Tôi Là Con Gái Ruột Mất Tích Nhiều Năm Của Nhà Giàu Số Một

Chương 27: Chu Kế Nguyệt



Dịch: Dii

Tần Hoài Húc vừa về đến nhà liền nhìn thấy mẹ là Lý Thu Ngọc ngồi ở trên sô pha, tức giận nhìn anh ta, rõ ràng là đang đợi anh ta.

Bà Lý Thu Ngọc lạnh giọng nói: “Con đi đâu?”

Tần Hoài Húc đổi giày, nhẹ giọng nói: “Có việc phải ra ngoài một chút.”

Bà Lý Thu Ngọc lạnh giọng, đứng dậy khỏi ghế sô pha, đôi mắt ngập tràn lửa giận, “Còn muốn lừa mẹ? Con là đi tìm người phụ nữ đó phải không?”

Tần Hoài Húc nghĩ tới chuyện ngày hôm nay không trả lời.

Chiều nay, anh ta nhận được một tin nhắn nói Quý Tinh Diêu đang gặp rắc rối yêu cầu anh ta đến đón Quý Tinh Diêu tại một địa chỉ.

Tin nhắn đó được gửi từ một số lạ, Tần Hoài Húc biết rất rõ Chu Kế Nguyệt là người duy nhất có thể gửi cho anh ta loại tin nhắn như vậy.

Tần Hoài Húc không tin Quý Tinh Diêu sẽ gặp rắc rối gì, cô vốn nhút nhát yếu đuối, làm sao có thể gặp rắc rối?

Nhưng Tần Hoài Húc mặc dù biết tin nhắn không đáng tin nhưng lại không thể không tin. Mọi việc Chu Kế Nguyệt làm đều có mục đích, cô ta phải có ý đồ và tính toán mới gửi tin nhắn như vậy. Dù cho Tần Hoài Húc biết đây là hố mà Chu Kế Nguyệt đào cho mình thì Tần Hoài Húc cũng phải nhảy vào vì anh ta rõ hơn bất kỳ ai Chu Kế Nguyệt là người phụ nữ nguy hiểm, anh ta sợ Chu Kế Nguyệt sẽ làm gì đó hại Quý Tinh Diêu.

Nhìn bề ngoài, Chu Kế Nguyệt là một cô gái hoàn mỹ, trong thiên hạ ai cũng ca tụng là thiên chi kiêu tử, nhưng thực chất cô ta lại kiêu ngạo tự cao tự đại, không ngoa khi miêu tả cô ta độc đoán. Có ba con Chu gia làm chỗ dựa vững chắc, Chu Kế Nguyệt như không có chuyện gì phải sợ hãi, Chu Kế Nguyệt là một bông hoa hồng có gai độc, Tần Hoài Húc một mặt bị cô ta mê hoặc một mặt lại vô cùng sợ hãi.

Tần Hoài Húc gần như không do dự, lập tức lái xe đến địa chỉ được gửi trong tin nhắn.

Mặc dù không biết địa chỉ đó nhưng Tần Hoài Húc biết loại người nào sống ở đó, Tần Hoài Húc không thể hiểu được tại sao Chu Kế Nguyệt lại chọn địa chỉ đó, cô ta có thể thiết kế những cái bẫy gì ở đó.

Nhưng khi Tần Hoài Húc lái xe đến địa chỉ đó thì không thấy gì, nhìn một hồi lâu vẫn không thấy gì.

Tần Hoài Húc thậm chí còn tự hỏi liệu Chu Kế Nguyệt có đang chơi mình không?

Nhưng dường như không phải là không thể. Với sự tùy hứng của Chu Kế Nguyệt cô ta có thể làm tất cả mọi thứ để trả thù việc anh ta chia tay cô ta, chơi anh ta một vố cũng có khả năng.

Cô ta không phải lúc nào cũng trưởng thành có năng lực như bề ngoài của cô ta.

Khi Tần Hoài Húc nghĩ đến khả năng này, anh ta đã gửi tin nhắn đến số lạ hỏi Quý Tinh Diêu đang ở đâu.

Bên kia chậm chạp không trả lời tin nhắn.

Thế là, điều này càng khẳng định suy đoán của Tần Hoài Húc.

Tần Hoài Húc trong lòng rất không vui, nhưng anh ta coi đây là sự bù đắp cho việc làm tổn thương Chu Kế Nguyệt do anh ta tự ý chia tay, Tần Hoài Húc quyết định không tính toán với Chu Kế Nguyệt.

Mấy phút sau bên kia vẫn chưa trả lời, hiển nhiên là sẽ không trả lời. Tần Hoài Húc không định tiếp tục đợi người bên kia trả lời nữa, anh ta không thể ở đây quá lâu, bảo vệ đã chú ý đến anh ta thường xuyên nhìn anh ta với ánh mắt cảnh cáo.

Tần Hoài Húc cuối cùng chỉ đành chạy một chuyến, quay về nhà, chỉ là lúc Tần Hoài Húc rời đi, nhìn thấy một chiếc xe chạy từ cổng lớn ra.

Đó là một chiếc Bentley, nhìn không có gì đặc biệt, nhưng Tần Hoài Húc lại để ý đến biển số xe.

Biển số xe là Yan A0124Y, biển số xe này trông không có gì đặc biệt, nhưng Tần Hoài Húc lại nhận ra chiếc xe này, đó là xe của người giàu nhất cả nước Chu gia.

Chu Kế Nguyệt từng nói với anh ta xe trong nhà của người giàu nhất cả nước có số 0124 trong biển số xe, chỉ vì chuỗi số này là sinh nhật của con gái út của người giàu nhất cả nước đã mất tích nhiều năm, ngày 24 tháng 1.

Chẳng lẽ Chu Kế Nguyệt ở trong xe này? Nhưng Tần Hoài Húc đợi một hồi, chiếc Bentley 0124Y không dừng lại, mà trực tiếp rời đi.

Vì vậy Tần Hoài Húc chỉ có thể không thu được gì rời đi.

Nghĩ đến vừa rồi bị Chu Kế Nguyệt giở trò, Tần Hoài Húc có chút không vui, không muốn tiếp tục dây dưa với mẹ, Tần Hoài Húc xoay người cầm áo khoác, chuẩn bị lên lầu, “Con no rồi, cơm tối không cần gọi con.”

Bà Lý Thu Ngọc rõ ràng là chưa muốn để anh ta đi, bà ta lên tiếng, “Con đứng đó cho mẹ!”

Tần Hoài Húc bất lực, chỉ có thể dừng lại.

Bà Lý Thu Ngọc rất tức giận, “Đứa con gái đó đã cho con uống bùa mê gì? Chu Kế Nguyệt đứa trẻ tốt như vậy con lại không chịu, vậy mà lại giấu chúng ta chia tay với nó! Mẹ thấy con đầu óc lú lẫn rồi! Thậm chí không tiếc từ bỏ lợi ích của một nữa khu vực số 7! Tần gia chúng ta tuyệt đối sẽ không để cho loại phụ nữ này vào cửa, con chết tâm đi.”

Bà Lý Thu Ngọc rất kích động, lồng ngực phập phồng kịch liệt, giọng bà chói tai nói ra những lời hung ác, “Mẹ nói cho con biết chỉ cần mẹ còn sống một ngày, người phụ nữ đó đừng hòng dù chỉ một bước vào cửa Tần gia.”

Sắc mặt Tần Hoài Húc rất khó coi, “Mẹ, con ở bên ai đó là chuyện của con.”

Bà Lý Thu Ngọc trong lòng có chút chua xót, đôi mắt ươn ướt, cay đắng thuyết phục con trai, “Con thực sự phải chống lại mẹ và ba con sao? Ba con gần đây sức khỏe không tốt, ông ấy gần như lên cơn đau tim khi nghe con chia tay với Kế Nguyệt. Con cho là ba của con và mẹ can thiệp vào hôn nhân của con để kiểm soát con, để làm hại con?”

“Nhà mình năm nay có chuyện gì không phải là con không biết, còn vay ngân hàng mấy chục triệu, nhà thì thế chấp, không biết  đã vay vốn bao nhiêu người để đi vào sản xuất, giờ gia đình mình đang giống như đi trên một sợi dây sắp phá sản. Con là người có năng lực, ba mẹ tin sớm muộn gì con cũng có thể đảo ngược tình thế khó khăn hiện tại, nhưng con không có thời gian nữa.”

“Con biết một người vợ có gia thế phù hợp sẽ mang lại cho con những cái gì, không chỉ giúp chúng ta cải thiện mọi chuyện chống chọi với rủi ro mà còn có thêm nguồn lực để giúp chúng ta thoát khỏi tình trạng khó khăn hiện tại nhanh hơn. Con nên biết Kế Nguyệt là sự lựa chọn tốt nhất của chúng ta, nhưng con lại chọn từ bỏ vào lúc này? Con thực sự không quan tâm mẹ và ba con sống hay chết sao?”

Tần Hoài Húc trong lòng khẽ động, bất lực thở dài, trầm giọng nói, “Mẹ, mọi chuyện không đơn giản như mẹ nghĩ đâu.”

“Nếu Chu Kế Nguyệt là con gái ruột của Chu Trọng Nguy tất nhiên con sẽ không từ bỏ, nhưng cô ta chỉ là con gái nuôi thôi. Nói trắng ra, cô ấy thực ra chỉ là một thế thân có vẻ ngoài hơi giống con gái ruột của Chu Trọng Nguy.”

“Mấy năm nay Chu Trọng Nguy chưa từng từ bỏ chuyện tìm kiếm con gái ruột, mẹ có từng suy nghĩ chưa, đợi tới khi con gái ruột của Chu Trọng Nguy trở về nhìn thấy một người chị gái nuôi sẽ nghĩ gì? Chu Trọng Nguy vì muốn con gái vui vẻ sẽ đối xử với Chu Kế Nguyệt thế nào?”

Lý Thu Ngọc chẳng nói lên lời, “Nhưng mà, Chu Kế Nguyệt rốt cuộc cũng lớn lên ở bên cạnh Chu Trọng Nguy mà, còn có nhiều năm tình cảm như vậy?”

Tần Hoài Húc hừ lạnh: “Nếu Chu Kế Nguyệt không có làm chuyện gì thì không sao, Chu Trọng Nguy sẽ không nhẫn tâm như vậy, luôn có thể bảo vệ cô ta. Tuy nhiên, Chu Kế Nguyệt sẽ không bao giờ là một người an phận. Mẹ có biết cô ta đã làm bao nhiêu điều không xứng với thân phận trong mấy năm nay không, cô ta dựa vào việc có Chu Trọng Nguy làm chỗ dựa đã làm ra không ít chuyện không thể để người khác biết không?”

Chỉ có điều Tần Hoài Húc phát hiện ra cách đây không lâu có hơn hai nữ sinh bị cô ta bắt nạt đến chết trong trường học, đơn giản là cô ta to gan làm bậy.

“Người trong cuộc đều quan tâm thể diện của Chu Trọng Nguy mà không dám nói ra, thậm chí rất nhiều người muốn lấy lòng Chu Trọng Nguy mà giúp Chu Kế Nguyệt giải quyết chuyện này, nhưng nếu như con gái ruột của Chu Trọng Nguy quay về mà Chu Kế Nguyệt thất sủng thì những người này chắc chắn sẽ quay lại trả thù.”

Lý Thu Ngọc kinh ngạc cực kỳ giống như bị một cái tát vào mồm, “Cái gì, ý con là…”

Tần Hoài Húc giọng nói gần như lạnh lùng, “Chu Kế Nguyệt sẽ không có kết quả gì tốt đẹp đâu, từ lúc bắt đầu đã định sẵn như vậy.”

Lý Thu Ngọc: “Nhưng mà, nói không chừng cô con gái ruột đó tìm không thấy thì sao?”

Tần Hoài Húc: “Mẹ, mẹ cảm thấy một quả bom hẹn giờ như cô ta thích hợp làm chủ mẫu của Tần gia à?”

Lý Thu Ngọc không nói gì.

Tần Hoài Húc: “Vì vậy, hiện tại càng cần làm rõ mối quan hệ với Chu Kế Nguyệt.”

Lý Thu Ngọc lại thở dài, giống như đã bị thuyết phục, nhưng sau đó nhớ ra điều gì đó nói lại: “Nếu đã như thế chuyện của Chu Kế Nguyệt dừng lại ở đây. Ở đây mẹ có không ít cô gái có gia thế năng lực đều rất xuất sắc là thiên kim tiểu thư gia đình giàu có. Mẹ sẽ giới thiệu cho con, nhưng Quý Tinh Diêu tuyệt đối không được.”

Tần Hoài Húc trầm giọng: “Mẹ…”

Lý Thu Ngọc: “Không cần nói nữa. Sức khỏe ba con không tốt, lên lầu thăm ông ấy đi.”

Rốt cuộc trong lần nói chuyện này không ai thuyết phục được ai.



“Tần Hoài Húc thấy Quý Tinh Diêu chứ?”

Chu Kế Nguyệt có chút kinh ngạc khi nghe tin trợ lý báo, “Quý Tinh Diêu đi đâu?”

Trợ lý: “Không biết ạ, lúc bắt đầu Ngô Thuần cứ luôn nhìn Quý Tinh Diêu đứng chờ ở cửa, người nhà họ Hạ không chịu gặp cô ấy, nhưng giữa lúc đó có một cảnh vệ phát hiện Ngô Thuần đi theo, Ngô Thuần không dám tiếp tục đợi nữa, bèn rời đi một lúc, 10’ sau quay lại thì đổi một đường khác để nhìn, thì đã không thấy tung tích của Quý Tinh Diêu đâu.”

“Quý Tinh Diêu biến mất rồi?” Chu Kế Nguyệt nhăn mày, “Lẽ nào có người đưa vào Hạ gia rồi?”

Trợ lý: “Chắc không có khả năng.”

Chu Kế Nguyệt nhìn trợ lý, trợ lý giải thích: “Không lâu sau khi Quý Tinh Diêu biến mất, ô tô của Chu lão tiên sinh xuất hiện ở Hạ gia, Chu lão tiên sinh cũng ở lại Hạ gia khoảng một giờ xong rồi rời đi. Mà trong thời gian này, từ Hạ gia không có ai rời đi cả, cho dù bây giờ cũng không nhìn thấy Quý Tinh Diêu bước ra từ Hạ gia.”

“Quý Tinh Diêu đứng trước cửa Hạ gia rất lâu không đi vào, chuyện này đã chứng minh thái độ Hạ gia là không muốn nhìn thấy cô ta. Càng không cần nói tới việc sau đó Chu lão tiên sinh còn ghé thăm. Cứ cho là Quý Tinh Diêu được mời vào trong đi, nhưng lúc mà Chu lão tiên sinh tới thăm, Hạ gia cũng sẽ không tiếp tục giữ Quý Tinh Diêu lại, Quý Tinh Diêu chắc là sau khi Chu lão tiên sinh vào không lâu thì rời đi, nhưng từ lúc Chu lão tiên sinh rời đi rồi cũng không thấy Quý Tinh Diêu, cho nên Quý Tinh Diêu rất có khả năng là vào 10 phút không có giám sát mà rời đi.”

Chu Kế Nguyệt cũng cảm thấy như vậy, cô ta thấy Hạ gia quả nhiên kịch liệt phản đối Hạ Kiêu và Quý Tinh Diêu ở bên nhau, hiển nhiên rất coi thường Quý Tinh Diêu, càng sẽ không để Quý Tinh Diêu vào cửa làm trời làm đất, thậm chí giữ Quý Tinh Diêu lại tới bây giờ.

Chỉ là Tần Hoài Húc không có gặp Quý Tinh Diêu, cho nên màn kịch hay như mong đợi không xảy ra, cho nên Chu Kế Nguyệt cảm thấy có chút thất vọng.

“Bỏ đi.”

Chu Kế Nguyệt xua tay, “Mặc kệ cô ta đi. Lần này đụng phải tường phía nam, biết cửa nhà họ Hạ khó vào, lúc này mới chuyển mục tiêu sang Tần Hoài Húc.”

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Chu Kế Nguyệt tùy ý bắt máy, “Alo.”

Nghe thấy một giọng nói hoảng hốt phát ra từ điện thoại, “Chị Nguyệt, không hay rồi. Vừa rồi em tới Chu gia đưa đồ, nhìn thấy quản gia dẫn theo đông người đến thu dọn đồ đạc trong nhà, liền tùy tiện hỏi, quản gia nói, nói…”

Chu Kế Nguyệt không kiên nhẫn, “Nói cái gì?”

“Nói đã tìm được tiểu thư rồi! Chu An Duyệt sắp về rồi!”

“Ầm!”

Câu này giống như sét đánh giữa trời quang khiến đầu óc Chu Kế Nguyệt ù ù.

Sắc mặt cô ta tái đi ngay lập tức, tay run rẩy đến mức không thể cầm được điện thoại.

Tuy từ ngày trở thành Chu Kế Nguyệt, Chu An Duyệt đã trở thành thanh kiếm của Damocles treo trên đầu cô ta, mười mấy năm nay, cô ta nơm nớp lo sợ, lúc nào cũng lo thanh kiếm này bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống lấy đi mọi thứ của cô ta.

Nhưng cô ta sống trong sự tra tấn như vậy hơn mười năm, Chu Kế Nguyệt cuối cùng cũng không còn quan tâm nhiều như vậy, cô ta cảm thấy một người hơn mười năm không tìm được có lẽ đã chết từ lâu, Chu An Duyệt sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở về nữa, Chu gia cũng sẽ chỉ có một mình Chu Kế Nguyệt thôi.

Nhưng tại sao! Tại sao vào lúc cô ta đã chịu đựng sự tra tấn này mười mấy năm đã mặc định Chu An Duyệt chết rồi, đem tất cả mọi thứ của Chu An Duyệt thành của mình thì Chu An Duyệt lại trở về!

Một người sớm nên chết đi, tại sao phải trở về?

Tại sao trở về rồi giống như… giống như lấy đi hết tất cả của cô ta.

Cảm giác lo sợ sắp mất tất cả bao trùm lấy Chu Kế Nguyệt, Chu Kế Nguyệt cô liều mạng muốn bắt lấy những thứ đó nhưng trên tay lại không có chút sức, giống như mọi thứ cô ta từng có sắp rời khỏi cô ta.