Tôi Là Con Gái Ruột Mất Tích Nhiều Năm Của Nhà Giàu Số Một

Chương 3: Tai nạn xe



Dịch: 2TP

Beta: Băng Hàn

Quý Tinh Diêu trốn trong đám người, lách người qua cửa phụ vào quán bar, hai mắt cô ửng đỏ, đôi mắt đẹp chợt lắng đi rất nhiều, như thể một bông hồng đang ủ rũ đáng thương.

Quý Tinh Diêu thấy rất mệt, toàn thân mệt mỏi.

Nhưng cảm nhận thế này đã chẳng phải lần đầu xuất hiện trong đoạn tình cảm này, không biết từ lúc nào, mà cảm này ngày càng lan rộng, thậm chí bây giờ nhớ lại còn thấy nó xuất hiện ngay cạnh đây, Quý Tinh Diêu chỉ nhớ những cảm giác buồn bực thất vọng ngày càng nhiều thêm, mà trong đoạn tình cảm này cảm xúc ít nhất chính là đáng thương.

Quý Tinh Diêu bây giờ chẳng muốn nghĩ gì nữa, chỉ muốn về nhà chui vào cái ổ của mình, trốn trong đó, như thể trốn khỏi mọi điều phiền não.

Nhưng mà những chuyện phiền não giống như những con côn trùng bay trên bầu trời, muôn hình vạn dạng.

Quý Tinh Diêu đã chọn cửa hông hẻo lánh nhất, nhưng vẫn gặp phải các vị khách trong bữa tiệc.

Bọn họ đi đằng trước không phát hiện sau cánh cửa chỗ lối đi an toàn Quý Tinh Diêu đang ở đó, hành lang không có người âm thanh được khuếch đại rất rõ ràng.

“Tần Hoài Húc cũng coi như chung tình, chia tay với bạn gái cũ đã ba bốn năm rồi, mà vẫn luôn hoài niệm về chuyện đó.”

“Năm đó lúc hai người yêu nhau phải nói là khoa trương. Hai người là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, mối quan hệ sâu đậm như thế, nói chấm dứt là chấm dứt được sao? Năm đó Chu Kế Nguyệt vì muốn phát triển ở nước ngoài, không tiếc từ chối Tần Hoài Húc cầu hôn, nhưng tới khi Tần Hoài Húc bị tổn thương, ngâm mình trong quán rượu tận mấy tháng liền. Nếu không phải sau đó Chu Kế Nguyệt gọi điện thoại mắng cậu ta một trận, thì đoán rằng tình trạng đó còn kéo dài hơn nữa.”

“Cho nên trong lòng Tần Hoài Húc vẫn nhớ mãi không quên Chu Kế Nguyệt nhỉ?”

“Cậu không nhìn ra à? Cái người Quý Tinh Diêu đó lớn lên rất giống Chu Kế Nguyệt.”

“Ý cậu là…”

“Thật ra mà nói Tần Hoài Húc vốn là không định đính hôn với Quý Tinh Diêu đâu, cậu ta làm như vậy là vì muốn dùng chuyện này ép Chu Kế Nguyệt về nước…”

Hai người đang nói chuyện đó dần đi xa hơn âm thanh cũng nhỏ dần Quý Tinh Diêu dựa cả người vào cửa an toàn cảm thấy lạnh cả người.

Giọt nước mắt lớn lăn dài trên má, Quý Tinh Diêu lắc đầu cơ thể khẽ run lên.

Vậy cô tính là gì?

Thế thân sao?

Quý Tinh Diêu quên mất sao mình lại có thể thoát khỏi quán bar về tới tiểu khu.

Tiểu khu cao cấp thế này, với khả năng kinh tế của Quý Tinh Diêu thì quả thực không thuê nổi, căn nhà cô đang ở là của Tần Hoài Húc.

Căn này rất lớn, rất đẹp, nhưng Quý Tinh Diêu lại không thích lắm.

Sau khi tới Yến thị, Quý Tinh Diêu bèn tới một tiểu khu cũ gần ngoại thành thuê căn nhà một phòng khách một phòng ngủ, coi như có thể tạm thời dừng chân được.

Ở thành phố xa lạ này, có chỗ đứng cho riêng mình dựa vào năng lực của bản thân là cách để Quý Tinh Diêu có được cảm giác an toàn. Người không ở trong cuộc luôn nói cái gì thanh cao, giả tạo mà không biết được nguyên nhân. Quý Tinh Diêu là cô nhi, đạo lý đầu tiên cô hiểu được chính là làm người chỉ có thể dựa vào chính mình, vậy nên cô không cách nào đem hy vọng và cảm giác an toàn đặt lên người bất kỳ ai, kể cả bạn trai cũng không được.

Nhưng về vấn đề này, Tần Hoài Húc có bất đồng với cô.

“Tinh Diêu, em quá tuỳ hứng rồi. Bạn gái của Tần Hoài Húc anh không thể tới nơi như thế này. Ngày nào làm xong việc anh cũng rất mệt, lẽ nào còn phải lái xe lâu như thế tới nơi này tìm em sao.”

“Anh có một căn nhà trống, để trợ lý giúp em ngày mai dọn vào, được không, anh rất mệt đừng nói những cái này nữa.”

Quý Tinh Diêu chịu thoả hiệp, từ cái ổ tuy cũ rích nhưng ấm áp của mình, chuyển tới cái lồ ng dát vàng dát bạc nhưng lạnh lẽo phú quý, nhưng từ đầu tới cuối cô không thấy vui một chút nào.

Quý Tinh Diêu lắc bàn chân đau của mình bước nhanh hơn đến cổng tiểu khu, cô muốn nhanh chóng trở lại giường đi ngủ.

Đây đã là tiểu khu cao cấp rồi, xe ra vào nhiều đều là những xe tốt, nhưng chiếc xe như Maybach này cũng hiếm gặp lắm.

Quý Tinh Diêu vừa nhìn liền không dời mắt khỏi chiếc xe Maybach với biển số 6789 vừa rời khỏi tiểu khu kia.

Đó là xe của Tần Hoài Húc!

Trực giác của Quý Tinh Diêu cảm nhận được Tần Hoài Húc đang ở trên xe.

Từ lúc Tần Hoài Húc rời đi lúc trưa, điện thoại không nhận, không trả lời tin nhắn, miệng trợ lý Trác còn khó cạy hơn cả két bảo hiểm, cái con người chậm nhiệt kia sao lại ờ nơi này, lúc không cần thì lại xuất hiện. Quý Tinh Diêu dù thế nào cũng không bỏ qua cơ hội này, anh ta cần phải giải thích.

Quý Tinh Diêu đuổi theo mà không cần suy nghĩ, “Tần Hoài Húc!”

Xe đã chạy một đoạn xa, Tần Hoài Húc mới quay sang kính chiếu hậu nhìn Quý Tinh Diêu đang chạy phía sau, anh ta cau mày, trong mắt ánh lên tia khó xử, quay sang bảo bác tài xế: “Dừng xe.”

Tài xế đậu xe bên lề đường, Quý Tinh Diêu hụt hơi đuổi theo.

Thời điểm Tần Hoài Húc mở cửa xuống xe Quý Tinh Diêu từ cửa xe nhìn thấy người con gái ngồi bên cạnh Tần Hoài Húc ở ghế sau, làn da trắng nộn, đôi môi hồng nhuận, cằm v-line, mái tóc lượn sóng che bờ vai gầy, gương mặt xinh đẹp, khí chất ưu nhã, quần áo tươi mới đẹp đẽ, là một vị mỹ nữ mang khí chất cao ngạo.

Mấu chốt là… người phụ nữ này có đôi mắt vừa xa lạ vừa thân thuộc.

Đồng tử Quý Tinh Diêu co lại trong đầu cũng nhớ lại những gì mình nghe được: “Cái người Quý Tinh Diêu đó lớn lên rất giống Chu Kế Nguyệt.”

Quý Tinh Diêu dường như ngay tức khắc biết được thân phận của người phụ nữ này, cô chợt biến sắc, dù Quý Tinh Diêu có không muốn tin đi chăng nữa, nhưng sự thật rành rành ở trước mắt, lời hai người phụ nữ này nói cũng có khả năng là thật.

Không cần người ta phải nói, việc vị hôn phu sau khi nhận một cuộc điện thoại thì bỏ đi sau khi hủy bỏ tiệc đính hôn, anh ta bất ngờ xuất hiện trước cổng tiểu khu của mình với một người phụ nữ, thực tế ngay từ cái nhìn đầu tiên đã giải thích hết các vấn đề.

Khi Quý Tinh Diêu đang quan sát Chu Kế Nguyệt, Chu Kế Nguyệt cũng ung dung thản nhiên quan sát Quý Tinh Diêu qua khe hở của cửa xe.

Trong mắt Chu Kế Nguyệt mang theo nét kênh kiệu, cảm giác siêu việt, ánh mắt kén chọn quét quanh người Quý Tinh Diêu, trong lòng bình luận, quần áo rẻ tiền, cái túi rẻ tiền, chỉ có khuôn mặt coi là tạm ổn, nhưng người phụ nữ thế này sao đứng cạnh anh ấy được.

Quý Tinh Diêu ngón tay run run, mắt đỏ hoe chỉ vào người phụ nữ trong xe, giọng nghẹn ngào: “Cô ta là ai?”

Tần Hoài Húc vội vàng đóng cửa xe cắt đứt ánh mắt của hai nữ người phụ nữ, nhẹ nói: “Một người bạn.”

“Bạn?” Giọng Quý Tinh Diêu gần như không nghe thấy, đôi mắt xinh đẹp của cô phủ một lớp nước đầy thất vọng nói: “Tần Hoài Húc đã tới lúc nào rồi mà anh vẫn còn gạt tôi?”

Hôm nay Tần Hoài Húc xảy ra quá nhiều chuyện, nghĩ tới việc có cả đống việc hỗn loạn trong tay mình là tâm trạng anh ta nát bét, hạng mục Bắc Thành, nhân mạch bên nước Đức, áp lực của bố mẹ và cổ đông, nhân tình của Chu Kế Nguyệt, bị khách hàng cho leo cây.

Từng chuyện dồn đến vừa phức tạp vừa cần giải quyết nhanh.

Tần Hoài Húc chỉ có thể nhường ghế trước cho Quý Tinh Diêu, còn mình thì ra ghế sau.

Chu Kế Nguyệt giúp anh ta hẹn Chu Tiên Sinh nhưng không phải Chu Trọng Nguy, mà đó là con trai duy nhất của ông ta Chu Thời Tranh.

Con người Chu Thời Tranh này, lạnh lùng kiên nghị nhất, muốn lấy được sự đồng ý trong tay anh ấy, thì không dễ chút nào. 

Dù cho có Chu Kế Nguyệt nói giúp, nhưng Tần Hoài Húc chỉ có thể tạm thời thuyết phục Chu Thời Tranh cho anh ta một cơ hội, không đồng nghĩa với việc hạng mục này đã rơi vào tay Tần Hoài Húc.

Chu Thời Tranh yêu cầu anh ta trong một tuần phải gửi linh kiện gốc cho anh ấy, chỉ có đủ điều kiện vượt qua thử nghiệm mới có thể có cơ hội lấy được hạng mục này, mà nghe nói bên kia là một công ty, không so sánh trên phương diện kỹ thuật được, chỉ đành so thắng thua về mặt giá cả, nhưng vẫn còn yêu cầu về chất lượng, có nghĩa là Tần Hoài Húc phải ép lợi nhuận của mình xuống, ông chủ hợp tác bên xưởng của Đức cũng là tên cáo già, ép giá xuống là chuyện không dễ dàng gì.

Thời gian gấp gáp, nhiệm vụ quan trọng, Tần Hoài Húc không thể không quay về căn hộ của Quý Tinh Diêu lấy bản kiểm chứng bay đến Đức, anh ta còn không nghĩ tới việc xoa dịu cơn tức giận của Quý Tinh Diêu, đã bộc phát cơn giận của mình ngay trước mặt cô, Tần Hoài Húc đau đầu lắm rồi.

Tần Hoài Húc chịu đựng cơn đau đầu, giữ giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể: “Tinh Diêu, anh biết là chuyện của tiệc đính hôn là anh có lỗi với em, hiện tại em đang giận, anh có thể hiểu được.”

Anh ta lạnh lùng, chu đáo nói bản thân mình giải quyết chuyện này đơn giản như thể trút thêm can dầu vào cái đầu đang nóng bừng vì tức giận của Quý Tinh Diêu, Quý Tinh Diêu mắt càng ửng đỏ, cơ thể hơi run rẩy, cô cố gắng để âm thanh của mình nghe bình tĩnh hơn, “Nói thật cho tôi biết, anh hủy hôn ước với tôi vì cô ấy sao?”

“Không” Nước mắt không ngừng rơi, Quý Tinh Diêu vừa tức giận chính mình không đi tranh giành vừa nghiến răng nuốt cục tức nói: “Vốn dĩ anh không muốn đính hôn với tôi phải không?”

Cơn đau đầu của Tần Hoài Húc càng trở nên tồi tệ hơn.

Có lúc Tần Hoài Húc cũng cảm thấy thất vọng, nếu không phải có chút mất mát, thì sao anh ta sẽ làm như thế? Sao cô ấy có thể không màng gì không tin anh ta tới thế? 

Tần Hoài Húc nhịn cơn tức, nắm lấy vai Quý Tinh Diêu, “Em nói linh tinh cái gì thế, không phải anh không muốn đính hôn, sao phải bày ra trò này? Tinh Diêu, chuyện hôm nay anh cũng là thân bất do kỷ. Đợi đi công tác về, anh sẽ giải thích mọi chuyện thật rõ ràng cho em, được không?”

“Tinh Diêu, em phải tin anh.”

【Tin anh nhé】

【Cô nên tin tưởng Tần tổng 】

【Em phải tin anh 】

【Tin…】

Quý Tinh Diêu theo phản xạ có điều kiện để tránh cánh tay của Tần Hoài Húc, Tần Hoài Húc cứng đờ nhíu mày thật chặt.

Quý Tinh Diêu lắc đầu, không, không, cô không muốn nghe hai từ đó nữa.

Quý Tinh Diêu hít một hơi thật sâu, nước mắt từ từ lăn từ khóe mắt, giọng nói nhẹ nhàng, khàn khàn nói: “Chia tay đi, tôi không muốn tiếp tục nữa.”

Con ngươi của Tần Hoài Húc rút lại, cơn đau đầu càng ngày càng trầm trọng, nhưng thứ mạnh hơn cảm giác đau đầu tồn tại chính là cơn tức giận từ đáy lòng, ngược lại anh ta càng lạnh nhạt, ngay lúc anh ta mở miệng, ánh mắt và giọng nói cũng lạnh lẽo hẳn, “Tinh Diêu, em không hiểu chuyện chút nào.”

“Nếu em đã cố chấp muốn chia tay, thì chúng ta cứ chia tay trong hoà bình đi.”

Nói xong câu đó, Tần Hoài Húc quay người, đóng cửa sầm một cái, xe cũng rời đi luôn.



Sau khi lên xe, Tần Hoài Húc cáu kỉnh giật mạnh cà vạt, dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại thái dương đau nhức.

“A Húc” Cô ta nhẹ giọng an ủi, nói: “Sao vậy, bạn gái anh hiểu lầm gì rồi phải không?”

“Em đi giúp anh giải thích một chút nhé, chiến tranh lạnh thì làm sao đây.”

Tần Hoài Húc lạnh giọng nói, “Không cần.”

Lúc này nhớ lại, trong lòng Tần Tinh Húc vẫn còn lửa giận chưa nguôi, bình thường anh ta quá khoan dung cho cô, mới để cô dám dùng từ chia tay để uy hiếp anh ta. Hôm nay cô chịu phải ức hiếp, nhưng lẽ nào anh ta muốn thấy chuyện đó xảy ra sao? Anh ta đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần qua khoảng thời gian này, anh ta bồi thường cho cô thật tốt, đính hôn thì khỏi đi, anh ta sẽ cho cô một hôn lễ đình đám, bồi thường tất cả những uỷ khuất mà cô phải chịu trong hôm nay.

Nhưng cô tuỳ hứng tự mình làm theo ý mình khiến anh ta quá thất vọng, Tần Hoài Húc quyết định để cô bình tĩnh một khoảng thời gian, để cô suy nghĩ kỹ lại.

Nhưng Tần Hoài Húc không biết, khi xe vừa rời đi không lâu, thì trong tiểu khu cao cấp lại xuất hiện một chiếc xe, chiếc xe này màu đen không hề khoa trương chạy vào tiểu khu, mọi người vội vàng tránh xe.

Đám đông hỗn loạn, hình như có người bị đụng phải, kẻ đó nhanh chóng thoát thân, chỉ có người bị hại và chiếc điện thoại tan tành ở lại.

Người tốt tới gần đó xem xét, thì thấy người bị đụng ngã chảy máu chính là một cô gái trẻ xinh đẹp.