Cảm giác của cô thực sự đúng, sau ngày hôm đó, Bùi Tư Viễn đã trở nên hoàn toàn khác, anh không còn bộc lộ bộ mặt điên cuồng như ngày đó nữa, phảng phất như tất cả chuyện kia đều là ảo giác của cô, hoặc cũng có thể anh đã giấu đi con người thật mình — tóm lại, ít nhất bề ngoài anh trông có vẻ là một người bình thường.
Mà cô cũng không còn sợ anh nữa.
Anh vẫn kiệm lời như trước, nhưng thái độ đối với cô đã dịu dàng hơn, cũng sẽ không giữ bộ mặt lạnh lùng cả ngày, một tháng này, bọn họ thân thiết như thể là bạn trai bạn gái thực sự, không hề toan tính hay chịu đựng, buổi chiều anh sẽ ở cổng trường đợi cô, cùng cô trở về căn hộ nhỏ, ngủ qua đêm tại nhà cô, ngày hôm sau trước khi đi làm trao đổi nụ hôn chào buổi sáng với cô. Cô không muốn làm điều này, nhưng mỗi lần gặp mặt anh đều chủ động, một khi nhìn thấy anh, cô rất khó từ chối.
Cô không muốn như vậy, nhưng khi ở bên anh, trái tim cô sẽ luôn rung động, loại rung động này khác với tình cảm giả dối khi bị cốt truyện điều khiển, bởi vì nó thực sự đến từ cô.
Nhưng cô thực sự không thể như thế này.
Trải nghiệm kiếp trước quá bi thảm đối với cô, cô không dám dùng gia đình mình đánh cược, cũng không dám mạo hiểm đánh cược vận mệnh của chính mình, biết trước tương lai tất cả mọi chuyện, cô không thể cứ ngoan cố đi theo con đường cũ nữa…
Có lẽ tình cảm mà Bùi Tư Viễn dành cho cô ở kiếp này đã khác với trước, nhưng suy cho cùng, đó không phải là tình yêu, cũng không có khả năng thích——
Vì người anh yêu là Giang Dao.
Cố Ninh Du có chút thất vọng: "Chỉ là tớ có chút hối hận."
Cố Ninh Du thở một hơi thật dài: "Tớ hối hận vì mình đã luôn làm ra vẻ khẩu thị tâm phi."
Đúng vậy, nghĩ lại thì cô đúng là đã hối hận - Tối hôm qua cô đã lấy lý do mình chưa hết tháng để từ chối Bùi Tư Viễn.
Cảm xúc tâm lý của cô đối với Bùi Tư Viễn thực ra chỉ là thứ yếu, kiếp này cô quả thật có chút tình cảm không nên có với người đàn ông dịu dàng này, nhưng dù sao thì loại tình cảm này cũng rất nhạt nhòa, thậm chí còn không tới cái gọi là thích nữa, cô dùng lý trí để hoàn toàn kiểm soát nó.
Nhưng niềm đam mê của cô đối với cơ thể Bùi Tư Viễn thì lại khác.
Ban đầu cô thực sự bị ảnh hưởng bởi cốt truyện, không thể kiềm chế được ham muốn của mình đối với cơ thể anh, lúc đó chỉ cần đến gần anh một chút là cô sẽ ướt sũng, chỉ cần cảm nhận được hơi thở của anh là trong đầu cô liền nghĩ đến những hình ảnh mập mờ, loại ham muốn này đúng là quá khoa trương rồi, căn bản không phải là phản ứng mà một người bình thường nên có.
Nhưng bây giờ, cô dường như đã thực sự thích cơ thể anh rồi.
Không biết là kiếp trước Bùi Tư Viễn cố ý đè nén hay Bùi Tư Viễn của kiếp này đột nhiên giác ngộ về phương diện này, đời này anh có nhiều thủ đoạn tình dục khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, anh luôn có thể thỉnh thoảng đưa cô đi khám phá thế giới mới, cũng mang đến cho cô vô vàn khoái lạc.
Vốn dĩ, cô không phải là đối thủ của anh về mặt tình dục, nhưng trong hoàn cảnh như vậy, cô không có cơ hội chiến thắng và đang mất dần vị thế.
Cô cảm thấy cơ thể mình ngày càng trở nên dâm đãng dưới sự ảnh hưởng của Bùi Tư Viễn, giống như bây giờ, khi nghĩ đến cảm giác nồng nhiệt lúc làm tình cùng anh, cô lại cảm thấy mình sắp ướt.
Tất nhiên, ham muốn tình dục không thể kiểm soát này đã bị cốt truyện ảnh hưởng, nhưng khi Bùi Tư Viễn không ở đây, loại ham muốn này thực sự đến từ chính cô. Đó là lý do tại sao mà cô nói rằng mình hối hận vì ngày hôm qua đã tìm lý do để từ chối Bùi Tư Viễn, hơn nữa còn dùng cách tồi tệ nhất.
Kinh nguyệt của cô không phải là một lời nói dối hoàn toàn, bà dì đã ghé thăm cô vài ngày trước, lúc đó cô đã cảm thấy thật nhẹ nhõm− Bùi Tư Viễn luôn nổi lên hứng thú quái lạ, bởi vậy việc không đeo bao luôn là điều bình thường, hưng ngay cả khi ở nhà, anh cũng luôn miễn cưỡng đeo bao cao su, sau vài lần bị cô yêu cầu, tần suất làm chuyện đó ở nhà ngày càng ít... Có mấy lần cô quên mất không biết mình đã uống thuốc chưa, nên nhất thời rất hoang mang, cô sợ mình sẽ trúng thưởng, cô chỉ mới 19 tuổi, không muốn sớm như vậy đã mang thai ngoài ý muốn đâu.
Hên là kỳ kinh của cô đến đúng lúc, với lại ngày đó tâm trạng của Bùi Tư Viễn không được vui lắm - Lúc đó cô còn thầm cười trộm trong lòng, nhu cầu tình dục của Bùi Tư Viễn thực sự rất mạnh, muốn anh nhịn một thời gian dài đúng thật là khó cho anh.
Cô dùng lý do chính đáng như vậy để từ chối, đương nhiên Bùi Tư Viễn sẽ không thể đòi hỏi nhiều hơn, nhưng thực tế thì kinh nguyệt của cô đã hết sạch trong ngày hôm qua rồi, và lý do tại sao cô ấy từ chối dùng lý do này -
Chính là như cô đã nói, già mồm.
Khẩu thị tâm phi.
Cô thật sự rất muốn, lúc anh bế lên cơ thể cô đã có cảm giác, nhưng cuối cùng cô vẫn từ chối, bởi vì cô nghĩ mình sẽ sớm tiễn Bùi Tư Viễn đi, rồi anh sẽ có thể sớm được ở bên tình yêu đích thực của mình …
Nghĩ đến đây, cô liền không còn chút hứng nào nữa.
Nhưng sau khi từ chối, cô thực sự có chút hối hận, dù sao cũng là chuyện của tương lai, sao bây giờ cô lại ra vẻ làm gì? Đáng lẽ phải đồng ý mới đúng…
Chờ đến khi anh sang Pháp ngủ với Giang Dao rồi, cô thực sự sẽ không bao giờ có thể ngủ với anh nữa.
Trong lòng Cố Ninh Du suy nghĩ rất nhiều, nhưng Phó Dĩ Phỉ lại không hiểu những ý nghĩ xoay quanh đầu cô, cô ấy vẫn bị lời nói của cô làm cho khó hiểu: "Ra vẻ? Ý cậu là về chuyện kia à?"
Cố Ninh Du lắc đầu: "Không thể nói, không thể nói."
Buổi tối, Cố Ninh Du một mình ở trong phòng nhìn quần áo trong tủ, đầu ngón tay trắng nõn xẹt qua từng bộ đồ được treo trong tủ, thần sắc đột nhiên bừng tỉnh.
Nhìn xung quanh, quần áo của Bùi Tư Viễn chiếm gần một nửa tủ quần áo.
Trong những ngày này, trừ khi đi làm thì tối nào anh cũng ngủ ở đây, đương nhiên, anh để đồ ở đây càng ngày càng nhiều, ngoài quần áo trong tủ đựng đồ này, còn có đồ vệ sinh cá nhân trong phòng tắm, giày trên giá để giày... Thậm chí phòng làm việc của cô cũng trở thành không gian của anh, chiếc máy tính xách tay anh dùng cho công việc được đặt ở đó, và đôi khi anh sang đó để giải quyết các vấn đề công việc.
Bất tri bất giác, căn hộ nhỏ này đã thay đổi, nó không còn giống căn hộ dành cho một người ở nữa.
Có lẽ Bùi Tư Viễn nói đúng, bây giờ cô cảm thấy mình không thông minh lắm, cô không thể hiểu lý do gì mà anh lại làm như vậy, đến khi nhận ra thì đã quá muộn.
Về phần chiếc chìa khóa mà Bùi Tư Viễn nói đã ném đi ở kiếp trước, cô có thấy anh lấy nó ra vài lần, nhưng lại không biết nên dùng cách nào để hỏi sao chiếc chìa khóa vẫn còn ở đây. Tóm lại là cô không thể lấy chuyện kiếp trước để chất vấn anh của kiếp này được, anh có biết gì đâu?
Có lẽ kiếp trước anh nói vậy chỉ để chọc giận cô chăng? Hoặc là, có lẽ…
Có lẽ…
Đôi khi trong đầu cô sẽ nảy lên một ý tưởng ngớ ngẩn…
Có lẽ tất cả mọi chuyện xảy ra ở kiếp trước đều là một giấc mơ?
Nhưng mọi thứ đều rất thật, và nếu thực sự là một giấc mơ thì làm sao giải thích được tác động của cốt truyện đối với cô đây?
Tất cả nguyên nhân khiến cô hoang mang đều từ Bùi Tư Viễn mà ra, nhưng cô thực sự bối rối trước những thay đổi của anh …
Trong lúc suy tư, có người ôm cô từ phía sau, người đàn ông vừa mới từ bên ngoài đi vào, trong lồng ngực có chút lạnh lẽo, làm Cố Ninh Du rùng mình một cái.