Tôi Không Sắm Vai Nữ Phụ Độc Ác Này Nữa

Chương 39: Là Anh



Cô thậm chí cảm giác bản thân lạnh đến mức cả người đều phát run, ý chí và thân thể của cô giống như bị người ta hung hăng xé rách, cô giống như trở lại kiếp trước khi cô và Bùi Tư Viễn đăng ký kết hôn, khi đó anh nói anh thật lòng muốn ở cùng một chỗ với cô, dỗ dành cô quên hết tất cả quá khứ, cô thật sự cho rằng mình đã có được hạnh phúc, đối mặt với sự dịu dàng của anh, cô vui sướng đến mức hận không thể đem cả người lẫn tâm của mình dâng hiến cho anh.

Bây giờ nhớ lại, đó chính là thời khắc ôn nhu nhất khi cô và Bùi Tư Viễn ở bên nhau.

Nhưng thời khắc dịu dàng kia cũng chỉ kéo dài không quá nửa ngày, buổi chiều, cô thấy được tin tức anh trai gặp chuyện không may ở trên ti vi, một chiếc xe tải hạng nặng không biết tại sao đột nhiên mất khống chế, đâm thẳng vào ô tô của anh trai cô, dẫn đến xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng, đợi đến khi cô chạy tới bệnh viện, nhận được tin dữ anh bị thương quá nặng, phải cắt bỏ chân tay.

Mà vị tài xế gây tai nạn kia, đã bỏ mạng về chầu trời.

“Kỳ quái, chiếc kia xe tải vẫn lái ổn định, kết quả kiểm tra đo lường cũng biểu hiện tài xế kia không uống rượu, sao tự nhiên lại đụng vào người khác vậy trời?”

“Đúng vậy, thật sự là quá kỳ quái, căn bản không giống như là ngoài ý muốn, nhìn vào camera giám sát, có vẻ như chiếc xe tải đang hướng về phía nạn nhân, thấy giống như cố ý hơn... Đáng tiếc hiện tại chết không đối chứng.”

“Anh nói người bị hại kia là bị người ta trả thù? Suỵt, loại lời này cũng không thể nói lung tung...”

Nghe được các y tá trên hành lang xì xào bàn tán, lòng cô phảng phất như rơi vào hàn băng địa ngục.

Anh trai cô luôn luôn dịu dàng và lễ phép với người khác, với cả anh chỉ là một giáo viên bình thường thôi, làm sao có thể gây thù với ai?

Nếu như nhất định phải nói có một người như vậy, người kia chỉ có thể là...

Bùi Tư Viễn.



Người vừa mới đăng ký kết hôn với cô vào buổi sáng, chồng hiện tại của cô.

Có phải anh không? Sẽ là anh sao? Nhưng buổi sáng anh nói lời thề son sắt như vậy, ánh mắt dịu dàng chân thành tha thiết nhìn cô dường như không phải là lời nói dối, chẳng lẽ đều là diễn sao?

Sau khi ký giấy đồng ý phẫu thuật, cô thất hồn lạc phách rời khỏi bệnh viện, cô cũng không biết mình làm sao đến được công ty của Bùi Tư Viễn, sau đó xông vào văn phòng của anh như thế nào, khi nhìn thấy người đàn ông kia, trong lòng cô còn ôm một phần chờ đợi, chờ đợi chỉ là cô suy nghĩ nhiều, chờ mong tất cả chỉ là ngoài ý muốn.

“Anh trai đã xảy ra chuyện... Anh biết không?”

Cô gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Tư Viễn, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu tình nào trên gương mặt anh, nhưng anh chỉ bình tĩnh ngẩng đầu, trả lời cô bằng giọng không chút dao động: “Biết.”

“Tài xế gây tai nạn kia đã chết... Vừa rồi em đến cục cảnh sát xem video camera giám sát đoạn đường kia, chiếc xe kia đang chạy rất ổn định, sao đột nhiên lại đụng phải anh trai?” Đối mặt với sự im lặng không nói của Bùi Tư Viễn, trái tim cô dường như bị một bàn tay lớn bóp chặt, đau đến mức gần như không thở nổi: “Có phải có người cố ý nhằm vào anh trai không?”

Bùi Tư Viễn chỉ hỏi ngược lại cô: “Em cảm thấy người kia sẽ là ai?”

“Em không biết...” Cô lắc đầu, không có thời gian để bận tâm đến nước mắt tràn mi, hỏi anh từng chữ một cách vô cùng khó khăn: “Tóm lại, người kia không phải là anh... Đúng không?”

Giải thích đi, làm ơn...

Chỉ cần anh phủ nhận...

Bùi Tư Viễn nhắm mắt quay mặt đi, như thể anh không muốn nhìn thấy cô nữa: “Là anh.”