Tôi Không Phải Tiểu Nguyệt

Chương 11: Chú..



Tiếng trống vào lớp thùng thùng vang lên kết thúc giờ truy bài thường ngày để chuận bị vào tiết học chình thức thường nhật. Nhưng nơi sân sau vắng vẻ này, Tiểu Nguyệt chỉ nghe thấy tiếng "RẦM!" đầy chấn động, đại não như bị chiếc xe hơi màu xám lúc ấy hung hăng tung phải.

"Cậu nói sao?"

"Cậu ấy.. chả lẽ.."

Giọng Tiểu Nguyệt run lên, bất giác chân lùi một bước về phía sau loạng choạng như muốn ngã, may mà phía sau cô là một bức tường.

Bức tường vàng ngã màu, sân sau nào ai thèm ngó thèm quan tâm mà sơn sửa tuốt tát. Cứ thế chiếc áo trắng phau tựa vào bức tường ố màu kia như một điểm dựa nhất thời giúp cô không bị mất thăng bằng.

Áo trắng thì sao? Nhiễm màu thì sao? Vẫn có thể giặt sạch đó thôi. Nhưng máu của người kia rơi xuống lại nhiễm tầng tầng trong trí nhớ của cô, nó tràn vào trong khe mắt, chìm sâu trong hốc rãnh tận cùng của ký ức, sao có thể xóa nhòa.

Cô sợ hãi, thật sự sợ hãi.. Từng hình ảnh cuối cùng không ngừng lập lại. Ẩm ướt và ấm áp.

Nam thần hotboy của trường.

Một kẻ luôn là tiêu điểm của lớp, chỉ một hành động nhỏ của hắn cũng làm cho cả cái group chat xôn xao nguyên tuần.

Một người mà mới hôm qua còn tự tiện nhảy lên yên xe cô ngồi xin quá giang 0đ.

Một người cùng cô phân tích thiệt hơn đại học nước trong nước ngoài, lại còn cho cô một viên kẹo ngọt, ngọt đến hốc mắt cô muốn đỏ bừng bừng.. Sao có thể.. Sao có thể như thế kia chứ?

Hốc mắt bỗng chốc ẩm ướt. Tiểu Nguyệt đưa tay sờ sờ khoé mắt, rồi vội vã dụi đi như che dấu phút yếu ớt của bản thân.

Thật sự là vậy ư?

"Cậu ta không qua khỏi ư?"

Thật vậy sao?

"Cậu ấy.. đi.. rồi sao?" Từ chết rất nặng nề, nặng nề, lại quá gian nan không thể nói ra. Nhưng vậy cũng khiến cổ họng cô đau buốt, nước mắt cứ thế đã không kiềm được mà rơi. Mà rơi mất rồi. Tiểu Nguyệt vẫn chỉ là cô gái nhỏ mới lớn mà thôi, đối diện với sinh tử một người vẫn còn quá lạ lẫm, quá sợ hãi đến mất kiềm chế. Vì thế nước mắt mới rơi?

"Nói xàm! Tên đó còn chưa chết!"

Tiểu Nguyệt đang chết lặng trong đám suy diễn u ám nhất, bi thương nhất của mình thì bị một tiếng nạt lớn làm bừng tỉnh.

?

Cậu ấy không sao?



Cô ngước lên, ánh mắt đỏ bừng đầy nghi hoặc trừng trừng nhìn về phía tên bạn tốt của nam thần kia.

Màu máu đỏ tươi cứ quanh quẩn trước mắt, Tiểu Nguyệt gian nan mở miệng, một chút hi vọng đã được thắp lên.

"Là thật sao?"

"Chưa chết! Chỉ là bị thương quá nặng, bệnh viện tỉnh không nhận nổi.."

Đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn ướt sũng như mèo con rơi xuống nước kia, ý định khiến cô nàng ân hận xấu hổ bỗng chốc bị đá đi. Chẳng phải đám con trai chung quy luôn mềm lòng trước nước mắt thiếu nữ hay sao. Chỉ là lúc gã hay tin thằng bạn bị tai nạn, lúc chạy đến đã thấy tên đó toàn thân là máu khiến hắn kinh khiếp không thôi. Bác sĩ hai bên khẩn cấp sơ cứu, cho đến khi hắn được đưa vào phòng cấp cứu gã vẫn không thể tin được.

Trước khi tên đó vào phòng cấp cứu vẫn còn lo lắng cho nhỏ này.

"Cú va chạm quá mạnh. Thân học sinh trung học mới lớn đỡ được bao nhiêu?"

Trong lòng vẫn rất khó chịu, thân là bạn nối khố của tên kia thì cảm thấy thằng bạn mình thật ngu ngốc khi đâm đầu vào con mèo khó ưa hay giơ vuốt này.

Chỉ có điều cậu ta không ngờ mèo nhỏ vậy mà cũng có bộ dáng ngoan ngoãn thu vuốt. Không sừng cồ phản bác, không nhe nanh ngụy biện cho chính mình nữa.

Là vì áy náy, là vì đau lòng, là thật tâm lo cho tên kia sao?

"Tui.." Tiểu Nguyệt không trả lời được, đôi mắt mở to tròn sững sờ, đáy mắt vẫn còn ươn ướt, mí mắt đã bị tay áo chùi đến ửng đỏ. Trong miệng lại nếm ra được vị sắt tanh nồng.

"Bà nói xem, xương cốt thằng đó có bao nhiêu cứng mà không bị tông gãy, lục phủ ngủ tạng tên đó có bao nhiêu mềm mà không bị tông vỡ.."

Lời chất vấn lại như kim châm, từng châm từng, châm một xuyên vào da thịt, xoáy sâu tận tâm cô khiến nó rỉ máu từng chút từng chút một, cứ thế không cầm được.

"Tui.. Không ngờ.." Lại nặng đến vậy.. Dù cô đã nghĩ đến nhiều tình huống xấu nhất, nhưng khi nghe tên kia phân tích, từng chút, từng chút một sự đau đớn mà nam thần phải gánh thay cô kia. Thậm chí trước mắt cô đã hình dung ra được cả cơ thể nam thần bị nghiền áp dưới bánh xe kia, máu me be bét nhưng tay vẫn gắt gao ôm chặt bảo hộ cô.

Trời hè nắng chói chang. Ánh nắng gây gắt khiến không khí sân sau vốn tĩnh lặng lại trở nên nặng nề, làm tâm trạng người bên dưới như bị đè ép thở không thông. Mặc cảm tội lỗi theo từng lời nói của kẻ đối diện mà bao trùm lấy cô.

Sự tình như thế cô phải làm gì đây?

Cả cơ thểTiểu Nguyệt bỗng chùng xuống đầy bất lực, cô chẳng có sức mạnh để thay đổi được gì. Dù là việc của ba hay của nam thần, cô cũng chẳng thể giúp ích được gì.

Tên bạn vẫy vẫy tàn thuốc, đáy mắt lướt qua môi nhỏ, hôm nay cô nàng không thoa son dưỡng, đôi môi trông khô ráp hơn, lại bị hàm răng trắng cắn đến đỏ tươi máu.

"Cậu ta lúc hôn mê còn gọi tên bà.. Vậy mà lúc nguy cấp nhất bà lại không ở bên cạnh.."

Ngừng một chút cậu ta vừa rít thuốc vừa nói tiếp, cảm thấy hù dọa nhỏ, mình có chút ấu trĩ thì phải. Sau đó nhíu mày quét một vòng khắp người Tiểu Nguyệt mà nghiến răng nói: "Bà thậm chí còn không một chút xây sát.." Từ cuối như kéo dài đến nghiến răng nghiến lợi.

"Lúc tui hôn mê tỉnh dậy, thì nhà tui nhà tui xảy ra chút chuyện.. tui phải về nhà nên.." Tiểu Nguyệt ngẩng đầu lên đối diện với kẻ kia mà nhíu mày, răng nhỏ cắn môi đáp lại. Nhưng khi đối diện ánh mắt lạnh lẽo đầy trách móc kia, cô cảm thấy mọi lý do đểu vô nghĩa.

Dù muốn nói ra một lý do chính đáng thuyết phục bản thân và kẻ đang chất vấn mình kia: Tiểu Nguyệt cô tuy là người vô tâm nhưng không phải là kẻ bạc bẽo vô tình quá đáng như thế, nhưng chẳng thể nói được gì. Tiểu Nguyệt không muốn đem chuyện của ba ra làm cái cớ, cũng không muốn để người khác biết ba mình lái xe đụng người, lại còn bị tạm giam.

Đám học sinh luôn nhạy cảm với những tin giật gân như vậy, sẽ trở thành chuyện bàn tán khắp trường cho mà xem.

Điều đó chẳng hay ho gì.

Kẻ phía trước liếc mắt đầy nghi ngờ, nghiến đầu lọc thuốc muốn đứt ra, chỉ hận không vác luôn cô nàng đến trước giường thằng bạn mình cho nó yên tâm.

Giày vò cô nàng như thế chắc cũng đủ rồi nhỉ, sự bức bối trong lòng cậu ta theo từng câu trách móc kia cũng giảm đi một chút.

"Tui đến bệnh viện xem cậu ta.." Giọng cô run rẩy.

Tiểu Nguyệt xoay người rời đi, cô muốn nhanh chóng nhìn thấy người. Nhưng khi chân vừa xoay bước, cánh tay đã bị người khác giữ lại. Tên kia nhìn cô thở dài ngăn cản.

"Đã nói bệnh viện đuổi người rồi còn gì. Bà đến đó cũng vô ích.."

"Vậy?" Tiểu Nguyệt hoang mang, trí óc như một mảng kẹo đặc quoánh kéo không xong, "Tui.. đến nhà ổng.. xem thử.."

"Không cần!" Lần này tên bạn chém đinh chặt sắt hốt hoảng xua tay, "Bà cũng biết người nhà nó có bao nhiêu dữ, bà đến đó có mà bị phanh thây." Nhất là khi tên đó đã cố giấu giếm đến thế rồi..



Nhìn bộ dáng hốt hoảng của cô nàng, cũng cảm thấy cơn tức giận vì bạn mình kia giờ thật sự xẹp như bong bóng ép xì hơi luôn rồi.

Gãy gãy tàn thuốc xuống dưới chân, một bộ thanh niên lão luyện, lại đưa lên miệng rít một hơi, tay kia cũng đã thả lỏng tay cô nàng ra.

"Tối qua nhà nó đã đưa vào nam rồi. Nếu bệnh viện thành phố lớn mà không xong nữa thì sẽ đưa ra nước ngoài.."

"Nhà có tiền không lo không giữ được mạng nó, dù sao thằng đó mạng cũng lớn lắm." Tên bạn bỏ lại câu cuối rồi xách cặp dưới đất vắt lên vai rời đi, cũng chẳng thèm thêm một câu nào với cô nữa. Điếu thuốc trên miệng tên đó vẫn chưa nhả ra, cứ thế nghênh ngang đi đến cửa sắt lớn sân sau.

Tiểu Nguyệt thất thần, cô cũng không chú ý đến biểu tình khi nói ra câu cuối của tên kia, cũng chẳng quan tâm tên đó chắc chắn trốn học rồi. Tiểu Nguyệt cúi đầu, nhìn chằm chằm đầu gối hơi nhô lên một khối bên dưới ống quần rộng. Bỗng thấy nó đau rát.

Cả một buổi học, thầy cô giảng gì Tiểu Nguyệt đều không nghe vào, chỉ có vở là được chép chi chít tất cả những gì trên bảng viết. Khi nam thần bình phục đi học trở lại cô sẽ cho hắn mượn vở chép bài. Rất đầy đủ. Rất chi tiết.

Trong lớp điểm danh thiếu mất hai người.

Khi trống tan trường vừa vang, Tiểu Nguyệt đã ngồi lên yên sau của lớp phó, nhờ nhỏ đèo mình đến nhà nam thần. Lớp phó hay tin hắn ta bị thương vì cứu cô bạn mình cũng lo lắng nên nhiệt tình gồng mình đèo cô nàng đến nơi.

Cửa sắt cao cao vẫn đóng kín như ngày thường, chỉ khác phía trước nó là ổ khóa cứng rắn ngăn trở bóng hình gầy nhỏ in lên nó không thể xuyên vào bên trong. Tiếng chó sủa vang lên hung dữ đầy hăm dọa, dù chủ không có nhà thì chúng vẫn là những hộ vệ đầy trách nhiệm oai dũng nhất.

Lớp phó nghe tiếng chó ngày càng sủa lớn, dù biết cách cánh cửa sắt cứng rắn này chúng cũng không thể nhào ra được, nhưng tim vẫn đập thịch thịch. Nhỏ nắm tay cô kéo lên xe, "Về thôi."

Tiểu Nguyệt không về nhà, cũng không nhờ lớp phó chở về, cô lững thửng một mình giữa trời trưa nắng, cái chân đau nên chỉ có thể đi chầm chậm trên lề. Tiểu Nguyệt ghé vào quán nét ven đường, ngồi vào chiếc ghế nhựa cứng ngắt, máy tính được mở sẵn, bên dưới màn hình là đồng hồ tính giờ. Đã gần mười hai giờ.

Cô đăng nhập ẩn vào group lớp.

Trong group chat lại xôn xao.

Cô lẳng lặng nhìn cái tên nick đầy kiêu ngạo nhưng sắc màu mờ nhạt kia, lick vào ô chữ nhật, nhắn những tin nhắn vô vọng. Cô biết hắn sẽ không đọc được, ít nhất là lúc này.

"Xin lỗi."

"Cảm ơn cậu."

"Mau khỏe lại nha."

"Khoẻ lại, qua quán tui để giá ưu đãi chơi một tặng một cho ông."

"Sẽ cập nhật bản X2."

"Mau khoẻ lại đi.."

"Xin lỗi."

* * *

Sau đó thoát nick tính tiền. Chủ quán nhìn bảng giờ chưa được cả năm phút thì khó chịu ra mặt.

Tiểu Nguyệt cũng mặc kệ sắc mặt lão, xách cặp ra về.

Giữa trưa nắng gắt muốn cháy da, cô chỉ có thể cúi đầu, rũ tóc hai bên má xuống hòng che bớt nắng. Ánh mắt cứ theo chiếc bóng chính mình chậm chạp đi chuyển.

Bên nick chat tối om kia bỗng sáng lên, màu sắc đầy tươi tắn, trên màn hình lại không ngừng nhảy lên bảng thông báo:

"Bạn có chắc muốn xóa tin nhắn này?"

"Đồng ý-Hủy?"

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn xuống màn hình trong suốt mỏng manh, tin nhắn ngắn ngủi cũng nhanh chóng bị xóa mất. Mà cái tên nick nhắn kia cũng nhanh chóng được đưa vào sổ đen.

Khi Tiểu Nguyệt chậm chạp về đến nhà, cô ngạc nhiên khi thấy cửa nhà đã mở. Mẹ đã về?



"Mẹ về rồi?" Tiểu Nguyệt bước vào nhà, ngó xuống bếp.

"Con, sao không chờ thằng Sam chở về. Nó lên trường đón con rồi."

Mẹ đang loay hoay bên trong thì ngoái đầu ra thấy cô, bà nở nụ cười trách móc. Tiểu Nguyệt giật mình, mới hôm qua bà còn ủ dột đau lòng, sao chỉ qua một sáng cả khuôn mặt mẹ như bừng lên sức sống.

"Mẹ! Ba về rồi?" Tiểu Nguyệt la lên nghi hoặc, trong lòng lại tràn ngập mừng rỡ khi thấy ánh mắt sáng lấp lánh của bà cong lên một nụ cười đáp lại.

"Từ từ, chân con còn chừa kết da non đâu!" Mẹ cô vội vàng la với theo. Chỉ là Tiểu Nguyệt đã không còn nhớ tới cái đầu gối đang biểu tình kia mà vọt lên lầu.

Vừa lên lầu, Tiểu Nguyệt đã mừng rỡ reo lên.

"Ba!"

"..."

"Chú là?"

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên tầm ba mấy bốn mươi, dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn, trên sóng mũi còn đeo cặp kính gọng bạc rất chỉnh chu ngồi trên ghế sofa phòng khách. Người đàn ông thấy cô thì mỉm cười đầy ôn hòa.

"Con gái lớn của anh Hoàng đây sao?"

"Cháu.. chào.. chú.." Tiểu Nguyệt theo phép vòng tay chào lại, sau đó hơi lúng túng vì không biết xưng hô như thế nào với người kia.

"Tiểu Nguyệt về rồi hả?"

Ba cô có lẽ nghe tiếng cô mà từ bên hông cửa phòng tắm kế bên bước ra. Ông cả người cởi trần, bên dưới mặc cái quần đùi, đầu đang phủ khăn, hai tay không ngừng xoa xoa mái tóc ướt sũng của mình.

Nam nhân hơn bốn lăm cả cơ thể cường tráng lộ ra một thân thể khỏe mạnh, từng khối cơ theo chuyển động đưa tay xoa tóc mà rung động.

"Mẹ nói chân con bị thương, thằng Sam đến đón con hả?"

Tiểu Nguyệt lúng túng dạ một tiếng, lại lén nhìn người đàn ông đầy vẻ lịch thiệp đang ngồi kia như thế nào. Bạn của ba sao? Phong cách khác xa hoàn toàn với chú Minh Gà.

"Con bé trông rất giống anh lúc trẻ nhỉ?" Người đàn ông nghe tiếng của ba cô cũng quay lại, híp mắt nhìn ông rồi mỉm cười, lời nói đầy tự nhiên vui vẻ.

Ba đầy tự hào hất mặt với người đàn ông kia đắc y nói.

"Con bé chính là một khuôn của tôi đấy!"