Tôi Là Âm Dương Sư

Chương 27: C27



*Anh linh: Linh hồn trẻ con

Sau mấy lần trầy trật, cuối cùng tôi cũng lên được bờ, cả người tôi lụi xơ ngồi trên mặt đất th ở dốc, nhìn về phía hồ, thứ trên mặt nước đều đã chìm xuống.

Lúc này tôi mới ngã ra, hướng mặt lên trời, thăm nhủ trong lòng 'A Di Đà Phật, trên trán không ngừng ứa mồ hôi.

Không bao lâu, mới nghe thấy tiếng bước chân tới, là thôn trưởng trở về

Ông ấy đi cùng với hai thôn dân nữa mang đủ những thứ mà Chu Tam muốn, thứ quen thuộc nhất chính là cho chó mực kia, nó chính là con chó từ trong tay Từ Trọng do Từ Phượng mang về.

“Thôn trưởng, các người về trước đi. Tối nay nhất định phải đóng chặt cửa sổ, mặc kệ nghe thấy cái gì, cũng không thể mở cửa ra ngoài nhìn” Chu Tam nhận lấy mấy thứ đó dặn dò.


Tôi cũng tốt hơn nhiều, thời điểm đứng dậy. Thôn trưởng đã rời đi. Chu Tam ôm lấy cổ con chó mực “Hắc tử, quanh đi quấn lại cũng chỉ có mày làm bạn

với tao.”

Lúc này tôi mới mơ hồ nhớ lại, thời điểm Từ Phượng giúp tôi tìm máu chó mực đã từng nói qua, đã tìm được máu chó đen thuần dương hơn mười năm tuổi. Cũng không phải là làm qua loa cho xong.

Hóa ra chính là con chó đen này, sau khi lấy nhiều máu như vậy, nó còn có thể cường tráng như thế, quả thật không tầm thường.

Ngay sau đó Chu Tam rạch một vết lên đùi gà cũng chân chó mực, sau đó đem máu chấm lên giấy vàng cùng hương, nhóm lửa, cũng không cẩm hương ở đối diện, mà là cầm theo đám tiền vàng đang bốc cháy và nắm hướng ném vào trong đập chứa nước.

Lập tức xuất hiện sóng to gió lớn, giống như sóng lớn ở bờ biển, cuộn ngược về phía chúng tôi.

Hắn lại đem gà trống lớn đặt ở đầu thuyền, để con chó đen đứng ở đuôi thuyền, cầm theo ống mực. cùng bút chu sa lại bước lên thêm lần nữa, “Đi thôi”

“Còn đi nữa?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

Tôi cúi đầu nhìn chiếc quần váy đang phiêu phiêu trong gió của mình, trái tim nhỏ đến đây giờ còn đang nhảy bịch bịch, Chu Tam không lam đấy chứ?

“Cậu đừng quên lời mà ông nội cậu đã nói” Chu Tam lại nói


Không còn cách nào khác, tôi đành phải đi theo lên thuyền.

Mặt nước rất tĩnh lặng, lăn này đổi lại thành tôi chống thuyền. Chu Tam tiếp túc cầm bút chu sa thấm máu gà trống, vẽ trên thuyền để cho tôi có thể phân biệt được bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, còn hẳn ngồi giữa thuyền không biết đang vẽ cái gì.

Còn dùng ống mực thấm máu của chó đen, xoa một ít ấn ký lên trán, làm xong mấy chuyện này, gà trống lớn đứng ở đầu thuyền bỗng nhiên bắt đầu gáy lớn.

Tôi giật mình một cái, thật đúng là một lần bị rắn cần mười năm sợ dây thừng. Chu Tam buồn cười nhìn tôi, tôi cố ý dời ánh mắt đi chỗ khác.

Hắn trực tiếp túm lấy gà trống, giết, đem máu của nó nhỏ vào trong ống mực, lại đem thi thể gà trống ném tới trước mặt con chó đen tùy ý nó hưởng.

Thời điểm quay vẽ, Chu Tam lôi sợi dây thừng trong ống mực ra, trước khi thuyền cập bở liền đem dây thừng ném vào trong nước.


Sau khi thuyền cập bờ, hắn mới lên tiếng: “Lôi ra đi”

Tôi nghe theo, đi theo hẳn đem sợi dây thừng rong nước thu lên. Một sợi dây mà thôi, không biết vì sao lại nặng như thế.

Hai ta phí hết sức mình. Mới kéo được sợi dây ra khỏi mặt nước, dây dài lại sớm hình thành lưới, mà thứ với bên trong cũng không phải là tôm cá, mà là một cái xác nhỏ.

Cái này thì tôi biết, ông nội đã từng nói qua, lúc ấy rong làng sinh rất nhiều đứa bé, là bé gái cơ bản đều ném vào bên trong đập chứa nước, sớm đã không biết đã trải qua bao lâu.

Tưởng tưởng một chút đứa trẻ mới ra đời thì có thể lớn bao nhiêu? Nhưng bây giờ chúng tôi lại nhìn thấy, mỗi một đứa trẻ tay chân đều bị ngâm tới trương lên to bằng một củ sen, thân thể không có chỗ nào không xưng lên, trên bụng còn có gân xanh.

Không biết là nhiều hay ít, dù sao nó ở bên trong lưới đầu tôi không ngừng lướt qua, từng cái liên tiếp Mặc dù thân thể hoàn hảo không bị tổn hại, nhưng nhiều thí thể xưng thế khi bị đè ép lại, những bộ vị khác biệt đều lõm sâu vào, nhìn thật sự quái dị.