Tôi Là Con Gái Ruột Mất Tích Nhiều Năm Của Nhà Giàu Số Một

Chương 37: Hồi ức (1)



Dịch: Dii

Quý Tinh Diêu nằm trong vòng tay của Hạ Kiêu. Luồng khí quen thuộc của Hạ Kiêu bao quanh cô. Những dây thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được nới lỏng. Tiếng ồn lớn dường như là ai đó đang nói “bạn gái…Hạ Kiêu…”

Quý Tinh Diêu không thể nghe thấy nữa, những giọng nói này nhỏ dần đi, cô mơ màng rơi vào mộng cảnh rộng lớn.

Cô hình như rất lâu rồi không mơ thấy giấc mơ này nữa, nói là mơ thật ra là nhớ tới kí ức rất lâu trước kia.

Lúc đó cô còn là học sinh trung học, lớn lên xinh đẹp, học tập cũng tốt, khiêu vũ cũng giành được giải thưởng, những đứa trẻ như cô trong trại trẻ mồ côi, đáng lẽ đã sớm được nhận làm con nuôi, nhưng thật không may, cô vừa bị chính gia đình đã nhận nuôi cô ba năm bỏ rơi.

Ba mẹ nuôi của cô là gia đình lao động, điều kiện gia đình bình thường, lấy nhau hơn mười năm mà không có con nên chọn cô làm con nuôi khi mới cô mười tuổi.

Ba mẹ nuôi đối xử với cô không tệ, dạy dỗ cô cũng dùng tấm lòng, chỉ là ba nuôi thường hay uống rượu, bọn họ rất thường xuyên cãi nhau. Mỗi lần bọn họ cãi nhau đều rất dữ dội, Quý Tinh Diêu sợ hãi trốn trong phòng.

Nhưng trong ba năm đó, cãi vã bao giờ cũng nhiều hơn là dịu dàng.

Sau này, có lần ba mẹ nuôi cãi nhau rất dữ, ba nuôi uống rượu đánh mẹ nuôi, mẹ nuôi đóng sầm cửa bỏ đi cũng không bao giờ quay lại.

Ba nuôi một mình không thể sống cùng đứa con gái nuôi không thân không thích nên phải gửi cô lại cô nhi viện.

Đó không phải lần đầu tiên.

Khi cô còn nhỏ, khoảng từ bốn đến sáu tuổi, có một cặp vợ chồng cũng nhận cô làm con nuôi, nhưng không được bao lâu thì ba mẹ nuôi của cô ly hôn vì tình cảm không còn hoà hợp, không ai sẵn sàng nhận con chồng trước là cô. Vì vậy, cô được gửi trở lại trại trẻ mồ côi.  Dì chăm sóc trẻ nắm lấy tay cô đau lòng nói cô đã quá tuổi rồi, ba mẹ đến cô nhi viện sẽ có xu hướng chọn một đứa trẻ nhỏ hơn. Cô có thể không bao giờ được nhận nuôi nữa.

Những tổn thương đối với Quý Tinh Diêu do hai lần bị bỏ rơi là rất lớn, cô trở nên nhạy cảm, tự ti, luôn im lặng dần bị mọi người bỏ qua, không có bạn bè, cô luôn cô đơn giống như một quái thai kỳ lạ.

Thực ra cô cũng đã từng bị bắt nạt nhưng mấy người đó thấy cô chẳng phản ứng lại, bắt nạt chẳng có tác dụng, cộng thêm việc thành tích của cô khá tốt, giáo viên cũng luôn giúp cô, nên dần dần cũng chẳng ai bắt nạt cô nữa, thế là cô trở thành một người không hề có cảm giác tồn tại, một tồn tại bị quên lãng.

Không ai cũng có thể lúc nào cũng chịu đựng nỗi cô đơn, dù có im lặng đến đâu thì thực ra cô cũng mong có một người bạn, hoặc một người có thể cứu cô thoát khỏi cuộc sống bế tắc này.

Đến khi cô gặp được chàng trai kia.

Quý Tinh Diêu chưa bao giờ nhìn thấy một người đẹp như vậy trong mười ba năm cuộc đời của mình, cậu ấy đẹp trai đến mức Quý Tinh Diêu không biết phải diễn tả thế nào, cô nghĩ đến nhóm nữ sinh trong lớp luôn trộm xem tiểu thuyết ngôn tình khi không có giáo viên, phụ huynh sau lưng. Câu nói miêu tả nam chính trong miệng họ cô từng cho là cường điệu, nhưng hiện tại lại cảm thấy không thể không dùng lời khen khoa trương đó dành cho chàng trai này, cậu ấy quá đẹp trai.

Thân thể đầy vết thương, quần áo lấm lem, không biết áo khoác đã rớt ở đâu, đứng ở góc đường run rẩy, nhưng không cách nào che giấu được vẻ đẹp trai của cậu trong một đống hỗn độn như vậy.

Quý Tinh Diêu nhìn bề ngoài hiện tại của cậu ấy có thể đoán được cậu bị đám lưu manh cướp rồi.

Bọn côn đồ đó luôn hoạt động theo nhóm, lâu lâu lại bị công an bắt, mỗi lần được thả ra vẫn không thay đổi, luôn coi trời bằng vung.

Quý Tinh Diêu rất sợ bọn họ, từ trước tới nay không đi tới địa bàn của bọn họ.

Trên người cậu toàn là hàng hiệu, đôi giày trên chân đó hình như cũng giống với đôi giày của cậu bạn cùng lớp có điều kiện tốt nhất, nghe nói tới mấy nghìn tệ, cậu không mặc áo khoác, có thể là vội vàng tới, ngày lạnh thế này, không có áo khoác trực tiếp đối diện với cái lạnh đúng là dễ bị đông cứng mất.

Cũng không biết cậu đứng đó bao lâu rồi mới có thể đông cứng thành thế này, Quý Tinh Diêu vốn không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng đã có hoa tuyết rơi rồi, dì bảo mẫu nói hôm nay sẽ có tuyết rơi, dặn cô phải về nhà sớm.

Cũng không biết tại sao, Quý Tinh Diêu không hay giao lưu với người khác lại có ý định muốn giúp người. Có lẽ bởi dáng vẻ đáng thương đứng ở một góc hẻo lánh của chàng trai giống như một chú cún hoang không có nhà để về, khiến cô nghĩ đến bản thân mình cũng đã từng bị bỏ rơi như thế.

Quý Tinh Diêu đã lâu không giao tiếp với người lạ, cô lo lắng siết chặt tay thận trọng tiến lại gần chàng trai.

Thiếu niên rùng mình vì lạnh, không có nhìn thấy cô.

Quý Tinh Diêu đưa tay ra ngập ngừng chạm vào bàn tay nóng đỏ đang lộ ra bên ngoài của chàng trai, cô dùng ngón trỏ gõ vào mu bàn tay cậu như thể gõ cửa. Sau khi gõ hai lần, cô thu tay lại. Chờ đợi phản ứng của chàng trai.

Thiếu niên ngẩng đầu, đôi mắt ủ rũ hung tợn như một con sói đực chưa phát triển, nhưng kỳ lạ Quý Tinh Diêu không hề sợ cậu.

Đôi mắt to đẹp của Quý Tinh Diêu trong veo như đá quý, “Cậu không thể ở đây.”

Chàng trai vẫn luôn hung dữ nhìn cô, toàn thân là gai nhọn, “Biến đi.”

Bởi vì tiếng của cậu hơi lớn, Quý Tinh Diêu mắt hơi mở to, biết mình đã bị hiểu lầm, nhanh chóng giải thích, cô chỉ lên trời, “Trời tối rồi, cậu ở đây sẽ bị đông cứng đó, có phải cậu bị cướp rồi không, cậu có thể đi báo cảnh sát, đồn cảnh sát cách đây không xa.”

Có lẽ ba chữ báo cảnh sát đã kích động đến chàng trai, cậu khó khăn đứng dậy, ác ý uy hiếp cô, “Đừng có lo chuyện bao đồng, tôi không đi đâu hết!”

Quý Tinh Diêu bị cậu hét vào mặt thì lùi về sau một bước, cậu lắc lư tiến về phía trước nhưng bước được 2 bước thì chân mềm xuống, cả người ngã xuống. Quý Tinh Diêu giật mình, vội chạy lên đỡ cậu dậy, lúc này mới phát hiện cậu sốt rất cao.

Quý Tinh Diêu nghĩ nghĩ, gian nan đem người về trại mồ côi, rồi để cậu trốn trong phòng mình.

Phần lớn những đứa trẻ ở viện phúc lợi đều là nhiều đứa ở cùng 1 phòng, trên giường dưới giường, đứa trẻ lớn như Quý Tinh Diêu, đương nhiên phải khác giường với bọn con trai, Quý Tinh Diêu học tốt, buổi tối thường làm bài tập tới tối muộn, thầy cô muốn tìm cách làm cho cô một căn phòng nhỏ, để cô ở một mình, chỉ là căn phòng hơi cũ chút.

Quý Tinh Diêu học vũ đạo, tuy gầy, nhưng trên cánh tay có cơ, nửa kéo nửa cõng, tốn một lúc lâu mới có thể kéo cậu về viện phúc lợi, cuối cùng đợi đến khi tới viện phúc lợi, khuôn mặt nhỏ của Quý Tinh Diêu hồng hết lên, đầu mũi cũng ra mồ hôi.

Thiếu niên là một người lớn sờ sờ, người trông trẻ không thể nào không phát hiện ra được, nhưng cô nhi viện không phải không nhận trẻ em vô gia cư, lại có Quý Tinh Diêu nói giúp người trông trẻ mới không nói gì.

Quý Tinh Diêu để thiếu niên ở trong phòng mình, cởi quần áo, quần và giày bẩn của cậu trước, lại vội trước vội sau lấy nước nóng cho cậu uống thuốc hạ sốt.

Đợi Quý Tinh Diêu làm xong mấy việc này, lấy cặp ra ngồi vào một cái bàn tồi tàn làm bài tập về nhà.

Qua nữa tiếng sau tới lúc ăn cơm Quý Tinh Diêu mới nhớ tới người thiếu niên đang sốt, lấy một cái gì đó để cậu ăn.

Quý Tinh Diêu biếng ăn, bình thường chỉ có thể ăn một cái bánh nướng, nhưng lần này cô lại nhờ giáo viên gọi hai cái, đồ ăn trong căng tin cơ bản được chia theo khẩu phần, những thứ như bánh nướng, bánh bao, màn thầu thường không để thừa, có tụi con trai ăn khoẻ, phần còn lại hầu như chúng ăn hết, Quý Tinh Diêu không dám đòi thêm, hai cái bánh này cô không ăn cái nào, chỉ ăn phần hoành thánh với bắp cải của mình, giữ hai cái bánh cho cậu thiếu niên.

Ăn cơm xong, giúp mẹ viện trưởng dọn dẹp vệ sinh, Quý Tinh Diêu tiếp tục quay trở lại phòng để làm bài tập, cô sợ bánh sẽ bị lạnh nên đã nhờ dì cho một túi ni lông sạch, gói lại để ở trên bộ tản nhiệt.

Thiếu niên uống thuốc hạ sốt, trên người đắp chăn dày bắt đầu đổ mồ hôi, không biết do khó chịu hay do ác mộng, cậu cau mày trông rất đau đớn.

Quý Tinh Diêu ngồi bên cạnh thiếu niên đang làm bài tập, chỉ có tiếng bút chạy trên giấy, tiếng lật trang sách trong phòng.

Tuy Quý Tinh Diêu học khiêu vũ, nhưng thành tích của cô không tệ, mục tiêu của cô là một trường cấp ba tư thục, trường cấp ba này có chính sách miễn học phí đặc biệt dành cho những học sinh khiêu vũ đã giành được giải thưởng, nếu tiếp tục giành được giải thưởng trong quá trình học, nhà trường sẽ sẽ trao học bổng, Quý Tinh Diêu rất động lòng. Chỉ là trường trung học này cũng có yêu cầu cao với điểm các môn văn hóa, không giống những học sinh khác, sau giờ học Quý Tinh Diêu cũng có thể đăng ký học phụ đạo, cô không đủ khả năng chi trả học phí dạy kèm cao nên chỉ có thể tự mình nỗ lực, làm bài tập ngoài giờ xong, cô phải tự mua đề về luyện. 

Hai giờ trôi qua lúc nào không hay, thiếu niên mở mắt ra, thấy một khung cảnh xa lạ, một chiếc giường nhỏ cũ nát, căn phòng với những bức tường đổ nát, chiếc bàn cạnh giường cũ nát được gắn bằng keo, bên góc bàn một cô gái đang viết gì đó.

Cô gái vẫn đang tập trung làm bài tập, không để ý đến cậu.

“Đây là đâu?” Giọng thiếu niên khản đặc vì sốt.

Quý Tinh Diêu nghe tiếng mới phản ứng lại, bỏ bút xuống, cười nói: “Cậu tỉnh rồi à?”

Đôi mắt nai to trên khuôn mặt nhỏ của cô sáng ngời một cách lạ thường, nụ cười với đôi mắt cong cong của cô khiến chàng trai đang cảnh giác thành nhím phải sững sờ.

Quý Tinh Diêu: “Đây là phòng của mình ở Viện phúc lợi Lam Thiên.”

Thiếu niên cau mày, viện phúc lợi, cậu nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, hóa ra là trẻ mồ côi?

Có lẽ bởi vì thân phận này, chàng trai có chút đồng cảm với cô gái trước mặt, cho nên hạ thấp cảnh giác một chút, giọng điệu cũng không quá dữ tợn, “Là cậu đưa tôi về đây?”

Quý Tinh Diêu gật đầu, “Cậu sốt rồi ngất đi, bên ngoài trời lạnh tuyết to, cậu cũng không mặc áo khoác, sẽ bị đóng băng.”

Thiếu niên khẽ nói câu cảm ơn.

Quý Tinh Diêu lắc đầu, “Không có gì.”

“Phải rồi, cậu hết sốt chưa?”

Hạ Kiêu vừa định trả lời lại cảm thấy trước mặt đột nhiên tối sầm lại, sau đó một bàn tay mềm mại đột nhiên đặt lên trán cậu. Trước nay, cậu chưa từng tiếp xúc thân mật với một cô gái như vậy, cả người như nhũn ra.

Quý Tinh Diêu thử nhiệt độ trên trán của Hạ Kiêu, rồi đưa tay lên thử nhiệt độ của mình, cảm thấy nhiệt độ không khác nhau mấy, mới thở phào nhẹ nhõm, “Hết sốt rồi.”

Quý Tinh Diêu đẩy chiếc cốc trên bàn tới trước mặt thiếu niên, “Cậu uống không?”

Thiếu niên cử động cổ họng, cậu bị sốt cần bù nước kịp thời, cổ họng có chút khát nên cậu lấy cốc nước uống một hơi, “Cảm ơn.”

Thiếu niên vừa uống nước xong thì thấy cô gái cầm túi ni lông hỏi, “Cậu đói chưa? Mình có chừa lại cho cậu bánh nhồi thịt heo hành tây, ngon lắm.”

Quý Tinh Diêu giống như một đứa trẻ mới quen bạn mới, không biết thể hiện sự thân thiện của mình, chỉ biết chia sẻ những thứ tốt đẹp mình đã chuẩn bị với bạn bè.

Thiếu niên nhìn cái túi ni lông cùng cái bánh bên trong, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, cậu là thiếu gia được nuôi như vàng ngọc lớn lên, đồ ăn đưa tới đều tràn đầy màu sắc tươi tắn, đã bao giờ phải ăn một món ăn tầm thường như vậy đâu? Cái này khiến người ta nhìn đã không muốn ăn rồi.

Nhưng sốt cao tiêu hao nhiều năng lượng, thiếu niên đang trẻ tuổi ở cái độ tuổi trao đổi chất diễn ra nhanh, cộng thêm việc buổi trưa còn chưa ăn gì nên bụng kêu lên một tiếng, thiếu niên chỉ cảm thấy đói đến mức có thể ăn cả cái đầu bò mất.

Cho nên dù không thích chiếc bánh bao này đến đâu, cậu cũng phải thỏa hiệp, chưa kể cô gái xem cái bánh bao này như bảo bối mà đưa cho cậu, nếu cậu không ăn, không phải cậu không cho cô mặt mũi sao?

Lưỡng lự hồi lâu rồi quyết định ăn một miếng nhưng thiếu niên được gia đình giáo dục nghiêm khắc, không có thói quen ăn ở trên giường, vừa định nhấc chăn bước ra khỏi giường thì cậu đột nhiên phát hiện trên người mình chỉ còn mỗi chiếc áo sơ mi xanh lam mặc bên trong áo len và chiếc quần lót tứ giác, quần và áo len đã không cánh mà bay rồi. 

Thiếu niên mặt đột nhiên đỏ bừng, vội lấy chăn đắp lên người, đỏ mặt giận dữ nói: “Quần áo của tôi đâu?”

Quý Tinh Diêu: “Quần áo của cậu bẩn rồi, sẽ làm bẩn chăn của tôi, tôi để ở trong bồn rửa rồi.”

Thiếu niên mặt đỏ bừng, “Cậu…tôi…. câu thay đồ cho tôi?”

Quý Tinh Diêu gật đầu, cẩn thận từng li từng tí nói: “Không thể để người khác phát hiện ra cậu được.”

Thiếu niên mặt đỏ bừng, dáng vẻ rất ngượng ngùng.

Quý Tinh Diêu không cảm thấy có gì không ổn, “Cậu cứ ăn ở trên giường đi.”

Sắc mặt của thiếu niên thay đổi rồi lại thay đổi, qua một chút mới nói: “Ngày mai tôi…. ngày mai tôi mặc cái gì?”

Thời tiết như vậy, quần áo dày như vậy chắc chắn qua một đêm sẽ không thể khô được.

Quý Tinh Diêu: “Có quần áo do người ta quyên góp trong viện phúc lợi, tất cả đều mới 90%, tôi tìm giúp cậu bộ nào mặc được là được rồi.”

Mặt thiếu niên đột nhiên xịu xuống, vậy mà kêu cậu mặc quần áo cũ của người khác?

Cậu, Hạ đại thiếu gia lúc nào thì phải chịu nổi oan ức này?

Quý Tinh Diêu thấy sắc mặt thiếu niên không tốt vội vàng giải thích: “Cậu yên tâm, những bộ đồ đó đã được giặt rồi, rất sạch.”

Sắc mặt thiếu niên vẫn không tốt lên, vẫn không thể chấp nhận được.

Quý Tinh Diêu cũng im lặng một lúc, giọng cô có chút chán nản, “Nhưng quần áo của cậu bẩn lắm rồi, cho dù không giặt cũng không có cách nào mặc được.”

Nghĩ đến những gì xảy ra trước đó, thiếu niên biết cô nói đúng, không còn cách nào mặc quần áo đó được nữa, mặc dù không thể chấp nhận được nhưng mặc quần áo do người khác quyên góp là lựa chọn duy nhất của cậu bây giờ: “….Cảm ơn.”

Quý Tinh Diêu gật đầu, “Cậu không chê là được.”

Thiếu niên chợt nghĩ ra gì đó, ánh mắt cậu nhìn về phía chiếc áo len trắng trên người cô. Chiếc áo len kiểu dáng rất bình thường, nó đã cũ, nhưng cổ áo và cổ tay áo vẫn sạch sẽ, dù kiểu dáng bình thường mặc trên người thiếu nữ cũng rất xinh đẹp, thiếu niên nhịn không được hỏi: “Quần áo cậu mặc trên người cũng là….”

Quý Tinh Diêu cúi đầu nhìn đồ mình đang mặc, vẻ mặt có chút cô đơn. Thiếu niên chợt hối hận vì sự lỗ mãng của mình, tại sao phải vì những chuyện hiển nhiên như vậy chọc vào vết sẹo của cô?

Không muốn nhớ lại nữa nhưng Quý Tinh Diêu vẫn lắc đầu, ngón tay nhẹ nhàng xoa cổ tay áo len thì thầm: “Bộ đồ này do mẹ nuôi tôi mua.”

Mẹ nuôi? Nếu như có ba mẹ nuôi tại sao cô lại phải ở viện phúc lợi?

Thiếu niên không khỏi nghĩ đến mấy chuyện bị bỏ rơi cậu đã thấy trên bản tin, cậu cắn chặt môi dưới, không muốn hỏi thêm nữa.

Thiếu nữ không tiếp tục chủ đề này nữa, “Mau ăn đi, không ăn là nguội đó.”

Thấy chiếc bánh nướng trông cũng không ngon lắm, thiếu niên đột nhiên chẳng còn cảm giác chán ghét như vừa nãy nữa.

Thiếu niên ngập ngừng cắn một miếng, thành thật mà nói bánh bao này không ngon lắm, mùi vị cũng rất bình thường, nhưng sau khi cắn một miếng cái bụng đói cồn cào bấy lâu nay dường như hoàn toàn bắt đầu cảm thấy đói, không cảm thấy no ngược lại càng cảm thấy đói.

Thiếu niên phản ứng lại thì đã ngấu nghiến hai cái bánh rồi, cậu liếm môi cảm thấy chưa no.

Quý Tinh Diêu thấy cậu ăn như vậy thì nhìn ra được cậu rất đói rồi, ngập ngừng hỏi, “Cậu no chưa?”

Thiếu niên không nói gì, chỉ là ánh mắt đã nói lên tất cả.

Quý Tinh Diêu hơi chột dạ, thực ra cô cũng hơi đói, bánh bao của mình đều đưa cho thiếu niên, bữa tối cô chỉ ăn một chút thôi, đã sớm đói rồi, cô cũng không ăn vặt, bây giờ trong nhà ăn không còn đồ ăn nữa, chỉ có….

Quý Tinh Diêu nhớ trong cặp của cô vẫn còn một túi sữa, được cô giáo nhét cho cô lúc cô đến phòng giáo viên làm bài tập vào buổi chiều, cô không có thời gian uống nên cất nó đi để trong túi ngoài cùng của cặp.

Quý Tinh Diêu nhìn thiếu niên, nghĩ cậu bị ốm, bị đông lạnh trong tuyết lúc chiều, cho nên Quý Tinh Diêu lấy túi sữa trong cặp ra đưa cho thiếu niên, “Còn một bịch sữa.”

Thiếu niên cầm bịch sữa ngập ngừng nhìn thiếu nữ, cô chỉ có bịch sữa này thôi sao? Cô không có đồ ăn vặt gì để ăn à? Nếu cậu uống hết bịch sữa này, cô đói thì phải làm sao đây?

Thiếu niên đem trả bịch sữa, “Không cần đâu.”

Quý Tinh Diêu cười: “Cậu uống đi, mình học khiêu vũ phải kiểm soát cân nặng.”

Thiếu niên nhìn chiếc cằm nhọn hoắt của thiếu nữ tự hỏi, cô gầy như vậy có cần kiểm soát cân nặng của mình nữa không?

Tuy nhiên, chàng trai nghĩ đến lũ con gái trong lớp suốt ngày lải nhải chuyện giảm cân, nghĩ con gái ai cũng như vậy nên cậu uống hết gói sữa không nghĩ ngợi gì thêm. 

Trên thực tế, đã no một nửa, nhưng chàng trai cảm thấy xấu hổ khi xin cô ăn thêm gì đó. 

Trong phòng có máy sưởi cũng không lạnh lắm, nhưng chàng trai có hơi xấu hổ, không mặc quần, còn nằm trên giường của cô gái, không thể động đậy, đơn giản là quá xấu hổ. 

Căn phòng nhỏ, chiếc bàn nhỏ bị hỏng nơi Quý Tinh Diêu viết bài tập về nhà được đặt gần giường, chàng trai ngồi trên giường rồi nghiêng người lên bàn nhìn cô, “Cậu đang làm bài à?” 

Quý Tinh Diêu ngẩng đầu, tay không dừng lại.

Thiếu niên hơi buồn chán, cậu lật mở những bài kiểm tra đã được cô hoàn thành đặt trên bàn, tên của cô được viết rất đẹp trên tờ giấy sạch sẽ ngăn nắp, “Quý Tinh Diêu, tên cậu Quý Tinh Diêu à? Nghe rất êm tai đó.”

Quý Tinh Diêu gật đầu, “Mẹ nuôi chọn cho mình đó, mẹ mình là giáo viên.”

Thiếu niên: “Sao cậu không hỏi tên tôi?”

Quý Tinh Diêu nhìn cậu, “Cậu tên gì?”

Thiếu niên bĩu môi, “Không nói với cậu.”

Quý Tinh Diêu “Ồ” một tiếng, tiếp tục làm bài tập.

Thiếu niên quá nhàm chán, vừa rồi cô gái nhỏ này còn rất nhiệt tình, sao đột nhiên lại thờ ơ như vậy, thiếu niên quá nhàm chán, luôn muốn nói chuyện với cô gái nhỏ, “Vậy là cậu không hỏi tôi nữa?”

Đôi mắt của cô gái nhỏ vẫn còn trên trang giấy, “Cậu lại không nói cho tôi.”

Thiếu niên nghẹn một lúc mới nói: “Tôi tên Hạ Kiêu, phải nhớ đó.”

Cô gái nhỏ quay đầu nhìn thiếu niên, “Tôi nhớ rồi.”

Bị thiếu nữ nhìn, lỗ tai của thiếu niên có chút nóng lên, nhớ thì nhớ, có cần phải nghiêm túc như vậy không?

Sau đó lại nghe thiếu nữ nói: “Vậy tôi có thể được yên tĩnh làm bài tập chưa?”

Khuôn mặt của thiếu niên trở nên đỏ hơn, suy nghĩ cảm thấy không thể tin được: Cô đang chê cậu phiền sao? Thái độ vừa rồi đối với cậu rõ ràng không phải như vậy mà.

Thiếu niên thẹn quá hóa giận, tính tình cậu ấm nổi lên, không muốn để ý đến Quý Tinh Diêu nữa, xoay người vùi vào chăn.

Nhưng thiếu niên quá nhàm chán, mở to mắt nhìn chằm chằm vào tường, trừng được một lúc vẫn cảm thấy nhàm chán không chịu đựng nổi, cuối cùng cũng đứng dậy, nhìn Quý Tinh Diêu làm bài tập về nhà.  

Quý Tinh Diêu làm bài tập về nhà thật sự rất nghiêm túc, mặc kệ thiếu niên ở bên cạnh làm gì cũng không hấp dẫn được sự chú ý của cô, thiếu niên cực kỳ nhàm chán, nhưng vẫn cầm đề thi của đối phương kiểm tra giúp cô.  

Hai mươi phút sau, Quý Tinh Diêu cuối cùng cũng hoàn thành bài tập về nhà hôm nay, cô buông bút, hoạt động cổ, chỉ thấy thiếu niên cầm bút chì, viết viết vẽ vẽ trên cuốn bài tập số học của mình.  

Quý Tinh Diêu chớp chớp mắt, nhìn qua: “Cậu đang làm gì vậy?”

Thiếu niên dùng bút chì khoanh tròn câu hỏi cuối cùng trong đề thi toán của cô: “Bài tập về nhà.”  

Sau đó, thiếu niên lật ngược đề thi lại, dùng bút chì ghi số điểm ở trên đầu, 98.  

Điểm tối đa là 120, kết quả được thì 98, thiếu niên chậc một tiếng, đẩy bài thi cho Quý Tinh Diêu: “Tiếp tục cố gắng.”

“Cậu làm gì vậy?” Quý Tinh Diêu lấy lại bài thi, tìm được cục tẩy thì bôi đi tất cả dấu vết bút chì bên trên.  

Tốc độ chấm bài của thiếu niên quá nhanh, hơn nữa đối phương căn bản không có đáp án, Quý Tinh Diêu không tin cậu là đang chấm bài, chỉ cho rằng thiếu niên đang tùy tiện vẽ bậy.  

Thiếu niên uể oải nói: “Bài thi đơn giản như vậy mà cũng không lấy được điểm tối đa?”

Quý Tinh Diêu có chút không phục: “Cậu không biết thì đừng nói bậy, đề thi này rất khó.”  

Bài thi này rất khó, được chưa? Ban đầu cô chọn bộ đề thi này vì nó có tính thử thách.  

Thiếu niên buồn bực: “Cái này mà rất khó?”

“Đừng bôi, tôi chấm không sai đâu, không tin thì cứ đối chiếu đáp án.”

Quý Tinh Diêu nửa tin nửa ngờ lấy đáp án ra, so sánh từng cái một, miệng há hốc, bởi vì những cái Hạ Kiêu khoanh tròn đều là những câu cô thật sự làm sai, cậu thế mà không cần xem đáp án cũng có thể chấm được trong thời gian ngắn như vậy.  

Quý Tinh Diêu ngạc nhiên nhìn về phía thiếu niên, người này bộ dạng là một học tra, nhưng không ngờ lại là một học bá: “Làm sao cậu biết đáp án? Cậu đã làm đề thi này?”

“Không có.” Thiếu niên nói.  

Quý Tinh Diêu nhìn đối phương, tò mò: “Cậu bao nhiêu tuổi, học lớp mấy rồi.”

Thiếu niên: “Mười lăm, lớp 12.”  

Quý Tinh Diêu bắt đầu tính toán một chút, mười lăm tuổi sao có thể học lớp 12: “Cậu lừa tôi đúng không?”

Thiếu niên cười nhạo: “Đồ ngốc, nhảy lớp cũng không biết.”

“Anh thật sự lợi hại.” Quý Tinh Diêu thật lòng khen ngợi: “Anh có thể dạy em không, đề này khó quá.”

Thiếu niên bị Quý Tinh Diêu dùng ánh mắt lấp lánh nhìn đến lỗ tai đều đỏ lên, cậu có chút ngượng ngùng dời tầm mắt, ho nhẹ một tiếng: “Được.”