Tôi Là Con Gái Ruột Mất Tích Nhiều Năm Của Nhà Giàu Số Một

Chương 18: Uy Hiếp



Dịch: Hạ Lam 

Ngày hôm sau, Hạ Kiêu đưa Quý Tinh Diêu đến buổi tư vấn trực tiếp.

Quý Tinh Diêu có chút khẩn trương.

Hạ Kiêu nói vị bác sĩ kia rất lợi hại, xuất thân trong gia đình có truyền thống đông y, là một tay châm cứu rất nổi tiếng, bây giờ là một trong những vị bác sĩ được ngự dụng nhất của đội tuyển quốc gia. Cô ấy đã chữa lành cho rất nhiều vận động viên bị thương, có không ít vận động viên bị chấn thương nặng hơn cả cô sau khi được cô ấy điều trị đã có thể quay trở lại sự nghiệp.

Điều khiến Quý Tinh Diêu hưng phấn nhất là, Hạ Kiêu nói cô ấy đã từng chữa trị cho một vũ công bị gãy chân, sau đó, vũ công kia đã trở lại sân khấu được, còn là một đường bay xa, tiến thẳng lên đỉnh cao sự nghiệp.

Trong khi dẫn Quý Tinh Diêu đến văn phòng bác sĩ, Hạ Kiêu ở một bên nhỏ giọng giới thiệu, “Người vũ công đó chính là mẹ của bạn anh.”

Quý Tinh Diêu để ý Hạ Kiêu đã đề cập đến người bạn này với cô vài lần rồi, lần này có thể liên lạc được với vị bác sĩ kia cũng chính nhờ có quan hệ với người bạn này. Quý Tinh Diêu nhẹ nhàng siết chặt ống tay áo Hạ Kiêu, “Ngày nào đó, mời người bạn kia của anh ăn cơm đi, chúng ta cảm ơn anh ấy.”

Hai chữ “chúng ta” kia dùng thật sự đã khiến Hạ Kiêu thấy khoan khoái. Anh cười một cái, “Đợi cậu ấy qua thời gian bận thì lại sắp xếp, em trước tiên cứ an tâm điều trị theo bác sĩ đi.”

Vị bác sĩ này không làm việc ở bệnh viện lớn, mà tự mình mở một cửa hàng bán thuốc tây, y, thuê hai nhân viên, đi từ nhà thuốc này lên tầng 2 chính là phòng khám tư vấn của bác sĩ. Ở đây không tiếp khách ngoài, chỉ nhận theo lời mời đã có trước.

Hạ Kiêu, Quý Tinh Diêu lên tầng hai theo sự hướng dẫn của y tá, bước tới cửa văn phòng bác sĩ, y tá gõ cửa, “Bác sĩ Lâm, có hai vị khách, là Hạ tiên sinh và Quý tiểu thư.”

Một giọng nữ nhẹ nhàng từ bên trong truyền ra, “Mời vào.”

Quý Tinh Diêu có chút lo lắng, cùng Hạ Kiêu đẩy cửa bước vào, “Bác sĩ Lâm, xin chào.”

Bác sĩ Lâm là một người phụ nữ trung niên rất ôn hoà, khoảng 50 tuổi, mái tóc được búi gọn gàng có vài sợi tóc con, trên mặt có vài nếp nhăn, làn da trắng trẻo, đường nét trên gương mặt rất mềm mại, trên mặt mang theo ý cười, ý bảo hai người ngồi xuống, “Tiểu Hạ và Tiểu Quý đúng không, ngồi xuống đi.”

Quý Tinh Diêu chú ý đến hồ sơ y tế và phim chụp X-quang trên bàn là của cô, hóa ra trước khi hai người đến bà ấy đã xem trước hình chụp của cô rồi.

Bác sĩ Lâm đã vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy Quý Tinh Diêu.

Thấy vậy, Quý Tinh Diêu không nhịn được hỏi, “Bác sĩ Lâm, làm sao vậy ạ?”

Bác sĩ Lâm mỉm cười, “Dì nhìn thấy cháu thật sự rất giống một người bạn cũ của dì”

Không biết là nhớ đến cái gì, bác sĩ Lâm cũng không nói tiếp, lắc đầu nói với Quý Tinh Diêu, “Cứ gọi dì là dì Lâm là được, ngồi ở bên đó đi.”

Quý Tinh Diêu cũng không nghĩ nhiều, cười nhẹ, khéo léo lại xinh đẹp, chính là dáng vẻ mà các bậc trưởng bối yêu thích, “Được, dì Lâm.”

Bác sĩ Lâm đầu tiên kiểm tra đơn giản trước cho Quý Tinh Diêu, sau đó ngồi lại mỉm cười nói, “Hồi phục tốt rồi, tình hình tốt hơn nhiều so với dì nghĩ, làm một số hồi phục chức năng cho bản thân là được.”

Quý Tinh Diêu gật gật đầu, có chút lo lắng.

Bác sĩ Lâm cười nói, “Con rất may mắn, tình huống còn may mắn hơn rất nhiều so với những gì thấy trên phim, cộng với thời gian này hồi phục rất tốt, làm phục hồi chức năng cũng rất chăm chỉ, dì có thể nói, phục hồi này đã tăng thêm 20%.”

Quý Tinh Diêu ngạc nhiên mở to mắt, “Là thật sao?”

Bác sĩ Lâm cười, “Đương nhiên rồi, sau khi tiếp tục điều trị khoảng 2 tháng con có thể tiếp tục khiêu vũ rồi, nhưng con cũng phải cẩn thận hơn, cho dù con có hồi phục tốt như thế nào nữa cũng rất khác với lúc chưa bị thương.”

Quý Tinh Diêu dùng lực gật đầu, “Cảm ơn dì Lâm.”

Có thể tiếp tục khiêu vũ, cô đã đủ mãn nguyện rồi.

Hai người ra khỏi cửa hàng thuốc của bác sĩ Lâm thì trời cũng đã tối, lúc đến đây là 4 giờ chiều, thế mà đã ba tiếng trôi qua rồi.

Ngay khi vừa đi ra, Hạ Kiêu lấy điện thoại ra gọi cho Chu Thời Tranh.

Quý Tinh Diêu vừa điều trị xong, lại nghe theo sự chỉ dẫn của bác sĩ Lâm làm hồi phục chức năng, lúc này hai chân đã tê dại, cơ thể cũng có chút yếu ớt, nép người vào ghế lái phụ an tĩnh lắng nghe Hạ Kiêu nói chuyện điện thoại.

Thời gian này có lẽ Chu Thời Tranh cũng đã tan làm rồi, điện thoại rất nhanh được tiếp, “Như thế nào rồi, bác sĩ nói như thế nào?”

Đeo tai nghe bluetooth, Hạ Kiêu nói, “Hồi phục khá tốt, về cơ bản không có vấn đề gì khi trở lại sân khấu khiêu vũ.”

Chu Thì Tranh: “Vậy thì tốt.”

Hạ Kiêu: “Cậu khi nào thì hết bận, tớ mời cậu ăn bữa cơm.”

Chu Thời Tranh cười mắng một tiếng, “Từ khi nào lại khách khí với tôi như vậy chứ?”

Hạ Kiêu lại nói thêm, “Mang theo bạn gái.”

Chu Thời Tranh ngừng một chút, cười một tiếng, “Vậy được, đợi tôi giải quyết xong những việc đang làm trên tay, dành ra chút thời gian, tàn sát cậu.”

Hạ Kiêu: “Được.”

Đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy bên cạnh Chu Thời Tranh có một giọng nữ, dường như đang kêu lên: “Anh cả.”

Chu Thời Tranh cười một tiếng, tựa hồ đối với giọng nữ này cũng không có mấy hoan nghênh.

Hạ Kiêu nhướng mày: “Em gái nuôi của cậu?”

Trong điện thoại truyền đến tiếng bước chân và đóng cửa, có lẽ là Chu Thời Tranh đã đổi phòng rồi đóng cửa lại, giọng nói cũng không còn thoải mái tươi cười như trước: “Vừa mới từ Thụy Sĩ về, đến gặp ba tôi.”

Hạ Kiêu cười đầy thâm ý, nhưng cũng không nói gì, trong mắt anh đầy vẻ trào phúng.

Chu Thời Tranh đối với người em gái này cũng không có mấy phần tình nguyện, anh ta từ trước đến nay cũng chưa từng thân cận với cô ta, trong lòng luôn có chút quấn bách.

Hạ Kiêu: “Được rồi cũng không có việc gì khác, chỉ muốn nói một tiếng với cậu, tớ lái xe đây, cúp máy nha.”

Hạ Kiêu cúp máy, quay qua nhìn Quý Tinh Diêu thì lại phát hiện Quý Tinh Diêu đã ngủ quên trên ghế lái phụ.

Hạ Kiêu cười nhẹ một tiếng, từ từ giảm tốc độ lái xe.

Nhưng vào lúc này, điện thoại của Quý Tinh Diêu lại đột nhiên vang lên, Quý Tinh Diêu vừa ngủ không sâu liền bị tiếng chuông đánh  thức, cô sững sờ mở mắt, cầm lấy điện thoại xem, thì ra là tin nhắn của Tô Tiểu Tiểu.

Tô Tiểu Tiểu: “Cậu có biết bạn trai cũ của cậu sắp đính hôn với Chu Kế Nguyệt rồi không?”

Quý Tinh Diêu dụi dụi mắt, cảm thấy người này như có bệnh, trực tiếp không đếm xỉa.

Tên bạn trai cũ cặn bã, kẻ tồi tệ trong trí nhớ mơ hồ, lại còn là tên tra nam trong miệng mọi người đều sớm trở thành quá khứ.

——

Chu Kế Nguyệt về nước cũng đã được một tuần rồi.

Từ trước khi cô ta về nước, tin tức đính hôn của cô ta và Tần Hoài Húc đã sớm được thông bảo bởi em gái cô ta, cũng đã lan truyền ra trong toàn bộ giới thượng lưu rồi.

Gia cảnh của Tô Tiểu Tiểu miễn cưỡng cũng được xem như giàu có, vì vậy đã nghe được chuyện này từ miệng của em gái.

Tô Tiểu Tiểu thực tò mò: “Vậy lúc đó Tần Hoài Húc bỏ Quý Tinh Diêu thực sự vì theo đuổi Chu Kế Nguyệt?”

Chị em cô ta có quen biết với vòng bạn bè của Chu Kế Nguyệt: “Đương nhiên, hai người họ sống cùng nhau ở Đức một tháng, tình cũ lại trỗi dậy, cha mẹ hai bên sau khi tức giận cũng đã gặp mặt rồi, giờ chỉ chờ Tần Hoài Húc trở về từ Đức liền đính hôn thôi.”

Tô Tiểu Tiểu thở dài, “Quý Tinh Diêu ở bên Tần Hoài Húc lâu như vậy, tớ còn từng nghĩ Tần Hoài Húc cũng thích Quý Tinh Diêu cơ.”

Người chị em này không nhịn được chế nhạo: “Anh ta chỉ lợi dụng Quý Tinh Diêu để lấy chỗ đứng, Chu Kế Nguyệt kia là thiên chi kiều nữ, hai người bọn họ ở bên nhau mới là đẹp đôi, trai tài gái sắc, gia thế năng lực đều tốt. Quý Tinh Diêu có thân phận gì, cô ta xứng sao?”

Lúc này, một cô gái khác đột nhiên thấp giọng lẩm bẩm: “Dù tốt thể nào thì cũng chỉ là cướp vị hôn phu của người khác, còn không phải là tiểu tam sao?” 

Khuôn mặt của người chị em nọ liền sa sầm: “Cậu nói cái gì vậy? Quý Tinh Diêu có phải bạn gái chính thức của Tần Hoài Húc đâu, vốn dĩ cô ta có thể ở bên Trần Hoài Húc là vì giống Chu Kế Nguyệt, từ trước đến nay đều là người thay thế, người mà Tần Hoài Húc yêu vốn dĩ chỉ có mình Chu Kế Nguyệt thôi.”

Nói xong, người nọ lại cười giễu cợt, “Hiện tại đi đến kết cục này, cũng không biết Quý Tinh Diêu đang trốn ở nơi nào khóc rồi.”

Tô Tiểu Tiểu: “Cô ấy đã có bạn trai mới, lại còn là một minh tinh, có lẽ cô cũng biết, là Hạ Kiêu đang rất hot kia.”

“Gì cơ?” Giọng nói của người chị em đột nhiên trở nên đanh thép, cô ta là người có tiền rất thích theo đuổi thần tượng, Hạ Kiêu là thần tượng mà cô ta thích nhất, đột nhiên nghe được tin thần tượng của mình lại yêu đương với người mà cô ta ghét nhất, dù thế nào cũng không muốn tin, giọng nói của cô ta không khỏi có chút sắc bén, “Làm sao có thể, chắc cô nhìn nhầm rồi, Hạ Kiêu đang trong thời kỳ đỉnh cao, không muốn lăn lộn trong giới nữa hay sao mà đi yêu đương lúc này, Quý Tinh Diêu làm sao có thể yêu đương với anh ấy được, không thể nào.”

Tô Tiểu Tiểu: “Là thật, lúc chúng tôi ở khách sạn Chu Thiên tất cả mọi người đều nhìn thấy, không tin cô cứ để Chu Kế Nguyệt đi kiểm tra camera của khách sạn là được, khách sạn Chu Thiên là sản nghiệp của Chu gia, cô ta không phải con gái nuôi của Chu Trọng Nguy sao, chắc chắn là có thể kiểm tra được.”

Người chị em này mắt tối sầm lại, cầm điện thoại ra ngoài gọi điện, “Alo, Kế Nguyệt, là tớ, tớ vừa nghe đươc một tin…”

Cái tên Quý Tinh Diêu này, không phải lần đầu tiên Chu Kế Nguyệt nghe thấy, nhưng mỗi lần nghe được cái tên này đều có một cảm giác chán ghét.

Lần đầu tiên nghe là bên cạnh Tần Hoài Húc có một cô gái lớn lên khá giống mình, Chu Kế Nguyệt cảm thấy cực kỳ tức giận, không có người phụ nữ nào có thể chấp nhận một kẻ giả mạo thay thế chính mình, ngay cả đó là thứ mà cô ta không thích đi chăng nữa.

Nhưng sau khi tức giận, Chu Kế Nguyệt lại cảm thấy chua xót, sau khi bị cô ta bỏ rơi, người cũ lại chọn ở bên một người giống cô ta ba năm, cũng có thể nói, anh ta cho đến tận bây giờ cũng chưa thể quên được cô ta.

Những năm này, Chu Kế Nguyệt được rất nhiều người đàn ông xuất sắc vây quanh, sau khi chia tay với Tần Hoài Húc, cô ta cũng đã từng ở bên người khác, trải qua nhiều mối tình cô ta phát hiện ra người yêu thời thiếu niên vẫn luôn khác biệt nhất.

Những người nhiều tiền hơn anh ta thì không đẹp trai bằng anh ta, những người đẹp trai hơn anh ta thì lại không giàu bằng anh ta, những người giàu có đẹp trai hơn anh ta thì cô ta lại không có cách nào tiếp cận họ, mà ngay cả khi có với được, thì cũng không lâu được bằng anh ta.

Sau khi đi một vòng, Chu Kế Nguyệt quyết định quay lại với Tần Hoài Húc.

Trong những năm nay, phong thái của cô ta không hề giảm mà còn tăng không ít, sự quyến rũ của cô ta, việc tán tỉnh cô ta nắm rõ trong lòng bàn tay, kể cả trong việc ân ái cũng không ngoại lệ, hơn nữa giữa cô ta và Tần Hoài Húc còn có nền tảng tình cảm sẵn rồi, cô ta cũng hiểu rõ về anh ta nên không khó để khơi gợi lại mối quan hệ này.

Mọi chuyện thậm chí còn dễ dàng hơn những gì cô ta nghĩ, chỉ trong vòng nửa tháng sau khi sang Đức, cả hai đã quay lại với nhau.

Mọi thứ đều phát triển theo đúng kế hoạch của cô ta, mọi việc từ đầu đến cuối đều đi đúng hướng, nhưng có một số chuyện vẫn chưa được giải quyết, cô ta vẫn chưa xử lý được người phụ nữ có ngoại hình giống mình, Chu Kế Nguyệt cô không có ý định sẽ bỏ qua cho cô ta.

Chu Kế Nguyệt gọi điện thoại, giám đốc của Chu Thiên biết quan hệ của vị này với ông chủ, nên vội vàng gửi một tập video qua, Chu Kế Nguyệt mở ra xem một chút, sắc mặt liền trầm xuống.

Chu Kế Nguyệt coi thường loại phụ nữ sống dựa vào đàn ông này, nhà này không lên được, liền nhanh chóng tìm kiếm nhà khác, theo quan điểm của Chu Kế Nguyệt là không khác gì bên ngoài.

Chu Kế Nguyệt nhấn vào tạm dừng, hiện trên màn hình là bóng lưng của hai người, có thể nhìn thấy một người đàn ông cao, thẳng, chân dài trong lòng thì đang ôm một người phụ nữ.

Chu Kế Nguyệt chụp màn hình gửi cho trợ lý: “Đưa bức hình này lên mạng, thuê một đội thủy quân đẩy nó lên, tạo một chút điểm nóng, nói là nghi ngờ mối quan hệ tình yêu của Hạ Kiêu bị phơi bày.”

“Sau đó cô tìm cách lấy thông tin liên lạc của Hạ Kiêu nói cho Hạ Kiêu biết bộ mặt thật của người phụ nữ này. Nếu anh ta vẫn không chịu chia tay với người phụ nữ này, hãy nói với anh ta tôi có thêm bằng chứng mối quan hệ của họ, nếu anh ta không muốn tương lai bị hủy hoại thì cứ tiếp tục giữ mối quan hệ với người phụ nữ đó đi.”

Trợ lý: “Tôi hiểu rồi.”

Chu Kế Nguyệt cúp điện thoại, tùy tiện để sang một bên.

Chu Kế Nguyệt không có thời gian theo đuổi ngôi sao thần tượng gì đó, nhưng cô ta không chịu nổi cô bạn thân Vương Lâm Na suốt ngày lải nhải bên tai cô ta, hơn nữa cô ta cũng có không nhiều thì ít một số bạn bè kết nối trong vòng.

Nghe nói gần đây Hạ Kiêu này rất nổi tiếng, bộ phim truyền hình có sự tham gia của anh ta trong thời gian này rất thịnh hành, ngay sau đó lại có một bộ phim điện ảnh được công chiếu, doanh thu phòng vé và dư luận đánh giá đều không tồi, cũng có thể coi như là có một chỗ ngồi vững chắc trong giới giải trí, nghe nói tài nguyên đi theo cũng không tệ. Nhưng như thế thì đã sao? Anh ta chỉ là một minh tinh nhỏ, cho dù có nổi tiếng đến đâu, cũng chỉ là một người đi làm việc cho người khác mà thôi, trước tư bản, cũng chỉ là một công nhân làm thuê, Chu Kế Nguyệt cô ta có sự hậu thuận từ gia đình giàu có bậc nhất sẽ đi quan tâm một ngôi sao nhỏ bé kia sao?

Cô ta căn bản không để việc này ở trong lòng, càng không nghĩ rằng mình có gì sai khi đi xen vào chuyện tình cảm của người khác, thế giới rộng lớn này nào có nhiều đạo lý như vậy?



Ngày hôm sau, Hạ Kiêu nhận được điện thoại từ người đại diện của mình, “Ai đó tung ảnh chụp em ôm Quý Tinh Diêu đi vào khách sạn Chu Thiên, có thủy quân thúc đẩy, bây giờ fan đã náo loạn hết cả lên rồi, cũng may, chúng ta phát hiện trước, cũng đã cố gắng ngăn cản sự phát tán nhưng không nghĩ nó đơn giản như vậy. Rõ ràng là có thủy quân phía sau, em gần đây chú ý một chút, công ty sẽ lo liệu việc này.”

Hạ Kiêu cau mày: “Em hiểu rồi, hạ chủ đề xuống không được để lộ bất kì thông tin gì về cô ấy.”

Người đại diện: “Tôi biết rồi.”

Người đại diện thực sự đã đúng, anh ấy không nghĩ chuyện này sẽ giải quyết nhanh như vậy.

Đại khái không lâu sau khi kết thúc cuộc điện thoại với người đại diện, đang làm việc thì Hạ Kiêu nhận được một cuộc điện thoại lạ gọi đến.

Hạ Kiêu nghe, sắc mặt dần chìm xuống.

Câu cuối đối phương nói: “Nếu anh không muốn chia tay với người phụ nữ đó thì những bức ảnh kia sẽ lộ ra ngoài…Anh cũng không muốn tương lai tươi sáng vừa mới nổi tiếng đã bị hủy hoại đúng không?”

Mặt mày Hạ Kiêu đầy nham hiểm, nhưng khóe miệng anh lại nở nụ cười, khẽ nói: “Ồ, đây là đang uy hiếp tôi sao?”