Tôi Là Con Gái Ruột Mất Tích Nhiều Năm Của Nhà Giàu Số Một

Chương 30: Góc nhìn bên thứ ba



Dịch: Hạ Lam

“Mời vào!”

Nhân viên phục vụ kiểm tra thiệp mời, rồi cho người vào.

Phía sau cửa có một chiếc xe tinh tế dẫn đưa đón và trả khách, Tô Tiểu Tiểu đi cùng Lam Lan lên xe, nhân viên ăn mặc một thân chỉnh tề bộ quần áo chế phục, tay đeo gang tay trắng giúp họ đóng cửa, lái xe hướng về phía trước đi đến.

Bữa tiệc sinh nhật lần này của Chu gia chọn tổ chức ở một khu nghỉ dưỡng tư nhân ngoại ô. Nơi này có một diện tích vô cùng lớn, được thiết bởi các nhà thiết kế nổi tiếng, mỗi một nơi đều mang một vẻ đẹp độc đáo riêng biệt. 

Nhưng mà người có thể thưởng thức phong cảnh nơi này cũng không nhiều bởi này ngày ngày thường sẽ không mở cửa cho bên ngoài, những người có thể đặt chân vào đây đều là ông trùm bà lớn.

Tô Tiểu Tiểu đã sớm nghe qua danh tiếng nơi này, nhưng một nơi xa hoa như vậy cô ta căn bản không thể đặt chân tới. Đây là lần đầu tiên và có thể là lần cuối cùng cô ta được đến đây.

“Oaaaa” Tô Tiểu Tiểu một bên nhìn vào nơi trước mặt, một bên nịnh nọt nói, “Nơi này đẹp quá đi, Lam Lan, cậu có phải thường xuyên được tới đây hay không?”

Lam Lan là con gái của một gia tộc giàu có mà Tô Tiểu Tiểu vừa mới bám được. 

Gia tộc Lam Lan rất có thế lực, so với Tần gia còn giàu hơn một bậc, Tô Tiểu Tiểu có thể tới đây chính là nhờ dựa vào hơi của Lam Lan.

Lam Lan cười khẽ, “Nghĩ gì vậy chứ, mấy chỗ như này cũng chỉ có thể là ba tớ mới có thể hay tới thôi.”

Thật ra Lam Lan nói như vậy vẫn còn khoa trương, loại địa phương này, ba cô ta Lam Hải cũng chỉ mới được tới một lần, có điều một lần tới đó liền muốn thổi phồng lên thật nhiều.

Tô Tiểu Tiểu tiếp tục vuốt mông ngựa, “Chú thật là lợi hại nha.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nói chuyện một hồi, chiếc xe cũng đã dừng ở một nơi có kiến trúc như một tòa lâu đài, hai người xuống xe, đi vào trong đại sảnh tòa nhà.

Bài trí bên trong cũng vô cùng tinh xảo, nhưng thứ thu hút nhất lúc này lại là khách khứa lui tới bên trong, tùy tiện chỉ ra một người trong những người này cũng có danh tính khó lường.

Ngay cả Lam Lan người cũng đã trải qua không ít sự đời cũng bất giác thốt lên, “Nhà họ Chu cũng thật là coi trọng người con gái này đi. Chỉ là cô ta đã bị thất lạc hơn mười mấy năm, lại luôn sống trong cô nhi viện, có chút không xứng với những thứ này.”

Tô Tiểu Tiểu cũng phụ họa theo, những lời nói hùa này không hoàn toàn với mục đích nịnh nọt mà gần như đây đều là suy nghĩ của tất cả mọi người.

Có mấy người không có kinh nghiệm có thể chịu đựng được cảnh tượng như vậy?

Chưa nói được mấy câu, Lam Lan đã nhìn thấy bạn thân đứng cách đó không xa đang vẫy tay với mình, Lam Lan gật đầu với bạn thân, quay lại nói với Tô Tiểu Tiểu: “Cậu tự chơi đi, tớ đi với bạn một chút, có gì lát tìm tớ sau.”

Tô Tiểu Tiểu gật đầu, thật ra cô ta cũng đã nhìn thấy Chu Kế Nguyệt cùng với vài người bạn của mình, bọn họ thế mà cũng có bản lĩnh cọ tới được loại thiệp mời này.

Tô Tiểu Tiểu chỉnh trang lại kiểu tóc, bước tới chào hỏi người quen, hàn huyên mấy câu rồi đề tài lại chuyển tới trên người Chu Kế Nguyệt.

“Kế Nguyệt, cậu gặp qua cô con gái của ba nuôi cậu chưa? Xinh đẹp không, kể bọn tớ nghe chút xem.”

Chu Kế Nguyệt cũng hết sực bực mình, cô ta cũng thực hy vọng có thể gặp qua cô con gái kia, nhưng Chu Kế Nguyệt không thể đem sự mất kiên nhẫn đó biểu hiện ra ngoài. Nếu như để những người này biết đến bây giờ mà mình vẫn chưa gặp qua Chu An Duyệt thì chắc chắn sẽ đồn tới trong vòng, nhà giàu số một nay không còn cần người con gái là cô ta nữa rồi. 

Chu Kế Nguyệt có được như ngày hôm nay đều là dựa vào địa vị Chu gia, nếu như mất đi chỗ dựa này, địa vị cô ta nhất định sẽ xuống dốc không phanh, những kẻ hay theo bên cạnh nịnh hót cô ta cũng sẽ quay lưng mà đâm cô ta một nhát.

Chu Kế Nguyệt làm sao có thể chịu đựng nếu chuyện này xảy ra?

Vì để ngăn cản chuyện này phát sinh, Chu Kế Nguyệt không từ thủ đoạn với bất cứ việc gì.

Chu Kế Nguyệt chắc chắn là không thể nói thật, chỉ như nói đùa bâng quơ một câu, “Muốn biết sao, không nói cho các cậu biết đâu~~đợi lát nữa tự mình xem đi.”

Mấy người hỏi thế nào, năn nỉ kiểu gì Chu Kế Nguyệt cũng đều không nói, bất đắc dĩ thay đổi đề tài, “Kế Nguyệt, cậu định tặng quà gì cho cô con gái này của ba nuôi cậu đây?”

Mấy người xung quanh cũng hết sức tò mò đến chuyện này, đều dựng tai lên nghe ngóng câu trả lời từ Chu Kế Nguyệt.

Quà sao? Chu Kế Nguyệt không khỏi nhớ đến món quà mà mình chuẩn bị cho Chu An Duyệt kia.

Món quà kia, thật ra là một món trong bộ sưu tập riêng của cô ta.

Chu Kế Nguyệt lớn như ngày hôm nay, cũng gặp qua không ít thứ đồ tốt, có thể đáng giá để cô ta cất giữ, không phải giá trên trời thì cũng là hàng cực phẩm hiếm có.

Mà món quà Chu Kế Nguyệt chuẩn bị lần này có cả hai thứ đó.

Nói ra thì cũng không có gì đặc biệt, đó chỉ là một đôi bông tai ngọc trai, nhưng chất liệu của đôi bông tai này lại vô cùng quý hiếm.

Phần thân nguyên bản chính là hai viên kim châu 19mm hoàn mỹ mà cô vô tình có được. Những viên ngọc kích thước và hình dáng như thế là cực kỳ hiếm, cô ta đã thích nó ngay từ lần đầu tiên, phải mất rất nhiều công sức mới có thể lấy được hai viên đó. Lúc sau, để làm nổi bật hơn vẻ đẹp của hai viên ngọc trai này, cô đã mời riêng một nhà thiết kế nổi tiếng từ nước ngoài đến để giúp cô ta thiết kế một đôi bông tai. Chỉ tính riêng phí gia công và thiết kế đôi bông tai này thôi cũng đã đủ đắt rồi.

Chu Kế Nguyệt đã yêu thích đôi bông tai này ngay từ lần đầu tiên thấy nó, cô ta thậm chí còn luyến tiếc đeo nó, vì cô ta cảm thấy không có bộ đồ nào đủ để xứng với đôi bông tai này. Cũng vì vậy mà cô ta đã luôn cất giữ nó trong két sắt, muốn để dành đến đám cưới của mình mới đeo nó.

Nhưng mà bây giờ, vì chuẩn bị quà sinh nhật cho Chu An Duyệt, Chu Kế Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, không thể không nhịn đau từ bỏ thứ mình yêu thích, đem đôi bông tai quý hiếm này tặng Chu An Duyệt làm quà sinh nhật.

Cô ta không thể không làm như vậy.

Lấy thế lực của Chu Trọng Nguy cùng với mức độ coi trọng Chu An Duyệt, chắc chắn sẽ chuẩn bị cho cô ta món quà tốt nhất, Chu Thời Tranh chỉ sợ cũng sẽ như vậy.

Chẳng sợ Chu An Duyệt này chưa trải sự đời, Chu Trọng Nguy và Chu Thời Tranh chắc chắn sẽ dùng thái độ như dâng tặng bảo bối đem những thứ tốt đẹp nhất cho Chu An Duyệt.

Chu Kế Nguyệt không thể không chuẩn bị một món quà đặc biệt, cũng là để biểu hiện thành ý của cô ta, vừa là để cho mọi người xung quanh thông qua món quà này thấy được thái độ của cô ta đối với Chu An Duyệt. Đây chính là biểu hiện thái độ lần đầu tiên nên rất quan trọng của Chu Kế Nguyệt với Chu An Duyệt, nó sẽ quyết định thái độ cha con Chu gia với cô ta sau này.

Chu Kế Nguyệt là người thông minh, cô ta biết mình chắc chắn không thể ngăn cản đươc Chu An Duyệt quay trở lại, sau khi Chu An Duyệt trở về địa vị cô ta đương nhiên sẽ bị giảm xuống, đây là sự thật không thể thay đổi. Những gì Chu Kế Nguyệt có thể làm là nâng cao giá trị tồn tại của chính mình, không ngừng tỏ thái độ tốt với Chu An Duyệt, Chu An Duyệt đối với cô ta càng có hảo cảm thì thái độ của Chu gia với cô ta cũng sẽ tốt, địa vị dù có rơi xuống cũng không quá nghiêm trọng.

Thậm chí, nói theo kiểu tham lam một chút thì là, Chu An Duyệt cũng chỉ là một cô gái lớn lên từ cô nhi viện, chưa trải qua sự đời, có thể có bao nhiêu chủ kiến chứ? Đối với một người đột ngột tiến vào hoàn cảnh mới, rất dễ bị ảnh hướng, cảm hóa. 

Thậm chí nếu như cô ta kích thích khéo léo, khiến Chu An Duyệt làm theo những gì cô ta nói cũng không phải không có khả năng. Chu Kế Nguyệt trong lòng tin tưởng, dù sao cũng chỉ là một con bé chưa hiểu việc đời.

Đem thứ mình trân quý nhất làm quà sinh nhật cho Chu An Duyệt chính là bước đầu tiên để cô ta tạo thiện cảm với Chu An Duyệt trước mặt Chu Trọng Nguy và Chu Thời Tranh.

Chu Kế Nguyệt chuẩn bị món quà quý giá như vậy chỉ sợ người khác không biết giá trị của nó, nên đúng sự thật mà nói.

Mấy người nghe tới chính là ngạc nhiên một hồi, “Kế Nguyệt, cậu này cũng thật là quá có tâm ý đi.”

“Phải nha, bây giờ không tìm được mấy viên ngọc trai tốt như vậy trên thị trường đâu.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chu Kế Nguyệt câu được câu không nghe bọn họ nịnh nọt, ánh mắt không ngừng đảo trong đại sảnh, đột nhiên, trước mặt Chu Kế Nguyệt lướt qua một bóng người quen thuộc, Chu Kế Nguyệt không khỏi nhíu mày.

Mấy người chị em nhìn thấy tầm mắt Chu Kế Nguyệt vẫn luôn dõi theo một người, không nhịn được nhìn theo, là Tần Hoài Húc.

Mấy người chị em liếc nhìn nhau, nhìn thoáng qua sắc mặt của Chu Kế Nguyệt, không đem đề tài chuyển đến Tần Hoài Húc, ai cũng đều biết hai người này lúc trước đang chuẩn bị đính hôn thì lại chia tay.

Kể ra cũng thật khó hiểu, từ tiệc đính hôn Chu Kế Nguyệt dành lấy người ta, nói muốn đính hôn, nhưng bây giờ lại chia tay.

Tần Hoài Húc cũng nhìn thấy Chu Kế Nguyệt, nhưng cũng không có đi đến chào hỏi, chỉ là hơi gật đầu xem như có chào qua, trên tay anh ta cầm một ly sâm panh, nói chuyện phiếm cùng mấy người bạn xung quanh.

Chu Kế Nguyệt thu hồi lại tầm mắt, cô ta hiện tại không có tâm tư để ý đến Tần Hoài Húc, bây giờ quan trọng là phải lấy được thiện cảm từ Chu An Duyệt.

Không lâu sau, ánh đèn biến đổi, một chùm ánh sáng như đèn sân khấu chiếu từ trên xuống, dừng ở vị trí trung tâm, những vị khách vẫn luôn cùng nhau nói chuyện trong đại sảnh cũng dần không nói nữa, mang theo tò mò nhìn về phía trung tâm đại sảnh.

Chu Trọng Nguy một thân ăn mặc lễ phục đi đến từ bên trái ánh đèn, yến hội chính thức bắt đầu.

“Mọi người chắc là cũng đã nghe qua, cách đây không lâu, nhà tôi có chuyện vui, chính là con gái thất lạc nhiều năm của tôi đã tìm được rồi.”

“Con gái yêu của tôi, tiểu công chúa của tôi, lẽ ra nên được lớn lên trong sự vô ưu vô lo.”

“Lúc mới sinh ra con bé, tôi và mẹ nó đã vô cùng hạnh phúc, con bé ngoan ngoãn xinh đẹp như một tiểu thiên sứ, tôi thật sự không biết như nào mới yêu thương con bé cho đủ, hận không thể đem toàn bộ những thứ tốt đẹp nhất thế gian này cho con bé. Đáng tiếc lúc con bé ba tuổi, lại đột ngột mất tích, không thể cùng con bé lớn lên, chính là nỗi nuối tiếc nhất trong cuộc đời tôi.”

“Đứa con gái tôi vẫn luôn tìm kiếm mười bảy năm, thậm chí có lúc nguyện ý dùng toàn bộ tài sản của mình để đổi lấy con bé….”

“…Hôm nay là sinh nhật con bé, rốt cuộc tôi cũng có thể ở bên con bé vào sinh nhật 22 tuổi.”

Vừa dứt lời, liền thấy Chu Trọng Nguy vẫy vẫy tay hướng tới phía sau, “Đứa nhỏ, lại đây.”

Trong đại sảnh, các vị khách đều dõi theo tầm mắt nhìn qua, tất cả mọi người đều tò mò không biết cô con gái thất lạc nhiều năm này rốt cuộc có diện mạo ra sao?

Chỉ thấy dưới ánh đèn lờ mờ có một bóng dáng của cô thiếu nữ.

Cô mặc một thân lễ phục màu trắng, làn váy bồng từng lớp từng lớp buông xuống, phần eo thon được chiết lại bằng lông chim và kim cương làm nổi bật, trên mặt trang điểm nhàn nhạt, dưới ánh đèn, cô như một cô búp bê Tây Dương đi ra từ trong màn ảnh, xinh đẹp mỹ miều không giống người thật, càng không nói đến cái dáng người thon dài kia, khí chất ưu nhã, dáng người lả lướt.

Cô căn bản không hề có chút sợ hãi, đi từng bước chậm rãi đến bên dưới ánh đèn, đứng bên cạnh Chu Trọng Nguy, trên mặt mang theo nụ cười nhè nhẹ. Cô quả thật rất xinh đẹp, ánh đèn dường như cũng cực kỳ thiên vị cô, chiếu sáng trên người cô như tỏa ra một vầng hào quang, đẹp đến người khiến ta không thể hô hấp.

Ai có thể nghĩ được, cô gái xinh đẹp như đi ra từ trong tranh này, lại không phải được nhà giàu số một nuôi nấng nuông chiều từ bé, mà là lưu lạc bên ngoài bươn chải cuộc sống bấp bênh chứ?

Trong sân vang lên vài tiếng hít sâu, không biết là thán phục khí chất cùng vẻ ngoài của cô hay là tiếc hận số mệnh cô quá tốt đây.

Chu Trọng Nguy ưu ái nhìn Quý Tinh Diêu, người vẫn luôn nho nhã lý trí nay lại nắm tay Quý Tinh Diêu, một câu ‘con gái yêu’, một tiếng ‘tiểu công chúa’, trong mắt toàn bộ đều là sủng ái.

Phía trước có mấy bị khách khứa địa vị không tệ thấp giọng nói, “Chu Trọng Nguy này, xem ra là thực lòng yêu đứa con gái này, trước giờ chưa từng thấy ông ta có qua bộ dạng buồn nôn như vậy.”

“Ha ha, lần đầu tiên được thấy dáng vẻ này của ông ta, nhưng thật ra cũng rất thú vị.”

Hàng phía trước khách mời không khí hòa thuận vui vẻ, hàng phía sau khách khứa lại cả kinh suýt nưã kêu ra tiếng.

Phía sau, những vị khách miễn cưỡng mới có thể bước vào trong bữa tiệc này có không ít người gặp qua Quý Tinh Diêu, dù là bọn họ không có gặp qua cô nhiều lần, nhưng gương mặt tinh xảo của Quý Tinh Diêu kia chỉ một lần gặp thôi cũng rất khó khiến người quên, cho nên giây phút Quý Tinh Diêu xuất hiện kia, trong nháy mắt bọn họ liền nhận ra đó chính là Quý Tinh Diêu.

Giây phút này, cô gái được nhà giàu số một cầm trong tay, một câu lại một câu ‘con gái yêu’ sủng như công chúa kia rõ ràng chính là Quý Tinh Diêu lúc trước bị cười nhạo muốn gả vào hào môn chịu khổ.

Trời ơi! Những người này giờ phút này chỉ cảm thấy bên tai như nổ vang, trong lòng có sóng to gió lớn không ngừng quay cuồng rít gào.

Nghĩ đến một màn tiệc đính hôn trước kia Quý Tinh Diêu dây dưa cùng Tần Hoài Húc, ai mà không cười nhạo cô chứ?

Gì mà ‘gà rừng’, ‘đào mỏ’, ‘lấy xuất thân nghèo nàn như cô ta không có cửa vào được hào môn’ toàn bộ tiệc đính hôn đều là những lời chế giễu chứ không có mảy may câu chúc phúc nào.

Thế mà hiện tại, hiện thực đảo lộn hung hăng đem những người này vả mặt.

Mà Tô Tiểu Tiểu chính là một trong số đó.

Tô Tiểu Tiểu nắm chặt tay, gắt gao trừng mắt nhìn Quý Tinh Diêu giữa đám người, cô ta bất luận như thế nào cũng không dám tin tưởng một màn trước mặt này, nhưng dù cho cô ta có nắm tay mình đến chảy máu, thì trước mắt một màn này cũng không có gì thay đổi. Đây vậy mà không phải một cái giấc mơ hoang tưởng?

Cái người vẫn luôn bị cô ta cười nhạo ‘đào mỏ’ không có tư cách tiến vào hào môn nay lại xoay người, thành con gái nhà giàu số một? Lấy thực lực cùng giá trị của nhà giàu số một, tùy tiện cho Quý Tinh Diêu một cái gì đó, cũng đủ ném xa các cô trăm lần rồi!

Chỉ cần tưởng tượng đến Quý Tinh Diêu trước kia đã từng bị cô ta khinh thường, nay lại ở trong bữa tiệc sinh nhật có nhiều đại lão cổ đông mà cô ta lao lực ngậm đắng nuốt cay để cọ hơi người khác mới có thể tiến vào, Tô Tiểu Tiểu liền ghen ghét đến mặt mày đều vặn vẹo.

Cô ta thực sự không thể chấp nhận nổi, cái con nhãi từng nghèo kiết xác cô ta luôn coi thường Quý Tinh Diêu thế nhưng giờ đây lại biến thành bộ dáng mà cô ta luôn ao ước, chẳng lẽ về sau thấy cô ta thì cô phải cúi đầu nịnh bợ sao.

Hốc mắt Tô Tiểu Tiểu đều đỏ, cô ta cảm thấy trên mặt đau rát đến lợi hại, hiện thực hoang đường châm chọc khiến cô ta không thể chấp nhận.

Nhưng mà….Có lẽ là tự an ủi chính mính, Tô Tiểu Tiểu nghĩ, cô ta còn chưa phải thảm nhất, thảm nhất chẳng lẽ không phải bên kia Chu Kế Nguyệt và Tần Hoài Húc sao?

Chậc chậc, hai người này từ lúc bắt đầu nhìn thấy Quý Tinh Diêu, trên mặt biểu tình liền đủ đặc sắc.

Chu Kế Nguyệt có thế nào cũng nghĩ không tới, cô gái đã từng bị cô ta đoạt đi vị hôn phu kia lại là chỗ dựa lớn nhất của cô ta?

Tần Hoài Húc có biết không, anh ta chính là từ bỏ cơ hội trở thành con rể của nhà giàu số một, sắp thành công rồi lại vụt mất.

Mà nhà giàu số một này cũng có biết hay không, con gái nuôi của ông ta cùng bạn trai cũ Tần Hoài Húc này đã đối đãi như thế nào với đứa con gái đáng thương của ông ta chứ?

….

Chu Kế Nguyệt thật sự muốn điên rồi, thời điểm cô ta nhìn thấy mặt Chu An Duyệt kia, chiếc túi trên tay liền trực tiếp rơi xuống đất. Bên cạnh có người phát hiện, giúp cô ta nhặt túi lên, nhưng cô ta chỉ ngơ ngác mà nhìn Chu An Duyệt, không có nhận lấy.

Chu Kế Nguyệt cảm thấy, Quý Tinh Diêu này nhất định là khắc cô ta.

Cô ta đầu tiên là cướp đi Tần Hoài Húc, giờ còn muốn cướp cả Chu Trọng Nguy và Chu Thời Tranh phải không?

Cô ta vì cái gì mà nhất định phải cướp đi hết mọi thứ của cô chứ?

Chu Kế Nguyệt vốn còn muốn dựa vào thiện cảm của Chu An Duyệt để duy trì địa vị trong lòng Chu Trọng Nguy, nhưng nếu Chu An Duyệt này là Quý Tinh Diêu, cô ta làm thế nào có thể dựa vào đây?

Cô ta ở tiệc đính hôn cướp đi Tần Hoài Húc, cô chắc chắn trong lòng sẽ ghi hận cô ta, không bỏ qua cho cô ta,…

Chu Kế Nguyệt lại nghĩ đến, Chu Trọng Nguy cùng Chu Thời Tranh không cho cô gặp Quý Tinh Diêu, bọn họ có phải hay không đã biết cái gì?

Chu Kế Nguyệt hoảng loạn đến run rẩy, ba con Chu Trọng Nguy có phải hay không cái gì cũng đều đã biết?

Bọn họ hiện tại không làm to chuyện có phải hay không là muốn bảo toàn danh dự Chu gia và thanh danh Chu An Duyệt.

“Đối với thương nhân mà nói, danh dự là rất quan trọng.”

Từ nhỏ Chu Trọng Nguy luôn nói như vậy với cô ta, “Do vậy vào thời điểm quyết định làm gì đó đều không thể quá xúc động, hơn nữa còn phải cực kỳ nhẫn nại, suy xét chu đáo, chờ lấy thời cơ thích hợp bắt được nhược điểm rồi mới ra đòn trí mạng.”

Chu Kế Nguyệt thật sự rất sợ hãi, nếu như Chu Trọng Nguy biết chuyện cô ta cướp đi vị hôn phu của Quý Tinh Diêu, thậm chí biết cả những chuyện bí ấn phía sau, nhưng vì không muốn để Chu gia mang danh ‘bạc tình bạc nghĩa’ hay sợ người ngoài dị nghị phê bình vừa tìm lại được con gái ruột liền xa lánh đứa con nuôi là cô ta, nên mới giả bộ như không quen biết. Nếu mà thực sự như vậy thì thật đáng sợ.

Chu Kế Nguyệt sợ hãi đến rùng mình.

Mẹ Triệu nhận ra Chu Kế Nguyệt hoảng hốt, nhân lúc khách khứa đều chú ý đến Chu Trọng Nguy, lặng lẽ kéo Chu Kế Nguyệt sang một bên, “Con làm sao vậy?”

Chu Kế Nguyệt sắc mặt trắng bệch: “Mẹ, Quý Tinh Diêu chính là Chu An Duyệt.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Mẹ Triệu lúc này còn chưa có nghe rõ ràng cái gì, “Cái gì mà Quý Tinh Diêu chính là Chu An Duyệt chứ?”

Chu Kế Nguyệt: “Chính là đối tượng đính hôn lúc trước của Tần Hoài Húc đó,..Mẹ, con chết rồi, cướp đi vị hôn phu của cô ta, làm cô ta mất mặt như vậy, cô ta nhất định hận chết con.”

Mẹ Triệu lúc này mới phản ứng lại, mặt cũng nháy mắt trở nên trắng bệch, trước liền một mạch mắng mỏ Chu Kế Nguyệt “Cái gì chứ? Như thế nào sẽ là cô ta! Con làm sao lại trêu chọc vào cô ta?”

Chu Kế Nguyệt nắm chặt bàn tay, mất khống chế quát lại: “Con làm sao mà biết được, con vốn chỉ cho rằng cô ta chỉ là một con nhỏ nghèo nàn.”

Bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, hai người cảnh giác nhìn qua, phát hiện chỉ là phục vụ bưng rượu đi qua, chờ sau khi người phục vụ rời đi, mẹ Triệu mới thở phào một hơi. Bà ta trầm mặc một lúc lâu, con ngươi khôn ngoan không ngừng đảo loạn, mãi một lúc sau đột ngột ngẩng đầu.

Lúc này giọng nói của mẹ Triệu đã vững vàng hơn rất nhiều, bà ta nắm chặt tay Chu Kế Nguyệt nói: “Con mau nhanh đi xin lỗi Quý Tinh Diêu, có phải quỳ xuống cũng phải để cô ta tha thứ cho con.”

Chu Kế Nguyệt thanh âm không kiềm chế được cất cao, không tin nổi mà bùng nổ, “Mẹ sao lại bắt con đi xin lỗi cô ta chứ?”