Tôi Không Sắm Vai Nữ Phụ Độc Ác Này Nữa

Chương 47: Không Có Hứng Thú



Sau khi Giang Dao đến, Bùi Tư Viễn không thèm liếc mắt nhìn cô nữa, tràn đầy thâm tình nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh anh.

Lúc này Cố Ninh Du càng chắc chắn rằng cô đang bị coi như một kẻ ngốc, Giang Dao không phải nói ánh mắt Bùi Tư Viễn nhìn cô ta không có tình yêu sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Lúc trước cô không nên tin lời quỷ của Giang Dao! Cũng đúng, Bùi Tư Viễn làm sao có thể không yêu Giang Dao?

Đôi vợ chồng chưa cưới này cãi nhau thì cãi nhau, kéo cô vào làm gì? Cho dù cô đã từng là một cô gái hư hỏng, nhưng cô đã sớm bỏ cuộc rồi!

Chẳng lẽ Giang Dao và Bùi Tư Viễn ở chung với nhau đã lâu, cũng thành một người điên?

“Cho nên hai người muốn thế nào? Giết tôi sao?”

“Tôi sẽ không giết cô, tôi không có hứng thú với việc tay mình dính máu” Giọng nói của Bùi Tư Viễn trở nên lạnh lùng hơn: “Mấy tháng sau tôi muốn cùng Diêu Diêu tổ chức hôn lễ, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp người đưa cô ra nước ngoài -- Cô cứ thành thật ở nước ngoài sống, vĩnh viễn cũng không nên xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

“Con mẹ nó anh bị bệnh thần kinh sao? Tôi đã nói rồi, tôi không muốn quấy rầy các người, không muốn! Tôi thật sự không có hứng thú!”

Cố Ninh Du tức giận không kềm được, giáo dưỡng của cô luôn rất tốt, đây là lần đầu tiên cô chửi thô tục, cũng là lần đầu tiên cô mắng Bùi Tư Viễn, chuyện cho tới bây giờ, cô cũng không sợ Bùi Tư Viễn sẽ đối xử với cô như thế nào, cùng lắm thì chết...

Cô đã sớm nói qua, vào ngày anh trai xảy ra tai nạn xe cộ, cô đã không muốn sống nữa.

“Chuyện này, tôi không cho phép bất cứ thứ gì xảy ra ngoài ý muốn.”

Đây là câu nói cuối cùng Bùi Tư Viễn nói với cô, mà ngày đó, cũng là lần cuối cùng cô và Bùi Tư Viễn gặp mặt.

Trong mấy tháng sau đó, người nhà của cô đều bị Bùi Tư Viễn lục tục đưa ra nước ngoài, ngày Bùi Tư Viễn cử hành hôn lễ, cô cũng bị đưa lên chuyến bay ra nước ngoài, cũng vào ngày đó, máy bay gặp tai nạn rơi xuống đỉnh núi, cô táng thân trong biển lửa, sau đó sống lại trở về bảy năm trước.

Bất tri bất giác, cô đã nhớ lại nhiều như vậy.

Cố Ninh Du vuốt ve trán, người phụ nữ Giang Dao này miệng đầy lời nói dối, có lẽ việc Bùi Tư Viễn chưa từng chạm vào cô ta cũng là lời nói bậy?

Mặc kệ Giang Dao có hoàn toàn lừa gạt cô hay không, trong hơn một năm cô rời khỏi thành phố A, Bùi Tư Viễn chưa từng đi tìm Giang Dao, đây đều là sự thật không thể nghi ngờ.

Bùi Tư Viễn kiếp trước làm sao phải sợ hãi rụt rè, có còn là đàn ông hay không?

Nếu kiếp trước anh chủ động đi tìm Giang Dao, nói không chừng sau này cô sẽ không cần ngồi trên chuyến bay gặp tai nạn kia, cũng sẽ không chết như vậy!

Cố Ninh Du càng nghĩ càng cảm thấy mình chết oan uổng, cũng càng ngày càng kiên định suy nghĩ trong lòng mình...

Mặc kệ Bùi Tư Viễn trước đây có nghĩ thế nào, kiếp này, coi như anh không muốn tiến tới cũng được! Đưa người phụ nữ anh ta yêu đến bên cạnh anh ta, cô không tin rằng anh có thể chịu đựng được!

Lần này, để cho cô tới làm người tốt, tiễn Phật đưa đến Tây đi!