Tôi Là Cô Gái Trong Lòng Em

Chương 83: Đã năm tháng trôi qua...




"......"

Trên bước đường dài một con lộ lớn vắng người, một cô gái với mái tóc bạch kim dài gần đến vai, phần chân tóc đã lâu không nhuộm nên đã trở lại màu đen thường có. Khí lạnh mùa đông ở San Diego không quá gắt, nhưng năm nay với cô gái vừa tốt nghiệp San Diego State University này lại hơi thấy cóng đôi bàn tay đeo găng. 

"Ử...."

Con chó to bự thuộc giống Alaska đang hăng hái thè thè cái lưỡi hồng phấn của nó ra hưởng thụ không khí cũng chợt ngưng mắt nhìn chủ, nó không hiểu vì sao bàn tay cầm dây dắt nó của cô chủ lại run như vậy.

"Hừm, không có gì đâu..."

Vẫn là giọng nói ấm áp quen thuộc, mặc trong mình cái áo len ba lớp dày cộm, Phong tươi cười với chú chó. Cô ngồi hổm xuống, đưa tay xoa đầu nó, động tác có hơi cứng nhắc. Con chó thoải mái hưởng thụ màn trìu mến khi được chủ cưng chiều.

"...."_Nhưng rồi Phong dừng lại, nhìn lên bầu trời đầy mây mù. Hơi thở của cô ngưng đọng theo hơi nước lạnh giá, thành từng làn sương mỏng.

"Đã năm tháng rồi từ hôm ấy nhỉ.... Vậy mà em ấy lại không tới....."

Trong cái giá lạnh này, nỗi nhớ về người kia bỗng dưng bùng phát khó kìm chế. Dù cứ bảo là đã để cho người ta tự quyết định, nhưng vẫn cứ hồi hộp đợi chờ. Cứ như đợi một món quà thưởng sau khi đăng kí trên báo vậy, đợi lại chờ,...

Đến khi không có gì thì lại hụt hẫng...

"Chị của cưng ngốc quá phải không???"

Phong lắc lắc đầu cho qua cơn ưu phiền, cúi người thẳng xuống ôm chầm lấy con chó lông rậm kia mà ôm, rồi hôn, xong lại suýt xoa. Con chó cũng khó khăn chẳng hiểu nổi ý chủ. Nó cứ ư ử ư ử, rồi khi cô chủ đứng dậy đi từng bước chầm chậm nặng nề, nó cũng lếch thếch dặm bước đi theo..

Dấu chân hai kẻ một người một chó để lại trên những vũng nước mưa nho nhỏ. Tiếng lạch bạch phát ra mỗi lần giẫm lên nước luôn khiến Phong thích thú, nhưng bây giờ cô chẳng có chút hứng thú nào...  

*phạch phạch*

Một cơn gió thổi qua, mang khí lạnh tràn qua người Phong, cảm giác chẳng có gì mới lạ, cô đã có một tấm bằng, nhưng cô lại chẳng thể quay về. Vì cô sợ, chỉ cần lại dặm bước về nơi cũ, chỉ đơn giản là ngồi trên máy bay thôi, cô sẽ có lại cảm giác nhớ nhung.

"Một nụ cười luôn hé... thế giới vẫn quay...."

Phong đến bây giờ cũng đã biết được quyết định của Chi, không một hồi âm, người cũng không đến. Dù sao thì hôm biểu diễn ấy cô cũng đã nói rõ với mọi người. Đó là show diễn cuối cùng của cô ấy dưới nghệ danh là Crys Dương. 

Đạp phải một tờ báo bị gió thổi lạc trên đường. Nhìn thấy hình ảnh mình trong buổi diễn một tháng trước, cô chỉ biết cười và hát, nhưng trong lòng luôn nôn nao và chờ ngóng. Cô cũng đã nói rõ với khán giả, cảm giác vui vẻ bao nhiêu khi được hát cho mọi người nghe, nhưng cô cuối cùng cũng phải dừng lại. 

"Crys Dương bây giờ chỉ còn là Dương Bách Phong không hơn không kém, tôi sẽ tiếp tục sống trong vai trò là một Thạc sỹ Tâm lý và trở về quê hương mình để làm việc. Vì vậy, xin cảm ơn trong thời gian qua các bạn đã luôn ủng hộ tôi."_Phong nhớ lại câu nói cô đã nói trước khán giả, dù gì việc này cũng đã được đồn từ lâu nên họ cũng chẳng lạ gì. 

Có nhiều fans cứ nghĩ đó chỉ là tin đồn, cho đến khi biết đó là sự thật, họ đã bật khóc, thế mới nói, có nhiều người đã dõi theo và ủng hộ Phong. Khi gần kết thúc buổi diễn, cùng hát với họ những khúc ca cuối cùng mà Crys Dương cô còn đứng trên sân khấu, cảm xúc tràn dâng trên khóe mắt Phong thành hai dòng nước mắt...

Buổi diễn được chiếu ngập trên tivi truyền thông. Nhưng Phong không muốn coi lại. Hôm ấy nước mắt của cô còn là dành cho việc khác. 

"Nếu hôm ấy Chi có mặt ở đó..."

Phong phì cười, cười cay đắng cho những kế hoạch không thành của mình. Cô còn định hôm đó nếu Chi thật sự có mặt, sự giải nghệ của cô hẳn sẽ đẹp hơn nhiều. Cô để dành cả một món quà cho Chi, cô sẽ nói với khán giả, vì người yêu tôi còn đợi, nên tôi sẽ phải dừng lại thôi...

".....Nhưng giờ bài hát ấy sẽ chẳng bao giờ được cất lên."

Nụ cười của Phong càng nhạt dần cho đến khi tắt hẳn, đôi mắt u buồn chẳng còn chút ánh sáng nào của hi vọng khiến khuôn mặt Phong nhuộm trong ưu thương. 

Mọi chuyện đâu phải lúc nào cũng như ý của chúng ta ? Cố gắng học ngành tâm lý chỉ để tìm hiểu thêm về người mà mình yêu thương, đã giúp đỡ được thật nhiều. Rồi cũng tự mình chia ly như chưa từng gặp.

Cứ như một giấc mơ ngọt ngào không có thật. Chi đã đăng cuốn truyện cuối, và mọi chuyện cô vừa trải qua chỉ là ảo giác sau một giấc ngủ dài. Phải vậy chăng ?!

"Ư... ử...."

Con chó đi theo chủ, nếu Phong dừng lại, nó cũng dừng lại. Từng hạt sương mỏng dính trên lông nó vì trời cứ lành lạnh. 

Mark - tên của con chó Alaska có màu lông nâu đỏ, được Phong nhận nuôi từ khi cô vừa chuyển tới căn nhà, mới bên đất lạ quê người này để có đứa bầu bạn những đêm cô đơn. Đôi khi, khi Phong đi diễn hay bận học, nó được cô huấn luyện thành thục nên rất ngoan ngoãn nằm nhà canh nhà. Có lúc Phong gửi nó đến chỗ người quen để giữ, như khi cô vừa vắng nhà ba tháng cũng vậy...

"Gâu..."

Con chó rất phấn khích khi được chạy tung tăng trên những vũng nước, nó đi song song với Phong, không hồ nháo không khí yên tĩnh của chủ. Chỉ lẳng lặng giẫm đạp lên mấy vũng nước nho nhỏ.

Một tháng lại gần đây, chú chó này luôn được Phong dắt đi dạo, cứ hễ Phong buồn, cô ấy luôn luôn buồn, thì cô ấy lại dắt nó đi.

"Ngoan nào, Mark."_Phong đưa tay vuốt ve nó, giọng điệu vẫn buồn hiu.

Trên người Phong, khi cô ấy mới về, chú chó Mark này luôn sủa ầm lên khi nó ngửi được từ những bộ quần áo cô ấy đem về một thứ mùi lạ lùng. Có cả vài cọng lông màu xám đen tro sót lại mà mỗi lần phủi chúng đi, Phong luôn cười một mình.

Và cả khi ngắm nhìn tấm hình của ai đó, ai đó mà con chó này thấy cô chủ mình luôn vuốt tay lên bức ảnh lồng kính, cứ mỗi tối, chủ của nó lại khóc...

"Mình đã quá tự tin ?"_Phong híp mắt, cô không để ý sợi dây dắt con chó đang căng giật một cách bất thường, cô vẫn chìm trong những suy nghĩ_"Hẳn là mình đã quá đắc ý khi nghĩ rằng mình hiểu rõ cô ấy..."

"Ưm..."

Bỗng Mark ngửi được trong hơi nước, ngoài cơn lạnh từ những cơn gió, trong sự thanh khiết đó lại thoang thoảng một mùi lạ, lạ đến đặc trưng...

Cái mùi đó khiến hai lỗ mũi của Mark cứ phập phồng thở ra hít vào, hai cái tai đang buồn phiền theo chủ cũng dỏng lên, cái mặt ngáo ngơ của con chó bỗng dưng tràn đầy hứng khởi, nó chạy ngược lại so với hướng đi mà chủ mình đang quay mặt. Sủa liên hồi, sức giựt dậy của nó khiến tay Phong cũng sượt ra sau.

"Gấu gấu !!!" 

Phong vẫn chìm trong suy nghĩ, cô không bị dao động bởi Mark, ý nghĩ khiến cô ngưng trọng.. hẳn là cô sẽ tốn một thời gian dài nữa, chỉ để đem sức mình thầm lặng giúp cho người khác, chữa lành cho họ những tổn thương, ngay sau khi cô nguôi ngoai được sự kiện bất thường này.

 Nói thì ai tin cho được cơ chứ? Cô biết nói sao với ba mẹ đây? Ý định mà cô đã dùng cả mấy năm công sức để xa nhà, rốt cục ý định lại chẳng thể nào thực hiện.

"Gấu gấu gấu..."

Trong khi cô chủ đang buồn thì con chó to lớn với bộ lông nâu đỏ rậm rạp lại nhe răng nhe vuốt sủa không ngừng, mắt nó cứ hau háu nhìn vào thứ gì đó ngược đường với Phong và sủa. 

"Yên coi nà...."_Phong bực tức vì con chó cứ chạy ngược ra sau khiến tay cô bắt đầu bị đau vì ngược với hướng cơ. Phong nạt con chó đến mức nó phải cụp tai rên ư ử nhưng la chưa hết câu thì tiếng của Phong lại bị ngắt ngang.  

"Ngoao, ngoa...ao....!!"_Âm thanh của một con mèo tỏ vẻ không hài lòng, nó như muốn trách móc.

Tiếng con mèo, nó khiến da gà Phong nổi hết cả. Mắt Phong trợn lên vì sợ, tại sao trên con đường vắng lại có tiếng mèo? 

Nếu là tiếng của mèo hoang, nó sẽ có âm thanh đục và khàn hơn, nhưng tiếng kêu này lại thực giống như giống mèo thuần nuôi trong nhà, và cả sự trong vang từ âm thanh đó lại rất quen thuộc....  

"Ngoao...."

Con mèo càng làm Phong ngạc nhiên hơn khi cô quay lại nhìn nó, cô một tay ôm Mark để con chó không cắn bậy con mèo kia._"...."_Phong im lặng nhìn nó. Đôi mắt sắc lẻm của con mèo liếc nhìn Phong, cục lông đen xám đặc trưng và cái dáng ục ịch khi chạy khiến lượng mỡ thừa dưới bụng con mèo cứ lệt xệt trên đất nhìn thấy mà tội nghiệp...

Vùng này Phong đã sống cũng lâu năm, dân ở đây nếu có nuôi mèo thường sẽ đeo vòng cổ cho chúng chứ không thả mèo ra ngoài như thế này. Với cả khá ít nhà ở vùng này nuôi mèo, như giống mèo Ba Tư này nuôi ở đây thì càng hiếm, họ chỉ toàn nuôi chó.

"Vùng này mà có ai cho mèo đi lạc chứ nhỉ..."

Phong cười cợt chính mình, đừng có tự ảo tưởng nữa, đó chỉ là sự giống nhau thôi. Cô không biết con lộ này chỉ toàn cây cỏ thì nên như thế nào đuổi con mèo đây về, rồi thì nó cũng lại bị bắt bởi mấy xe cứu hộ động vật thôi.

"Grừ..."_Mark gầm gừ nhe răng dọa nạt con mèo khiến mèo sợ, Phong liền đập nhẹ lên đầu con chó cảnh cáo. 

"Im coi..!!"_"Ngoan nha..."_Ngay khi Phong vừa nạt con chó rồi ẵm con mèo lên thì nó liền cào tay Phong, vẫn là cảm giác quen thuộc khi nó dựa người vào người Phong để cọ cọ lông, mặc dù điểm khác duy nhất là nó nặng hơn rất nhiều những ký ức mà Phong nhớ về con mèo cô từng biết. 

"Ngoao..."_Con mèo khá dạn với người, nó còn tỏ ra rất thân thiết với Phong, rên lên mấy tiếng rồi âu yếm liếm cái tay Phong đang ôm nó trong người. Mặc cho con chó đang gầm gừ ganh tỵ với con mèo Phong ẵm trên tay, gió thổi vài lọn tóc của Phong bay lên, lời của cô như vô thức truyền theo làn sương lạnh ấy...

Vì cô vừa nhận ra cảm xúc thân thuộc đã xa vời....

"Là mày đấy à... Mun...."

"Ngoao ~"

Lời của Phong thổi hơi vào tai con mèo khiến tai nó động đậy, con mèo giương đôi mắt nhìn lên Phong, cả hai chợt như đứng trong vùng thời gian cách đây tám tháng trước, như ngày đầu tiên con mèo Mun và Phong gặp nhau. Nó cũng dụi dụi người cô và đòi cô ôm... 

"Agh, that's my cat. .. So sorry..."_(ah, là mèo của tôi, rất xin lỗi...)

Tai Phong bị ù đi vì cơn gió mạnh thổi qua, nó khiến cô nghe thấy lờ mờ tiếng bước chân chạy lại từ phía sau, có vẻ là một cô gái, nhưng trong những tiếng lõm bõm vì đạp trên những vũng nước mưa, tiếng cô gái kia nghe có chút tĩnh đi...

À, vậy là không phải rồi...

.. Không phải tiếng của Chi..

Phong lắc lắc đầu cho qua cái suy nghĩ ngu ngốc vừa rồi, chuyện ngẫu nhiên trên đời này đâu có thiếu..

"Gấu gấu gấu !!!"

Tiếng con chó lại sủa khi thấy người lạ, nó làm Phong cảm thấy thất lễ. Tay còn ôm con mèo, Phong không kịp nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình mà đã phải xoay người ra sau dá dá tay vô mặt Mark đe nạt. 

"Here .. for you..."_(Của bạn đây...)_Rồi cũng lại vội đưa tay trao trả con mèo cho người trước mặt, nhưng Phong cố ý hất mái tóc xuống để không ai nhận ra cô. Cũng vì vậy cô chẳng nhìn rõ được người trước mặt.  

"Gấu gấu !!!"_Con chó Mark nó nhận ra gì đó rất bất thường nhưng chủ nó lại dửng dưng không hề nhìn nhận lấy. Nó rướn người khi chủ đó định quay đi, miệng cắn lấy tay áo Phong kéo cô lại.

"Ư ử ử..."

"Em làm sao vậy hả ?..."_Phong khổ tâm nạt con chó, người đang đối diện cô thì có gì để nó thích như vậy chứ? Chỉ là một người con gái lùn xủn đeo kính râm mặc áo khoác dày cộm cùng với cái váy trắng ôm xuống gối thôi mà.

"Im...."_Phong thật sự giận đến mức muốn giơ tay lên đánh đòn nó, nhưng lời của người nãy giờ vẫn đứng nhìn họ diễn hài đã cứu nguy cho con chó Mark.

"Lâu ngày không gặp, mà chị lại bỏ chạy vậy đó hả..."

 Lời nói vừa lạnh lẽo, vừa có chút đâm chọt, nhưng lại mang nhiều hơn là một câu hỏi xỉa của người bạn lâu năm không gặp. Con chó Mark dỏng tai lên nghe, nó hết nhìn người kia lại nhìn chủ nó. Cái biểu cảm thè lưỡi của nó chờ mong như kiểu nó đã đoán đúng điều gì đó..

"Cô vừa ... nói gì..."_Phong nghe được lời nói quen thuộc, dù không quay nhìn cũng có thể nghe tiếng cô ấy đang gấp hai gọng kính đen, kể cả việc làm cũng không khiến người kia thiếu đi chút nào lạnh lẽo. 

Nhưng Phong không ngại khi nhận ra người kia biết tiếng Việt, cái cô ngại là giọng nói và âm điệu đó cơ...

Nó thật giống...

Mắt Phong đã trở nên hoe đỏ ngay tắp lự, cô lại thấy nóng rát cổ và mũi thì cay xè trong khi chẳng hề ăn ớt. Từ từ ngoái đầu lại nhìn. Phía sau Phong. Cô nàng kia cởi ra cái mũ trùm đầu, để lộ làn da trắng hồng hồng cùng ánh mắt sắc bén lạnh lùng. Còn đôi môi màu hồng san hô ấy lại thật trìu mến mỉm cười.

"Mun nặng đến mức chị nhận không ra luôn à ?"

Một câu nói đùa, y hệt như kiểu cách của Lý Uyển Chi, người Phong luôn mong nhớ cả ngày lẫn đêm. Mà thực sự, người này chính là Lý Uyển Chi. Cùng với con mèo Mun mập địch cô ấy đang ôm trong tay.

"Em...."

Phong lắp bắp đứng hình, sự bất ngờ và cảnh giác khiến Phong khựng lại trong phút chốc. Mắt vẫn kinh ngạc không chớp nhìn nụ cười của người kia tỏa sáng ấm áp trong bầu trời âm u.

"Gâu .. gâu..."_Còn sau chân cô, con chó Mark dùng mõm và lực của thân người đồ sộ của nó đẩy chân Phong tiến về người trước mặt. 

Có một chú chó hiểu chuyện vậy thật thích.

Hay có những chuyện bất ngờ thì lại thích hơn ?!...

________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________end chap 83

:)))))))))))) Đấy nhé, vẫn là cưng chiều mà thôi ...

:"> love nhan.

Thân mến,

_Tatchikuro_