.
Như răng nanh lộ ra trước khi sói săn mồi, hành động này là tín hiệu săn mồi của Thẩm Mục, là thói quen mà hắn ta cố ý lưu lại.
"Anh đang tìm một người phụ nữ, cô ấy là người Việt Nam, tên Tiểu Nguyệt Nhi. Là anh để cô ấy đi. Mặc dù tôi không biết giữa hai người có khúc mắc gì, nhưng tôi biết Tiểu Nguyệt Nhi."1
Thực ra, tôi không hề quen biết Tiểu Nguyệt Nhi, nhưng tôi biết quá khứ của hai người họ.
Mười bốn tuổi, hắn bị một băng nhóm tội phạm bắt cóc, bố mẹ vì lợi ích mà lựa chọn bỏ rơi hắn ta.
Để tồn tại, một cậu bé từ nhỏ sống trong nhung lụa đã phải buông bỏ tôn nghiêm của mình, trở thành một con chó chuyên ăn xin để lấy lòng những kẻ bắt cóc kia.
Sống cùng lũ người đó trong hơn nửa năm, hắn đã phải chịu đựng vô số sự hành hạ và sỉ nhục sau đó mới tìm được cơ hội để trốn thoát.
Tiểu Nguyệt Nhi là con của một người đàn ông Việt Nam trong băng đảng xã hội đen. Cô mới chỉ mười tuổi, cao hơn cái bàn một chút. Cha cô và những kẻ cặn bã trong băng coi cô là kẻ hầu, bắt ép cô phải phục vụ và biến cô trở thành thú vui duy nhất của bọn họ.
Ngụm canh nóng được âm thầm cất đi, bộ quần áo cũ nhưng vẫn còn đủ ấm, những lời van xin khi bị đánh đập, thuốc giảm đau lấy trộm từ trong hộp và từng đồng tiền lẻ nhét dưới gối như ánh trăng sáng len lỏi vào khe hở của nóc ván gỗ.
Hắn gọi cô là Tiểu Nguyệt Nhi và đây cũng là lần đầu tiên cô thực sự có một cái tên.
Cô hèn mọn, gầy gò, giống như đống bùn nhỏ bên đường, chỉ cần mưa to một chút, bùn sẽ bị trôi đi. Nhưng cô vẫn một mực coi mình như Bồ Tát.
Đống bùn mang tên Bồ Tát ấy đã âm thầm vì hắn mà tiết kiệm tiền, giúp hắn trì hoãn thời gian để chạy thoát ra bên ngoài tìm cha mẹ của mình.
Hắn như dây leo quay trở về với cây đại thụ, đôi mắt xanh hồn nhiên giờ đây chỉ còn lại nỗi nhớ thương bố mẹ và lòng thù hận với những kẻ bắt cóc mình.
Dây leo cuốn quanh, cắm rễ và ăn sâu vào cây đại thụ. Khi hắn mười chín tuổi, hắn đã bóp chết cây đại thụ mà hắn từng dựa vào, biến chúng thành tro và chất dinh dưỡng dưới chân hắn.
Sau đó hắn không còn là sợi dây leo nhỏ bé, hắn mọc ra tay chân, trèo đèo lội suối trở về tìm những kẻ từng coi hắn là chó khi xưa, trút sự hận thù tích tụ bao năm vào bọn chúng, một mạng người cũng không giữ lại.
Hắn luôn tìm kiếm tung tích của Tiểu Nguyệt Nhi, nhưng cô sớm đã bị cha mình bán cho một người đàn ông Mexico để đổi lấy một cuộn tiền giấy.
Trong suốt những năm qua, hắn vẫn luôn dò tìm tung tích của cô, nhưng thế giới này thật quá rộng lớn.
"Tôi biết tung tích và cuộc sống sau này của cô ấy, nhưng tôi không thể đảm bảo rằng sẽ đưa anh đi tìm ra cô ấy."
Bởi vì cô ấy đã chết rồi.
Tất cả những điều này đều do sau khi tôi chết luôn ở bên cạnh Kim Sở Hàm, nghe câu được câu mất mà chấp vá lại thành một câu chuyện đau lòng.
Bùn Bồ Tát bằng đất không đợi được người mang cô băng qua sông nên đã bị giẫm đạp, biến thành một nắm bùn nhỏ, sau khi chết đi tên cô bị người ta nhặt lên rửa sạch mang theo bên người.
Người đó dùng cái tên ấy để đến bên hắn, sau đó không ngừng bịa đặt quá khứ giả dối dưới sự trợ giúp của hệ thống.
Cô ta khi đó quấn quýt với hắn như con mèo con cuối cùng cũng tìm được nhà.
Đến khi lấy được thứ hảo cảm mình muốn, cô ta chẳng cần phải mơ hồ nấp sau cái tên kia nữa, bèn tìm một cơ hội thích hợp để nó lộ ra.
Hắn ghét nhất là sự phản bội, nên đáng ra định đem cô ta treo trên thập tự giá rồi thiêu chết, nhưng trái tim của hắn sớm đã bị cô ta chiếm giữ.
Hắn chẳng thể xuống tay nên chỉ có thể đuổi cô ta đi.
Cô khản cổ hét lên rằng cô yêu hắn, hắn bịt tai không muốn lần nữa bị cô mê hoặc nhưng cô đã dùng tính mạng của mình để chứng minh tình yêu dành cho hắn.
Khi cô đỡ đạn thay hắn, hắn như đã chết lần thứ hai.
Lần đầu tiên là cái đêm bị cha mẹ bỏ rơi, trong mười năm đó cuộc sống của hắn như cái xác không hồn, trong lòng chỉ có hận thù.
Lần thứ hai này, hắn tìm lại được lớp da trước kia và cuối cùng hắn cũng hiểu được bản thân đã mong mỏi một người như vậy xuất hiện trong đời hắn đến nhường nào.
Từ một con sói hoang dã, hắn dần trở thành một con chó được thuần hóa.
Nhưng hắn không biết rằng, khi viên đạn bay tới, hệ thống đã tính toán quỹ đạo của nó và sử dụng đạo cụ để chọn một góc chỉ bị thương chứ không ảnh hưởng đến tính mạng, đau đớn cũng giảm đến mức thấp nhất.
Máu tươi trên nền đất kia thực tế chỉ là nỗi đau của một mình hắn.
Hiện tại tôi biết được Kim Sở Hàm chắc chắn cũng sẽ dùng danh tính đó để tiếp cận hắn ta, vì vậy tôi phải chặn đứng kế hoạch của bọn họ.
"Cô ấy đã chết rồi, đã chết cách đây bảy năm."
Vừa nói xong, cổ tôi bị Thẩm Mục bóp chặt nhấn xuống tấm thảm mềm mại dưới đất.
Cổ họng nghẹt thở khiến tôi rơi nước mắt.
Qua màn nước mắt mơ hồ, tôi nhìn thấy con đại bàng đứng trên cây đột nhiên bay đến đậu bên vai Thẩm Mục.
Đôi mắt vàng như đá, mang theo sự lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm vào da thịt tôi.
"Cô nói dối!"
Cổ họng Thẩm Mục trở nên khàn khàn, ba từ ngắn ngủi kia giống như lăn ra từ phần máu thịt nứt nẻ, dính đầy bọt máu.
Đau quá, như thể xương cổ họng bị nghiền nát, mạch máu trên mặt như sắp vỡ ra.
Tôi khó khăn nâng cánh tay lên, không cố lôi bàn tay Thẩm Mục đang bóp chặt cổ mình mà dùng hết sức lực còn lại cho Thẩm Mục một cái bạt tai thật mạnh.
Âm thanh lanh lảnh vang lên khiến con đại bàng vàng lại sải cánh, trong lúc vun tay Thẩm Mục buông lỏng cổ tôi ra.
Không khí trong lành tràn vào làm tôi khó chịu, suýt chút nữa ho ra máu.
Tôi mất một lúc lâu để bình tĩnh lại, rơm rớm nước mắt mà chăm chú nhìn Thẩm Mục.
Hắn nửa quỳ trên thảm da hổ, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng lại giống như có ai đang kéo căng da mặt ép hắn phải bình tĩnh.
"Nếu cô nói thật, tôi sẽ không giết cô."
Lúc hắn nói, môi chỉ khẽ cử động, giọng nói cũng rất nhỏ. Hắn là con lai, rất trắng, trắng một cách bất thường, nơi bị tôi đánh dần trở nên sưng đỏ.
"Nói!!"
Như thể có hòn đá văng ra làm vỡ chiếc bình sứ, sự bình tĩnh của hắn cũng vỡ vụn.
Hắn ta bật dậy, lấy ra một khẩu súng từ phía sau tủ trưng bày bằng ngà voi, sải bước về phía trước, dí sát vào trán tôi, dùng lực mạnh như thể muốn trực tiếp cho tôi một viên đạn
"Tôi đang nói sự thật."
Cổ họng tôi như bị thứ gì đó chặn lại, cố gắng hết sức nhưng cũng chỉ có thể phát ra được một chút âm thanh chói tai.
Tôi biết không phải hắn không tin tôi mà là hắn không chấp nhận nổi sự thật này.
Súng của hắn chưa kéo chốt an toàn. Một kẻ liếm máu trên mũi dao khi chạm vào súng, trừ khi hắn ta không muốn giết người, nếu không hắn sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm này.
Ngay từ khi biết Tiểu Nguyệt Nhi bị bán, hắn thực ra đã đoán rằng cô ấy có thể đã chết, nhưng hắn không muốn đối mặt với điều đó.
Hắn thật sự coi cô là ánh trăng treo lơ lửng trên bầu trời, không thể chạm vào cô, nhưng một khi nhớ cô, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy được.
Những ả đàn bà thừa nước đục thả câu mấy năm gần đây, kết cục của bọn chúng người sau thảm hơn người trước, bởi vậy không ai dám tùy tiện nhắc tới ba chữ này trước mặt hắn, huống chi là đặt cái tên ấy cùng một chỗ với chữ "chết".
Thực tế, khi Kim Sở Hàm xuất hiện, hắn thực sự không chút nghi ngờ sao?
Hắn ta có nghi ngờ.
Tôi đoán có thể hắn đã điều tra Kim Sở Hàm, nhưng cuối cùng, dưới sự can thiệp của hệ thống, hắn không thể điều tra được gì. Vì vậy, dù cho có nghi ngờ, hắn ta cũng chọn giữ Kim Sở Hàm bên mình.
Hắn căn bản không hề yêu Tiểu Nguyệt Nhi, cũng không phải vì muốn trả ơn. Tiểu Nguyệt Nhi là tình cảm duy nhất mà hắn còn sót lại.
Hắn cần một người như vậy tồn tại để nhắc nhở rằng bản thân cũng có thể được người khác yêu thương.
Vì vậy, hắn sẵn sàng đâm lao theo lao bởi quá khứ sẽ dần bị phai nhạt, và hắn cần phải tô lại chúng.
" Thẩm Mục, khụ khụ khụ... Tôi không có nói dối anh, hôm nay tôi đến tìm anh không phải vì muốn dùng tin tức này để đổi lại chút lợi ích cho bản thân mình, tôi đến đây cũng không phải vì anh, tôi là vì Tiểu Nguyệt Nhi mà đến.”
Lực súng dí vào trán tôi dần dần thả lỏng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng giây sau, tôi liền thấy Thẩm Mục một tay thả súng xuống, một tay cầm báng súng hung hăng đập vào gáy tôi.
(12)
Kim Bảo Châu, mày thật sự là quá xui xẻo.
Lúc tỉnh dậy trong hầm rượu, trong đầu tôi đầy những lời này.
Tôi thấy thất vọng về chính mình, lẽ ra tôi nên tự biết lượng sức mình.
Từ lúc bắt đầu nhớ lại đoạn kí ức kiếp trước, tôi mắc sai lầm là đã luôn vô tình đặt mình vào quan điểm "thần" của kí chủ và hệ thống, chúng có ý thức rõ ràng, làm việc có mục đích và kế hoạch, đáng ra tôi nên thận trọng hơn.
Thẩm Mục mà tôi thấy, đều hoàn toàn là lúc hắn dịu dàng bên cạnh kí chủ, nên tôi đã không nhận thức được con người thật của hắn có bao nhiêu đáng sợ.
Tôi chẳng biết mình đã bị nhốt trong hầm rượu này bao lâu, là một ngày, hai ngày hoặc nhiều hơn?
Nơi này không có cửa sổ cũng chẳng có đồng hồ, tôi không thể tính toán chính xác thời gian, nơi đây chỉ có cơn đói cồn cào và bóng tối dài vô tận.
Đợi đến khi tôi sắp không chịu nổi vì mất nước, Thẩm Mục mới đến tìm tôi. Hắn mang theo ánh sáng bước vào, khoảnh khắc đó tôi phải cắn chặt răng, run rẩy kìm chế xúc động muốn nhào về phía luồng ánh sáng kia.
Tôi biết mục đích của Thẩm Mục.
Nhốt một người trong không gian không có ánh sáng, không có thức ăn và nước uống, có thể phá hủy tâm trí của họ trong thời gian ngắn. Giống như làm thí nghiệm trên chuột bạch, mà tôi là con chuột xấu số kia.
"Ba ngày rồi, xương cốt cô cũng cứng đó."*
*Kiểu miêu tả một người lì đòn, cứng đầu.
Thẩm Mục mang giày da trâu, đế giày cứng rắn giẫm lên nền đá, âm thanh răng rắc quanh quẩn khắp hầm rượu, như thể tiếng trống từ từ đánh bay tâm trí tôi.
"Người bị tôi nhốt chỗ này không ít, có thể bình tĩnh như cô lại càng ít, mà cô lại là người phụ nữ đầu tiên."
Trong tay hắn cầm một cái chai thủy tinh, chứa hơn nửa chai nước, nước trong chai vì động tác di chuyển của hắn cũng lắc lư theo.
Tôi không thể rời mắt mình khỏi chai nước đó.
Tựa như mọi giác quan của tôi lúc này chỉ còn là chai nước đó, như thể một giây sau nếu nước trong chai có hóa thành một dòng thác lớn, mạnh mẽ nhấn chìm tôi thì tôi cũng tình nguyện đâm đầu vào.
Thẩm Mục nghiên theo tầm mắt của tôi lộ ra một nụ cười, hắn cầm chai nước đi tới trước mặt tôi.
Tôi đã chẳng còn sức lực để đứng lên, chỉ có thể nửa ngồi nửa dựa vào vách tường.
Tôi thấy Thẩm Mục nâng chai nước lên trước mặt tôi, động tác chậm rãi mở nắp chai.
Mỗi một vòng nắp chai chuyển động như thể muốn kéo hết chút lí trí còn sót lại trong đầu tôi. Đến vòng nắp cuối cùng, sợi dây lí trí trong tôi cũng đứt đoạn.
Đầu óc tôi rối loạn, không thể kìm chế muốn lao người về phía trước, lại bị tôi cố gắng nhịn xuống, mồ hôi trong nháy mắt ướt đẫm toàn thân.
"Ồ?" Thẩm Mục nhíu mày, cười càng sâu, giống như đứa con nít đang đùa giỡn với chú bướm nhỏ.
Hắn giơ tay, đổ hết nước trong chai lên đầu tôi, cả người tôi như muốn mọc lên những cái miệng nhỏ, muốn khóc lóc van xin, muốn được uống nước.
Tôi cắn mạnh đầu lưỡi, trong miệng truyền đến hương vị mằn mặn của máu tanh.
Nếu hôm nay người làm động tác này là người xa lạ, chắc tôi sẽ không kìm chế nổi vươn đầu lưỡi liếm những giọt nước kia.
Nhưng người này là Thẩm Mục.
Khi lí trí bị phá hủy đến nỗi chỉ còn lại bản năng, bản năng sót lại trong tôi toàn bộ đều là căm hận với hắn, sự hận thù này giống như miếng băng dính bịt chặt miệng tôi lại.
Lúc nước trong chai bị đổ đi hết, tôi nghe được âm thanh khóc than từ cơ thể mình.
"Hahaha, Kim tiểu thư thật thú vị."
Thẩm Mục cười lớn, đôi mắt xanh biếc màu phỉ thúy như muốn nhỏ ra nước.
Hắn ném cái chai rỗng đi, cúi xuống nắm lấy tóc tôi, động tác của hắn rất mạnh, nhưng tôi lại chẳng cảm thấy đau.
Hắn nhìn tôi như thể mình vừa tìm được món đồ chơi mới mẻ.
"Cô thật sự là Kim Bảo Châu? Là đại tiểu thư lá ngọc cành vàng kia? Phụ nữ các cô không phải đều mềm mại như hoa sao? ”
Tôi muốn lên tiếng, nhưng cổ họng của tôi vốn đang bị thương lại không được uống nước, chỉ có thể ư ư vài tiếng.
"Nếu là con gái của nhà bình thường tôi muốn điều tra có thể còn tốn chút thời gian, chứ những doanh nhân như các người đều sợ không thể tự biến mình thành đồ triển lãm cho người người biết đến, tôi không cần tốn quá nhiều sức lực cũng biết cô là ai."
Hắn đưa bàn tay thô ráp của mình chạm vào mặt tôi.
"Quá khứ của cô cũng rất thú vị, dựa theo cổ thoại Trung Quốc mà nói, cô chính là một con mèo hầu giả làm thái tử*, tôi vốn còn đang lo nếu lỡ giết cô muốn giấu đi sẽ rất phiền toái, nhưng hiện tại người nhà của cô đều đang bận vây quanh thái tử thật, căn bản chẳng có ai để ý đến cô."
* Trích cmt của bạn Nguyễn Hoàng Mai: [Câu chuyện ly miêu tráo Thái tử có thật trong lịch sử đại khái là hoàng hậu vì ghen tức nên bảo người đổi hoàng tử mới sinh của phi tần thành con mèo và đem giết hoàng tử nhỏ. May mắn thay, cậu bé không bị sát hại mà vẫn lớn lên an toàn và trở thành vua (không biết thân phận thật của mình). Sau một khoảng thời gian vụ này bị đào lên, vua nhận lại mẹ ruột và phán tội hoàng hậu (bấy giờ đang là thái hậu).]
Tôi không thể nói gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
Động vật hoang dã trước khi chiến đấu, sẽ nhìn chằm chằm vào mắt của nhau, người nào tránh trước chứng minh người đó yếu thế.
Tôi thấy rất nhiều thứ trong mắt hắn.
Cuối cùng tôi đã hiểu, là tôi tính sai bước này.
Tên này đã sớm biết Tiểu Nguyệt Nhi đã chết, hắn nhất định đã tra ra được, bất kể là kiếp này hay là kiếp trước.
Nhưng hắn không chấp nhận.
Không chỉ không chấp nhận, lúc kí chủ lấy tên Tiểu Nguyệt Nhi xuất hiện, hắn giống như mèo đã lâu không nhìn thấy chuột, mặc kệ mọi thứ chỉ muốn xem con chuột kia đang giở trò gì.
Thân thể suy yếu ngược lại làm đầu óc tôi trở nên sáng suốt hơn, giống như hồi quang phản chiếu.*
*Hồi quang phản chiếu: ý chỉ một người đột nhiên trở nên minh mẫn khỏe mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước khi chết.
Mỗi một Thẩm Mục kiếp trước tôi từng gặp đều lần lượt lướt qua trong trí nhớ, gương mặt hắn mơ hồ, chỉ có đôi mắt vô cùng sáng.
Sáng đến mức tôi có thể thấy rõ từng tia cảm xúc bên trong.
Không giống những nam nhân kia, vì không thể tự kìm chế tình cảm dành cho kí chủ mới dễ dàng tha thứ cho cô ta. Hắn thì ngược lại, hắn không đủ yêu kí chủ, nên hắn mới chẳng quan tâm đến.
Hắn căn bản không quan tâm vì sao kí chủ lại đỡ đạn cho hắn, hắn chỉ cần lúc xảy ra chuyện có người đỡ đạn cho hắn.
Thậm chí tôi còn tự hỏi viên đạn đó có phải do người của hắn cài vào bắn hay không.
Tiểu Nguyệt Nhi đã không thể lấp đầy nội tâm càng ngày càng trống rỗng của hắn.
Hắn cần tình yêu mới, cần một con rối, một vỏ bọc, một cái xác không hồn để hắn cảm nhận được tình yêu lúc hắn còn sống.
Dù là giả thì cũng không sao, đồ giả có khi còn lấp lánh tươi mới, còn sử dụng lâu hơn đồ thật.
Không phải hắn không yêu kí chủ, chỉ là hắn yêu bản thân mình hơn.
Không phải hắn thuần phục kí chủ, hắn chỉ để mặc cho mình đắm chìm trong ảo tưởng của tình yêu.
Đáng thương, quá đáng thương, hắn đáng thương hơn những người đàn ông khác.
Trong tim hắn đã chẳng còn tình yêu.
Tôi nghĩ trong mắt tôi bây giờ đã hiện lên hết lòng thương hại dành cho hắn.
Gương mặt Thẩm Mục dần dần lạnh xuống, tròng mắt cũng nổi lên đầy tơ máu.
Viên phỉ thúy xanh lục kia đang dần nức ra.
Tôi không để ý đến tóc mình vẫn đang bị nắm chặt, vươn người hôn lên môi hắn.
Tưới một chút nước lên màu xanh lục đang nức nẻ, nụ hôn này ghê tởm nhưng thoải mái. Giống như đi chân trần giẫm lên hận thù mà khiêu vũ.
Trước khi ngất xỉu, tôi nghĩ vậy.
Cho dù nước cờ này có đi sai tôi cũng sẽ không thua, ván cờ chỉ mới vừa mới bắt đầu.
......
Thẩm Mục đưa tôi ra khỏi hầm rượu, mang tôi theo bên người.
Hắn không hỏi tại sao tôi hôn hắn, có mục đích gì, không hỏi tôi có muốn ở lại hay không.
Tôi cũng không giải thích vì sao muốn hôn, có mục đích nào khác hay không, có nguyện ý ở lại hay không.
Tiểu Nguyệt Nhi lại càng trở thành đề tài dừng lại đúng lúc.
Tôi có thể cảm nhận được hai chúng tôi đang cùng chơi một trò chơi một đấu một, mặc dù không ai nhắc đến phần thưởng cho người thắng cuộc, nhưng tôi biết hắn cũng nghĩ giống tôi.
Tôi vốn đã có bệnh dạ dày nghiêm trọng, lại bị đói bụng nhiều ngày, suýt nữa mất nửa mạng, truyền dịch mất mấy ngày cũng chưa thể khỏe hẳn.
Giống như cả dạ dày bị axit sulfuric bao phủ.
Lúc tôi bị bệnh, Kim Sở Hàm và Cố Trạch Ngôn cũng đến Mỹ.
Trước khi đi tôi đã động tay động chân, chỉ cần Kim Sở Hàm xuất cảnh tôi sẽ nhận được tin tức.
Lại nói tiếp, tôi lấy cớ đi du lịch giải sầu, rời nhà đã hai tuần, ngoại trừ anh hai hay hỏi thăm, những người khác trong nhà chẳng ai hỏi đến.
Đáng ra tôi nên cảm thấy mất mát, nhưng bây giờ chỉ còn là thở phào nhẹ nhõm.
Anh hai thường sẽ nhắn tin cho tôi vào buổi trưa.
Anh ấy ra ngoài đã được một thời gian, tôi đoán Kim Sở Hàm sẽ thường xuyên nhắn tin cho anh ấy, nói mấy câu nhớ nhung không rời, muốn anh ấy mau chóng trở về.
Thế nên chỉ cần có thời gian tôi sẽ lập tức nhắn tin cho anh ấy.
Ngoại trừ chia sẻ mấy chuyện du lịch với cuộc sống hàng ngày, tôi sẽ nói cho anh ấy biết Kim Sở Hàm và Cố Trạch Ngôn ngọt ngào đến mức nào, mong anh yên tâm, không nên nhớ Kim Sở Hàm.
Một bên là nỗi nhớ nhung, một bên nhìn người ta mặn nồng, như đang muốn kéo căn sợi dây thần kinh tình cảm của anh hai.
Lúc nhắn tin với anh hai, tôi nói mình đã đến Mỹ, anh hai bên kia nhập rồi xóa vài lần mới nhắn:
[Anh nghe Sở Hàm nói, em ấy cũng đến Mỹ, là đến cùng em sao.?]
[Không ạ, em không biết, con bé cũng tới à? Chắc là mới đính hôn nên muốn có tuần trăng mật với Trạch Ngôn đó.]
Bên kia không trả lời, tôi lại mượn những lời này của anh hai nhắn tin với Kim Sở Hàm, hẹn gặp cô ta.
Vết bầm trên cổ còn chưa tan, tôi dùng kem nền che đi bớt, lại quấn thêm một chiếc khăn lụa, trang điểm cho có sức sống, uống thêm một liều thuốc giảm đau, cẩn thận kiểm tra lại dáng vẻ trước gương lần nữa mới ra ngoài.
Hiện tại tôi đang ở trong biệt thự của Thẩm Mục.
Chắc là ảnh hưởng bởi Tiểu Nguyệt Nhi, biệt thự này khắp nơi mang theo hơi thở Đông Nam Á, trong hoa viên toàn là thực vật nhiệt đới.
Thẩm Mục đứng dưới một gốc cây cọ.
Dưới chân hắn có một người đàn ông mũm mĩm đang quỳ, người kia liếm gót giày hắn, xin hắn tha mạng.
Thẩm Mục cầm con dao gọt táo, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm người đàn ông kia. Nụ cười rực rỡ đến trêu chọc.
Càng ở cạnh tên này lâu, tôi càng thấy hắn như kẻ biến thái.
Rõ ràng tôi có thể tránh hắn đi thẳng ra cửa, nhưng thấy Thẩm Mục chỗ này, tôi lại đi đường vòng qua hoa viên.
Thẩm Mục nhìn thấy, cũng không hỏi tôi muốn đi đâu, chỉ liếc mắt về phía vệ sĩ. Vệ sĩ liền kéo người đàn ông đang cầu xin kia, buộc hắn phải ngẩng cổ lên.
Lúc người kia khóc đến tê tâm liệt phế xin tha, Thẩm Mục mỉm cười dùng dao cắt cổ hắn.
Không giống những con dao sắt bén trên phim, một nhát cắt đứt động mạch. Cái này thay vì nói là cắt cổ, gọi là cứa từ từ thì đúng hơn.
Máu phun ra bắn tung tóe khắp người Thẩm Mục, hơn phân nửa khuôn mặt hắn đều là máu.
Người đàn ông kia còn chưa chết hẳn, nằm co giật trên mặt đất.
Tôi chưa từng thấy người ta giết lợn, nhưng tôi đoán chắc không khác cảnh này là mấy, trong mắt tôi Thẩm Mục chẳng khác gì một tên đồ tể.
Tôi không sợ, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.
Đây là lần thứ hai hắn ở trong vườn giết người trước mặt tôi.
Tôi đang nghi ngờ có khi nào vườn này dùng để giấu xác không, thế nên hoa trong vườn mới tươi tốt đến vậy.
Tôi biết Thẩm Mục vẫn luôn nhìn theo tôi.
Người đàn ông kia chảy rất nhiều máu, giống như một con rắn đỏ đang bò ra khỏi thảm cỏ xanh.
Tôi nâng cao gót giày lướt qua con rắn đỏ kia, vòng qua khu vườn đầy mùi máu tanh.
Đi một đoạn khá xa, tôi mới thoát khỏi cảm giác ánh mắt Thẩm Mục luôn nhìn theo.
Tôi tới khách sạn Kim Sở Hàm ở chờ cô ta, người còn chưa tới, đã nghe được âm thanh của hệ thống.
[Kí chủ, Kim Bảo Châu tìm cô làm gì?]
[Chắc là nghe anh hai nói gì đó, muốn tự chạy tới xem, tôi không tin cô ta nói hết yêu Cố Trạch Ngôn là hết yêu, cậu cũng thấy hôm Cố Trạch Ngôn quỳ giữa nhà, gương mặt cô ta như xác chết còn giả bộ quan tâm săn sóc, tôi cũng không phải người nhà họ Kim, tin cô ta dễ dàng từ bỏ như vậy.]
[Kí chủ, tôi luôn cảm thấy Kim Bảo Châu rất quái dị... Cô xem đã lâu như vậy nhà họ Kim còn chưa ghét bỏ cô ta. Nhiệm vụ của chúng ta cũng không quá thuận lợi.]
[Quái dị? Cậu thấy lạ chỗ nào? Tôi thấy bình thường, ngoại trừ gần đây anh hai khá thân thiết với cô ta, bố mẹ thì cơ bản là chẳng để tâm đến. Đợt vừa rồi tôi và Cố Trạch Ngôn đính hôn, cả ngày cô ta cứ làm ra bộ dạng không thiết sống, anh hai lo lắng nên mới quan tâm nhiều hơn thôi.]
[Tôi cũng không biết nói sao, ngày sinh nhật của cô, tôi cảm giác được trên người Kim Bảo Châu xuất hiện một luồn năng lượng lạ, cho nên hôm đó tôi mới bảo cô đến nhìn Kim Bảo Châu, lúc đó tôi có quét qua thì không có gì bất thường.]
[Năng lượng lạ? Trước đây đã từng xảy ra chuyện này chưa?]
[Cũng có, dù sao chúng ta cũng không phải người của thế giới nhỏ bé này, có đôi khi vì sự xuất hiện của chúng ta mà có một vài người xảy ra biến động năng lượng cũng bình thường, nhưng tôi luôn cảm thấy Kim Bảo Châu rất kỳ quái, không giống trước kia... Nhưng mà cũng khó nói, dù sao không phải mỗi lần đều giống nhau]
Âm thanh hệ thống nói đến đây có chút mơ hồ.
[Hả? Mỗi lần? Nhiệm vụ ở thế giới này có nhiều người khác làm nữa sao? Không phải còn nhiều thế giới nhỏ nữa hả? Không phải chúng ta làm xong nhiệm vụ thế giới này còn phải đến thế giới khác sao?]
[À, không có gì, tôi chỉ đang nghĩ đến Kim Bảo Châu. ]
[Ai da, cậu nghĩ nhiều làm gì, cô ta căn bản không phải muốn làm gì cũng được, nếu như cậu để ý cô ta như vậy, vậy trực tiếp cho tôi một đạo cụ diệt trừ cô ta là được mà.]
[Cái này không được, kí chủ, cô ta là nhân vật chủ chốt trong thế giới này, chúng ta có thể thông qua việc kích thích quỹ đạo cuộc sống hoặc cuộc đời cô ta, để cô ta tự biến mất, chứ không thể trực tiếp diệt trừ cô ta. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ nhiệm vụ của thế giới này.]
[Được rồi... Thật phiền phức]
Hóa ra các người không thể trực tiếp diệt trừ tôi.
Lâu lắm rồi mới nghe được một tin tốt như vậy.
Nhờ vậy mà nụ cười của tôi lúc gặp Kim Sở Hàm tràn đầy chân thành. Cô ta cũng giả vờ tâm sự với tôi, không có mặt người khác ở đây, dáng vẻ cô ta vô cùng miễn cưỡng.
Tôi có thể nhìn ra sự khinh miệt trong mắt cô ta.
Có lẽ tôi biết dáng vẻ của tôi trong mắt cô ta đại khái sẽ là hình dạng gì.
Vốn là một đại tiểu thư cao ngạo, vì giàu sang danh tiếng cam nguyện nhu thuận nghe lời, nhường nhịn khắp nơi, tận mắt thấy người mình thích bên cạnh người khác, còn phải cố tỏ ra khoan dung, thành tâm chúc phúc.
Tuy cô ta nhiều lần muốn đưa tôi vào thế khó, muốn tôi chịu không nổi cãi nhau với cô ta, mấy lần kích thích tôi đều thất bại. Nhưng cũng bởi vì dáng vẻ cẩn thận lo sợ này của tôi, càng làm cho cô ta thấy khinh thường, thoải mái giẫm đạp tôi dưới chân.
Huống chi tính đến giờ thì tôi đều âm thầm tránh né các kế hoạch của họ.
Động tay động chân trên người anh hai cũng là thuận nước đẩy thuyền, nước ấm nấu ếch, không tạo nên sóng gió gì.
Người duy nhất chủ động đối đầu là Vu Hàm.
Cho nên cho tới bây giờ, ở trong mắt bọn họ tôi chỉ là chướng ngại vật chứ không phải đối thủ.
Nhưng tôi vẫn luôn nhớ rõ lần tôi giả bệnh, hệ thống đến kiểm tra.
Hiện giờ tôi tiếp cận Thẩm Mục, đã không còn là làm sau lưng, nếu để họ phát hiện được nhất định sẽ nghi ngờ tôi.
Cho nên mục đích hôm nay tôi đến chính là nghĩ biện pháp dò la xem nếu hệ thống phát hiện tôi bất thường thì sẽ xử lý thế nào.
Kết quả tôi còn chưa tìm hiểu, bọn họ đã tự mình nhả ra hết.
Tôi nghe Kim Sở Hàm lơ đãng nhắc đến việc mình được Cố Trạch Ngôn cưng chiều thế nào, có vẻ rất hãnh diện.