Tôi Là Con Gái Ruột Mất Tích Nhiều Năm Của Nhà Giàu Số Một

Chương 39: Hồi ức (3)



Dịch: Dii

Chủ nhật, Quý Tinh Diêu lại gặp thiếu niên, cậu đến cửa cô nhi viện tìm cô.  

Quý Tinh Diêu lần nữa nhìn thấy thiếu niên thì ngây ngẩn cả người, trên mặt đối phương mang theo vết thương, khóe miệng có chút bầm tím, trên mu bàn tay cũng có vết thương nhỏ, cô hoảng sợ: “Mặt cậu bị sao vậy?”

Thiếu niên đưa tay ngăn cản: “Không có gì, bị ngã.”  

Quý Tinh Diêu không tin, loại té ngã gì mà làm cho khóe miệng cùng mu bàn tay để lại vết thương như vậy, cậu nhất định là cùng người khác đánh nhau.  

Quý Tinh Diêu lo lắng: “Có phải mấy tên côn đồ kia lại cướp đồ của cậu không?”  

Thiếu niên không chịu nói cho cô biết, hỏi nhiều sẽ sinh phiền, Quý Tinh Diêu không hỏi nữa, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.  

Thiếu niên thấy đối phương buồn bực không vui, liền muốn dời đi sự chú ý của cô: “Làm bài tập về nhà xong chưa?”

Quý Tinh Diêu một hồi mới gật đầu: “Làm xong rồi, cậu muốn kiểm tra sao?”

Thiếu niên cười nhạo: “Tôi cũng không phải là giáo viên của cậu, nếu như đã hoàn thành bài tập về nhà thì đi đến một nơi với tôi.”  

Quý Tinh Diêu: “Ở đâu?”

Thiếu niên vẫn không nói với cô: “Đi là biết.”  

Thiếu niên đưa Quý Tinh Diêu đến khu vui chơi.  

Quý Tinh Diêu đứng trước cổng, lưu luyến nhìn thoáng qua khu vui chơi, chân không nhúc nhích. Nghèo đói đôi khi không chỉ là ăn không đủ no mặc không ấm, mà còn thường là những điều nhỏ nhặt mang lại sự quẫn bách bất lực trong cuộc sống vô tình mang lại. Quý Tinh Diêu biết vé ở đây không phải miễn phí, trên người cô không mang theo nhiều tiền để mua được vé như vậy.  

Cô có chút không được tự nhiên che giấu khát vọng của mình đối với khu vui chơi, làm bộ như không thèm quan tâm hỏi thiếu niên: “Cậu đưa mình tới đây làm gì?”

Thiếu niên cầm hai vé khu vui chơi trên tay: “Ai đó cho tôi hai vé, tôi nghĩ bản thân không thể lãng phí.”

Tầm mắt Quý Tinh Diêu dừng ở trên vé trong tay thiếu niên, có chút động tâm, nhưng rất nhanh lại vội vã dời đi: “Cậu có thể đem vé bán.”

Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, cách lớp quần áo thật dày nắm lấy cổ tay Quý Tinh Diêu: “Quá phiền phức, cậu đi với tôi.”  

“Mình không thể luôn cứ dùng đồ của cậu được…” Quý Tinh Diêu không chịu.  

Thiếu niên: “Sau này trả lại cho tôi là được, hôm nay tâm trạng của tôi không tốt, cậu sẽ tiếp tục khiến tôi không vui sao?”

Quý Tinh Diêu suy nghĩ trong lòng, vậy chờ sau khi cô cầm tiền thưởng cũng dẫn đối phương đi ăn cơm, ra ngoài chơi.  

Quý Tinh Diêu không từ chối nữa, hai người vào khu vui chơi, giống như cá gặp nước, vô cùng vui vẻ. Thiếu niên đưa cô đi chơi vòng quay ngựa gỗ, tàu lượn siêu tốc, tàu cướp biển, bắt búp bê, mua kem ly với kẹo nổ, thậm chí cả kẹp tóc tai mèo cùng bóng bay.  

Quý Tinh Diêu chơi vô cùng vui vẻ, lúc còn nhỏ cô hiếm khi nào cười vui vẻ như vậy, sau một khoảng thời gian dài, giấc mộng của Quý Tinh Diêu đều là khung cảnh vui chơi với thiếu niên.  

Sau đó, mỗi tuần thiếu niên đều đến tìm cô, dạy kèm cô làm bài tập về nhà, chơi với cô, còn mang cho cô đồ ăn ngon, Quý Tinh Diêu từ một đứa trẻ gầy cũng bị cậu nuôi lên năm cân.  

Quý Tinh Diêu luyện múa mỗi cuối tuần, thường là sau khi giáo viên tan tầm rời đi lại luyện thêm một tiếng, đôi khi sẽ đưa thiếu niên đến tập cùng cô.  

Ngày hôm đó cô luyện tập một điệu nhảy mới, thực hành đến mức cảm thấy có thể để mọi người xem, gọi thiếu niên để nhảy cho cậu xem.  

Sau khi điệu nhảy kết thúc, Quý Tinh Diêu cười hỏi: “Đẹp không, cậu là khán giả đầu tiên của điệu nhảy này của mình.”

Thiếu niên không dám đối diện với cô, hàm hồ nói một câu: “Cũng được.”

Quý Tinh Diêu không cam lòng, cảm thấy bản thân phát huy rất tốt, sao lại đánh giá cũng được, cô không chịu, nhất định muốn nghe đối phương khen.  

Thiếu niên bị cô dây dưa đến không chịu nổi mới nói: “Đẹp, so với tiên nữ còn đẹp hơn.”

Quý Tinh Diêu lại cảm thấy cậu đang nói cho có lệ, cô vẫn thấy không vui.  

Thiếu niên bất đắc dĩ cách quần áo nắm lấy cổ tay Quý Tinh Diêu, lắc lắc cánh tay cô, động tác này ngây thơ lại thân mật, cậu nghiêm túc nói: “Tôi nói thật.”  

Quý Tinh Diêu thấy trong mắt thiếu niên không có ý cười cùng ý tứ có lệ, lúc này mới tin tưởng người ta là thật lòng khen ngợi mình, vì thế vui vẻ nở nụ cười: “Thật sao, động tác nào đẹp nhất?”  

Đang nói chuyện, thì giáo viên múa bất chợt quay trở lại lớp học khiêu vũ lấy đồ, bắt gặp bộ dáng Quý Tinh Diêu nói cười vui vẻ cùng thiếu niên, tay đối phương còn nắm cổ tay Quý Tinh Diêu, lúc ấy sắc mặt của giáo viên múa liền thay đổi.  

Khóe mắt Quý Tinh Diêu thoáng nhìn thấy giáo viên múa trở về, thận trọng đứng thẳng: “Thầy Trình…”

Thầy Trình nhìn thiếu niên, không nói gì, chỉ kêu Quý Tinh Diêu về nhà sớm.

Quý Tinh Diêu thở phào nhẹ nhõm sau khi giáo viên múa rời đi, còn tưởng chuyện này cứ như vậy trôi qua, nhưng hiển nhiên không thể nào.

Ngày hôm sau, thầy Trình gọi Quý Tinh Diêu lại nói chuyện, hỏi cô có phải đã yêu sớm không.  

Quý Tinh Diêu ngượng ngùng liên tục lắc đầu: “Không có, thầy Trình, thật sự không có.”  

Cô luôn coi thiếu niên là người bạn tốt nhất, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó, giáo viên sao có thể hỏi như vậy, Quý Tinh Diêu một mặt cảm thấy kinh ngạc, một mặt lại có chút chột dạ.  

Quý Tinh Diêu giải thích chuyện hôm qua cho giáo viên: “Cậu ấy chỉ là bạn của em…”  

Quý Tinh Diêu không phải là một đứa trẻ thích nói dối, uy tín ở chỗ thầy Trình vẫn còn tương đối cao, thầy Trình biết Quý Tinh Diêu chỉ luôn một mình không có bao nhiêu bạn bè, thì cảm thấy nếu cô thật sự có một người bạn đương nhiên là chuyện tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là thật sự chỉ là bạn bè.

Thầy Trình lo lắng dặn dò Quý Tinh Diêu vài câu, để cho cô học tập giỏi, nhảy múa thật tốt, không nên yêu sớm.  

Quý Tinh liên tục gật đầu, rất ngoan ngoãn.  

Thầy Trình thấy cô nhu thuận hiểu chuyện như vậy, mới yên tâm, từ đó bỏ qua chuyện này.  

Chuyện này đã được thầy Trình cho qua, nhưng trong lòng Quý Tinh Diêu lại dấy lên gợn sóng không nhỏ.  

Cô là một đứa trẻ ngoan, luôn nghe lời của giáo viên, ở độ tuổi các bạn cùng lớp khác bắt đầu nghiện đọc trộm tiểu thuyết ngôn tình, Quý Tinh Diêu vẫn chỉ là một mảnh giấy trắng cho trong chuyện tình cảm, cô biết mấy thứ gọi là yêu sớm, nhưng cho tới nay chưa từng liên tưởng đến bản thân, cũng không có cảm giác mình yêu sớm, càng không biết nó là cảm giác gì.

Quý Tinh Diêu tuổi còn nhỏ, chưa thông suốt, cho đến nay đều không hề liên hệ cụm từ tình yêu sớm với mình, nhưng sau khi thầy Trình gọi cô tới hỏi, Quý Tinh Diêu lại suy nghĩ lung tung, cô bắt đầu không khống chế được liên hệ cụm từ yêu sớm này với mình, cùng thiếu niên.  

Tuổi trẻ thường mơ mộng mông lung ngây ngô, Quý Tinh Diêu suy nghĩ lung tung vài ngày, không nghĩ ra, cũng không biết rõ ràng, vì vậy cuộc sống cũng bình thường, phương thức ở chung cùng với thiếu niên vẫn giống như trước.  

Chỉ là thời gian rảnh rỗi nhớ đến thiếu niên, luôn không nhịn được mà mỉm cười, biết cậu, là quãng thời gian tuổi trẻ đẹp nhất của cô.  

Chỉ là những điều tốt đẹp thì thường ngắn ngủi.  

Buổi chiều hôm đó, thiếu niên đã hẹn sẽ đến tìm cô, nhưng nửa tiếng trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng của cậu đâu, Quý Tinh Diêu liền có chút sốt ruột.  

Thiếu niên luôn luôn đúng giờ, mỗi lần đều đến trước thời gian đã hẹn, vì vậy lần đến trễ này đặc biệt không được bình thường.

Quý Tinh Diêu nhớ tới vết thương bầm tím nhỏ trên tay thiếu niên, có chút lo lắng, cô cảm thấy đối phương có chuyện gì đó gạt mình, Quý Tinh Diêu chỉ sợ người đã bị đám côn đồ kia theo dõi.  

Quý Tinh Diêu nghĩ tới đây, múa cũng không luyện được nữa, cô đeo cặp chạy ra khỏi trường, đến tiệm net thiếu niên thường xuyên đến để tìm cậu.  

Khi chạy tới gần tiệm net, Quý Tinh Diêu thật sự bị dọa sợ, trên mặt đất nằm ngổn ngang vài người đầy thương tích đang đau đớn giãy dụa đầy máu, trên người bọn họ không chỉ có vết bầm tím, còn có vết máu, trên mặt đất có gậy gỗ dính máu, nhìn đã biết vừa trải qua một trận đánh nhau, Quý Tinh Diêu sợ hãi đi một vòng không tìm được cậu, trái tim cô thả xuống một nửa, nhưng đi không được bao xa, ngay tại chỗ phát hiện một cái móc khóa nhỏ.  

Quý Tinh Diêu chợt cứng đờ, cái móc khóa kia là hôm qua cô đưa cho thiếu niên, sao lại xuất hiện ở chỗ này?  

Quý Tinh Diêu nhặt móc khóa lên, trong lòng vô cùng sợ hãi, đám người vừa rồi đánh thành bộ dạng kia, thiếu niên có thể đã xảy ra chuyện không?  

Trong lòng Quý Tinh Diêu vô cùng lo lắng, theo nơi móc chìa khóa để lại, tìm đến một con hẻm nhỏ hẹp theo hướng đó.  

Mùa đông tối sớm, sắc trời đã sớm ảm đạm, trong hẻm không có đèn đường, ánh sáng rất mờ, Quý Tinh Diêu nhát gan, trước kia vẫn không dám đi tới đây, nhưng hiện tại trong lòng cô tràn đầy lo lắng cho thiếu niên, chút cảm xúc sợ hãi cũng không cảm nhận được, cô đi vào trong hẻm nhỏ, cẩn thận chú ý tình huống ven đường sợ sẽ bỏ qua bóng dáng thiếu niên.  

Quý Tinh Diêu đi không xa, chợt nghe đằng trước truyền đến thanh âm đánh nhau, tâm Quý Tinh Diêu nhảy dựng lên, trong lòng cầu nguyện cuộc ẩu đả đó ngàn vạn lần không có thiếu niên.  

Quý Tinh Diêu bước nhẹ men theo bóng tối đi qua, khi đi ngang qua một thùng rác ven đường, thấy trên mặt đất nằm rải rác mấy chai bia bị trống rỗng, Quý Tinh Diêu dừng bước, suy nghĩ một chút, mỗi tay cầm lấy một chai bia dùng để phòng hờ.  

Đằng trước đánh nhau vô cùng kịch liệt, Quý Tinh Diêu rất sợ, nhưng cô càng lo lắng cho Hạ Kiêu.  

Quý Tinh Diêu cẩn thận tiến lại gần, lúc thấy rõ tình trạng trước mặt, con ngươi Quý Tinh Diêu chợt co rúc lại.

Một tên côn đồ tóc vàng đang cầm gậy bóng chày đánh Hạ Kiêu. Trên mặt Hạ Kiêu có rất nhiều vết thương, vô cùng chật vật, thể lực không còn chống đỡ nổi, trên tay lại không có vũ khí, rơi vào thế yếu.  

Quý Tinh Diêu trơ mắt nhìn tên tóc vàng dùng gậy bóng chày hung hăng đánh vào lưng Hạ Kiêu, thiếu niên bị đánh lảo đảo ngã xuống đất, sắc mặt đau đến trắng bệch, nhất thời không dậy nổi.  

Trái tim Quý Tinh Diêu dường như bị một bàn tay to hung hăng nắm chặt, vô cùng đau đớn.  

Sau đó tên tóc vàng lại nở một nụ cười tàn nhẫn, anh ta giơ cao gậy bóng chày, vung xuống thiếu niên đang nằm trên mặt đất.  

Khoảnh khắc đó, đầu Tiên Quý Tinh Diêu một mảnh trống rỗng, cơ thể hành động trước não một bước, chờ Quý Tinh Diêu phản ứng lại, chai thủy tinh trên tay đã vỡ vụn, tên tóc vàng ôm đầu chảy máu ngã xuống đất, còn Hạ Kiêu đang dùng ánh mắt giật mình nhìn cô.  

Quý Tinh Diêu nhìn chai thủy tinh đã vỡ trong tay, lại nhìn bộ dáng tên tóc vàng chảy máu té trên đất, hoảng loạn lớn khiến tay cô run rẩy đến mức gần như không cầm được chai, nước mắt chảy ra, cô…giết người rồi?  

Sự hoảng loạn to lớn quét qua người, cô bất lực đứng đó, tuyệt vọng như rơi xuống đầm lầy, tâm trí liên tục lặp đi lặp lại “Mình đã giết người… Mình đã giết người rồi…”  

Một giây trước khi Quý Tinh Diêu sắp sụp đổ, thiếu niên lúc trước còn đầy khiếp sợ đã khó khăn đứng dậy từ mặt đất, toàn thân cậu đầy thương tích, đau đến gần như không thẳng lưng được, cậu dùng bàn tay đoạt lấy nửa chai bia đã bể còn sót lại từ trong tay Quý Tinh Diêu.  

“Đừng sợ.” Thiếu niên thì thầm.  

Nước mắt mông lung chắn tầm nhìn Quý Tinh Diêu, khiến cô không thể nhìn thấy rõ thiếu niên rốt cuộc dùng biểu tình như thế nào để đưa ra quyết định như vậy, cậu dùng áo lau nửa chai bia kia một lần, sau đó nắm trong tay, để lại dấu vân tay của mình trên hung khí.  

“Đừng sợ.” Trong miệng thiếu niên lặp đi lặp lại câu nói đó, ôm Quý Tinh Diêu vào lòng: “Đây không phải là chuyện của cậu, tối nay cậu chưa từng tới đây.”  

Quý Tinh Diêu không thể nào hình dung được hành động này của thiếu niên trong khoảnh khắc đó đã gây chấn động bao nhiêu cho mình, chỉ cảm thấy trái tim trong nháy mắt bị đánh tan. Cô là một đứa trẻ mồ côi, bình an lớn lên, đã thấy rất nhiều người tốt, cũng đã nhận được rất nhiều thiện chí, nhưng một người đối với mình như vậy, cô chỉ gặp qua đúng đối phương, có lẽ đời này cũng chỉ có một người mà thôi.  

Quý Tinh Diêu ôm chặt lấy thiếu niên cất tiếng khóc lớn, cô khóc không nói nên lời, chỉ liên tục lắc đầu, cô không biết bản thân muốn nói gì, cô chỉ không muốn cậu gặp chuyện không may.  

Kế tiếp, cô đã không còn nhớ rõ, có lẽ lúc đó sợ hãi quá mức, đầu óc hỗn loạn, chỉ nhớ tên tóc vàng chưa chết, sợ bóng sợ gió một hồi, thì xe cứu thương đến, xe cảnh sát cũng tới.  

Hạ Kiêu gọi điện thoại cho ai đó trước khi cảnh sát cùng xe cứu thương đến, sau đó cậu bảo cô trốn trong đám đông vây xem, nhìn mình bị cảnh sát bắt đi.  

Quý Tinh Diêu tránh phía sau đám người vây xem, không dám khóc, cô nhớ lời Hạ Kiêu nói, đối phương không cho phép mình khóc, cũng không cho cô đi tìm, nói bản thân sẽ đến tìm cô.

Tinh thần Quý Tinh Diêu không yên cứ đợi liên tục ba ngày nhưng không đợi được Hạ Kiêu, chỉ chờ được một người đàn ông xa lạ.  

Người đàn ông nói, là Hạ Kiêu bảo anh ta tới, nói cho cô biết Hạ Kiêu không có việc gì, người nhà cậu đã giúp giải quyết chuyện, nhưng vốn dĩ là bỏ nhà đi, lại gây ra chuyện lớn như vậy, người nhà rất tức giận, bắt người trở về, muốn đưa cậu đi du học.  

Quý Tinh Diêu ngây ngẩn cả người, cô không ngờ Hạ Kiêu lại rời bỏ mình.  

Nước mắt của cô lập tức tuôn ra, cố nén mới không rơi lệ, cô hỏi người đàn ông chỗ ở, cách liên lạc với Hạ Kiêu, người đàn ông lại lắc đầu, cái gì cũng không chịu nói cho cô biết.  

Sau đó, người đàn ông ngồi lên một chiếc xe jeep rời đi.  

Quý Tinh Diêu thất hồn lạc phách, giống như hồn cũng đã đi theo chiếc xe kia.  

Mơ màng trở về phòng của mình trong cô nhi viện, mặt đã đầy nước mắt, chờ ngồi vào bàn học, nhìn một chuỗi dãy số trong sách bài tập, Quý Tinh Diêu đột nhiên nhớ tới, cô có số điện thoại của Hạ Kiêu, là số điện thoại di động mà Hạ Kiêu luôn dùng ở đây.  

Quý Tinh Diêu nghĩ đến chuyện này, cái gì cũng mặc kệ, chạy xuống phòng của dì ở dưới lầu tìm điện thoại.  

Bấm gọi đi, tim Quý Tinh Diêu đập nhanh, trong lòng cô thầm nói, mau nhận, mau nhận, cho đến khi một âm thanh lạnh lẽo như băng truyền đến: “Cuộc gọi của bạn hiện không liên lạc được…”

Sau đó, Quý Tinh Diêu nhớ rõ bản thân đã bấm gọi số điện thoại kia vô số lần, nhưng cuối cùng cũng không kết nối được, từ lúc bắt đầu tắt máy, càng về sau là nợ tiền đến cuối cùng thì không còn đồng nào, tâm Quý Tinh Diêu cũng từ từ chết đi trong sự chờ đợi gian nan.  

Cô thường xuyên nhớ tới Hạ Kiêu, thậm chí có đôi khi còn rơi nước mắt mỗi lần nghĩ đến vào ban đêm, khoảng thời gian đó thật sự vô cùng khổ sở, cô cho rằng phản ứng của mình bởi vì bản thân đã mất đi người bạn thân nhất, nhưng sự nhớ nhung Hạ Kiêu giống như rượu càng ủ càng thuần, thậm chí trở thành chấp niệm cùng tiếc nuối chôn sâu trong đáy lòng, Quý Tinh Diêu mới chậm rãi hiểu được, thì ra không chỉ là tình bạn.  

Chỉ là lúc đó cô vẫn luôn không rõ mà thôi.