Tôi Không Sắm Vai Nữ Phụ Độc Ác Này Nữa

Chương 22: Giao Hàng



Cố Ninh Du tức giận đến mức mở khung chat với bộ phận chăm sóc khách hàng.

Cố Ninh Du: “Xin chào?”

Shop rất nhanh đã trả lời lại: “Xin chào, bạn có vấn đề gì cần tư vấn ạ?”

Cố Ninh Du: “Khoảng thời gian trước tôi có mua bên bạn một hộp bao cao su, nhưng bên trong lại trống không, tôi cảm thấy bên bạn phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng!”

Chủ shop: “Bạn xem kỹ lại có nhầm không ạ?”

Cố Ninh Du: “Không có lầm! Tôi đã xem kỹ rồi, bên trong hộp không có cái gì cả... Và tôi cũng chưa dùng qua! Việc như này, bạn cảm thấy tôi sẽ lừa bạn chuyện này sao?”

Chủ shop ba phút sau mới rep tin nhắn: “Dạ vâng, vừa rồi tôi đã đi hỏi nguồn nhập hàng, tuy rằng tình huống không có gì bên trong hộp rất hiếm khi thấy, nhưng cũng không phải không có khả năng, vậy thì bên tôi sẽ tặng lại bạn một hộp, được không ạ?”

Cố Ninh Du: “Được. Hy vọng lần này khi giao hàng mọi người kiểm tra kỹ một chút, đừng xuất hiện tình huống này nhé.”

Chủ shop: “Vâng, bạn yên tâm, lần này chúng tôi nhất định sẽ chú ý.”

Mấy chục đồng thật sự không nhiều, nhưng chuyện này lại liên quan đến sung sướng của cô khi ở trên giường, ngày hôm qua Bùi Tư Viễn hiếm khi tâm tình tốt, lại nguyện ý làm tình với cô dù không có bao cao su, nếu lần sau còn không có, anh sẽ không dễ nói chuyện như vậy nữa.

Giải quyết chuyện mua bán xong xuôi, Cố Ninh Du lại bắt đầu rối rắm… Rốt cuộc mình có muốn liên lạc với Bùi Tư Viễn không?

Mãi cho đến khi tan học Cố Ninh Du cũng chưa đưa ra một quyết định rõ ràng, cô dọn hết đồ rồi đi ra ngoài, chuẩn bị gọi xe về nhà rồi suy nghĩ tiếp.

Cũng là vào lúc này, cô tinh mắt nhìn thấy xe của Bùi Tư Viễn, mọi thứ liên quan tới Bùi Tư Viễn cô đều biết rõ, cho dù cách xa nhau rất xa cũng có thể liếc mắt một cái là nhận ra.

Cơ hội đều bày ra trước mắt, nếu còn không nói nữa thì dẹp luôn!

Cố Ninh Du nhanh chóng quyết định, thừa dịp Bùi Tư Viễn chưa đi đã gửi cho anh một cái tin nhắn: “Hình như em thấy anh, có phải anh đang ở cổng trường em không?”



Bùi Tư Viễn trả lời: “Ừ.”

Sau khi nhận được câu trả lời, Cố Ninh Du nhìn thấy anh dừng xe ở ven đường, ba bước cô cũng gộp thành hai chạy qua, thời điểm dừng lại, cái miệng nhỏ thở hổn hển không ngớt.

Bùi Tư Viễn hạ cửa sổ xe, nhưng không nhìn về phía cô, chỉ hỏi: “Tan học rồi?”

“Ừm, đúng vậy, em vừa mới tan học... Sao anh đến đây?”

Lúc Bùi Tư Viễn nói chuyện, vĩnh viễn đều nói mấy câu rất ngắn gọn: “Đi ngang qua.

"À..."

Nhưng hình như trường học của cô không nằm trên con đường mà anh phải đi qua khi đi làm? Muốn nói ra nhưng cô lại không dám, thế nên Cố Ninh Du im lặng không hỏi, nhìn bộ vest mới tinh trên người Bùi Tư Viễn, Cố Ninh Du mở miệng hỏi, nhưng giọng nói lại không có chút gì tự tin: “Viễn Viễn, tối nay... Anh có bận việc gì không?”

“Không có.”

“Vậy.. Anh có muốn cùng ăn cơm tối không?”

Đừng từ chối, đừng từ chối...

Đêm qua cô đã hầu hạ anh nguyên đêm, hẳn là anh sẽ không từ chối yêu cầu nhỏ bé này của cô đâu nhỉ?

Cô cam đoan, ăn cơm xong cô sẽ để anh đi, tuyệt đối sẽ không quấn quít lấy anh! 

“Được.”

Cám ơn trời đất, anh ấy vẫn là Bùi Tư Viễn dễ nói chuyện ngày hôm qua.