Tôi Là Âm Dương Sư

Chương 70: C70



Vừa nói, Chu Tam liền trực tiếp đeo túi xách rời đi, bất đắc dĩ tôi đành phải xách xẻng đi theo hắn, không nghĩ tên này liền trực tiếp đi đến bờ sông Hồng.

Một lần nữa đi tới nơi này, mặc dù là ban ngày, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được một tầng lạnh lẽo nhàn nhạt.

"Thời điểm trước khi thi công, đã từng đào được một cái đường hầm, đường hầm kia không lớn lắm, ngược lại giống như đạo động mà người xưa đã kiến tạo, ban đầu tôi vốn có ý nghĩ đi theo đạo động kia để tìm chút đồ, nhưng đi đến cuối, cũng không phát hiện ra thứ gì”

Chu Tam chậm chạp mở miệng, túi đeo trên lưng, bị hắn quăng trên đất, tôi dương như là đoán được chút gì đó, đang muốn nói thì Chu tam lại dẫn đầu mở miệng trước.

"Chắc hẳn cậu cũng đoán được, phần cuối của cái đạo động kia, chính là nền móng phía dưới nhà trọ của Từ Phượng, đạo động kia càng đi vào trong, phạm vi cũng càng ngày càng lớn, bây giờ nghĩ lại, một đoạn trước có thể là đạo động, nhưng về sau, hẳn là mộ huyệt, chỉ là lúc đó tôi đi vội vàng, lại sợ bị người khác phát hiện, chỉ kịp vội vã liếc một cái rồi đầu voi đuôi chuột chạy khỏi đó”


Quả nhiên, mới vừa rồi tôi cũng đang muốn hỏi chẳng lẽ phía cuối đạo động kia chính là phía dưới nhà trọ của Từ Phượng. Hiện giờ cái nghi vấn này không cần hỏi nữa, Chu Tam đã trả lời rồi.

"Vậy chúng ta làm sao bây giờ!”

"Nói nhảm, đương nhiên là đi một chuyến nữa rồi. Lần trước cái gì cũng đều không mang, bây giờ thì khác rồi"

Vừa nói, Chu Tam vừa lấy từ trong túi xách ra một cái la bàn, rồi sau đó là cây nến, còn có rất nhiều lá bùa, hơn nữa tên này lại lấy từ trong túi ra một con gà mẹ, vẫn còn sống,

"Tôi chưa từng xuống mộ, nhưng một ít quy củ cũng nghe qua không ít. Tác dụng của con gà này, thật ra thì cực kỳ giống như cái bia đỡ đạn, trước khi đi vào trong mộ, dùng một cành cây dài buộc gà vào sau đó cho nó vào trước. Qua một đoạn thời gian, nếu như gà còn sống, điều đó nói rằng bên trong mộ huyệt chất lượng không khí bình thường, ít nhất là đủ để người ở bên trong hô hấp, nếu như ngược lại thì không thể đi vào. Còn những đồ khác như cây nến các thứ, cũng là đạo lý này, suy cho cùng là không có không khí thì ngọn lửa không thể cháy.

Khi Chu Tam lấy ra những thứ này, sắc mặt nhẹ nhàng không hề dao động, hiển nhiên là một tay lão luyện, cũng không biết tên này rốt cuộc ấn dấu bao nhiêu thực lực.

"Anh rốt cuộc còn có bao nhiêu đồ mà tôi không biết?”


Không nghỉ ngờ chút nào, trước kia Chu Tam nhất định là từng xuống mộ, chỉ là mộ to hay mộ nhỏ thì không biết được. Dẫu sao thì đó là nơi của người chết, hoặc nhiều hoặc ít, luôn sẽ có một ít đồ vật không bình thường quấn lấy thân, xuống mộ nhiều cũng không phải chuyện tốt gì!

"Cái này có quan hệ gì với cậu, biết điều mà đem đồ đạc theo, chuẩn bị một chút chúng ta sẽ hành động."

Vừa nói, Chu Tam vừa xách theo một thứ gì đó, trực tiếp đem nó dựng đứng ở bên dòng sông, thứ đồ chơi kia nhìn không khác lảm so với cái khoan thép, chỉ là ở phía trên, còn có một điểm nhỏ hình tròn to chừng ngón tay cái, mặt trên còn có một cái đèn màu đỏ đang không ngừng lập lòe.

Đây mới là đồ cứu mạng, cậu thì biết cái gì

Vừa nói, ở bốn phía cái khoan thép, Chu Tam bày ra phủ trận.

Phù trận này tôi cũng chỉ thấy qua trong sách của ông nội lưu lại, dường như là lợi dụng mối quan hệ nào đó giữa các lá bùa tạo thành trận pháp, từ đó có thể đạt được uy lực mạnh hơn.


Xem ra Chu Tam rất vừa ý với món đồ chơi này, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy điểm huyền diệu của nó.

Mãi đến khi làm xong hết thảy các thứ này, Chu Tam mới hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu chia đồ.

Dây thừng, cây nến, lá bùa, xẻng... Cũng không biết trong thời gian ngắn như vậy, Chu Tam đi đâu tìm được nhiều đồ thế, có thể nói là cái gì cần có đều có.

"Chờ lát nữa đi xuống cái gì cũng đừng nói, hết thảy hành động đều phải nghe lời chỉ huy, tôi tuy xuống mộ không nhiều, nhưng ít nhiều gì vẫn có chút kinh nghiệm, cho nên thời điểm phải chạy tôi sẽ không bảo cậu ở yên tại chỗ đừng động, nhưng khi tôi bảo cậu ở nguyên tại chỗ, cậu tốt nhất là động cũng đừng nghĩ đông, chỉ đơn giản như vậy thôi.