Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 389: Máu và vảy



Tôi đang định gọi Lệ Cổ ra ngoài để hỏi nó xem có thấy cái gì ở bên trong Kiến Mộc hay không thì đã bị phản ứng của Âm Long làm cho sợ hãi. Ngay cả Lệ Cổ còn chưa kịp kêu thì tôi đã vội vàng lấy tay kéo Âm Long ra nhưng xương cốt của tên này bị tôi kéo đến phát ra tiếng mà nó vẫn liều mạng quấn lấy eo tôi, làm cái gì cũng không chịu ra ngoài.

“Cô không cần kéo nữa đâu!” Đại Hồng nhìn dáng vẻ tôi kéo quần áo lên để lôi Âm Long ra ngoài, hai mắt hiểu rõ nhìn Âm Long nói: “Có lẽ tôi đã biết chuyện gì xảy ra rồi!”

“Có chuyện gì vậy?” Sư thúc đang đưa tay ra muốn kéo Âm Long cùng tôi, nếu tên này không có làm gì thì cũng không sao. Nhưng nó lại có hành động quá mức như vậy, chứng minh nó đã biết được cái gì đó, chúng tôi làm sao có thể để nó giả chết không nói.

Đại Hồng vỗ tay của sư thúc, sau đó nhìn chằm chằm vào ông ấy, nghiêm túc nói: “Ông không định nói cho Trương Dương biết, vảy rồng kia thực sự là cái gì hay sao?”

Bàn tay của tôi ngừng lại một chút, hạnh phúc đến quá nhanh, tôi còn chưa kịp đón nhận nó.

Bọn họ định nói cho tôi biết vảy rồng là cái gì sao? Chuyện này có phải đến quá nhanh không?

Nghĩ đến việc Trường Sinh không hề tiết lộ cái gì với tôi, hoặc nơi này chỉ có một mình tôi là không biết, hay là do bọn họ muốn tránh mặt tôi?

Lời của Đại Hồng vừa dứt, lão Miêu lập tức đứng dậy, ngay cả sư thúc cũng dừng lại nhìn Trường Sinh ở trên mặt đất, có chút khó xử nói: “Không phải Trường Sinh không muốn cho Trương Dương biết hay sao?”

Tôi nhìn Trường Sinh đang nằm im không động đậy trên mặt đất, đột nhiên rất muốn biết vảy rồng kia rốt cuộc là cái gì mà Trường Sinh lại không muốn cho tôi biết đến như vậy?

Đầu bếp Ngụy cũng thở dài một hơi, ông ấy nhìn Trường Sinh và nói: “Tên tiểu tử này có phải quá cẩn thận không? Không phải chỉ hơi ghê tởm thôi sao?”

Tôi vung đôi tay đang nắm Âm Long ở trên eo xuống, sau đó nhìn chằm chằm vào sư thúc rồi nói: “Sư thúc, người nói đi! Khi Trường Sinh tỉnh lại, con sẽ giả vờ như chưa biết cái gì!”

Sư thúc nhìn qua lão Miêu nhưng tên này chỉ biết hút thuốc lá, khoát tay nói: “Nói đi! Nói đi! Không nói thì không biết chuyện gì xảy ra, nếu không biết chuyện gì xảy ra thì làm sao cứu được hai tên tiểu tử này đây!”

Tôi nghe thế thì nhanh chóng gật đầu, câu hỏi vảy rồng là gì đã chôn vùi trong lòng tôi quá lâu rồi, tôi thực sự muốn biết nó là cái gì.

Sư thúc nuốt nước miếng, ông ấy nhìn Trường Sinh, rồi lại nhìn Âm Long nằm trên eo tôi, cuối cùng nói: “Sư thúc nói ra, con đừng có sợ hãi!”

Tôi nghi ngờ gật đầu, nghĩ mãi không hiểu, tôi đã từng nhìn thấy những đồ vật này nọ, có cần thiết phải bảo tôi đừng sợ hãi không?

“Thật ra, chuyện này có liên quan đến Si Vưu!” Sư thúc yếu ớt cầm lấy điếu thuốc trong tay lão Miêu rồi hít một hơi thật sâu: “Sau khi Si Vưu chết, cơ thể của hắn bị chia thành năm khúc giấu trong quan tài, chuyện này con đã biết rồi.”

“Con đừng vội!” Sư thúc thấy tôi khó hiểu, sư thúc kéo tôi tới ngồi bên bồn hoa rồi nói tiếp: “Thật ra thời đó vẫn do thần linh thống trị, thời đó muốn làm chuyện gì đều phải có quan hệ đến các vị thần. Hoàng Đế và những người khác có lẽ sợ Si Vưu sống lại hoặc có thể nói đây là một loại tàn khốc khiến cho người ta sợ hãi. Sau khi bọn họ tìm được cơ thể của Si Vưu, bọn họ đã lấy hết xương cốt của hắn ta, sau đó mài thành bột mịn rồi đặt trong khe núi.”

Tôi nghe vậy thì cứ thấy có cái gì đó không đúng, giống như bức họa ở thôn Thần mà tôi nhìn thấy cũng không phải như thế này? Thi thể của Si Vưu trên bức tranh đó rõ ràng vẫn bình thường, cũng không biến thành một bãi thịt nào?

“Trước hết con đừng làm càn!” Sư thúc thấy con mắt của tôi chuyển động, vội vàng xua tay và nói với tôi: “Hãy nghe sư thúc nói hết đã, rồi con hỏi lại sau! Nếu không con mà hỏi thì sư thúc cũng không biết phải nói như thế nào mới được.”

“Nhóc Dương này ngoại trừ việc phá hỏng mọi thứ thì còn nói nhiều, hơn nữa còn thích làm loạn. Ngồi yên lắng nghe đi!” Lão Miêu lấy tay đánh vào đầu tôi một chút, sau đó lão ngồi trên mặt đất, không hề động đậy.

Tôi vội vàng gật đầu, không hiểu sao từ vảy rồng rồi đến chuyện xương cốt của Si Vưu có quan hệ gì.

“Mài xương cốt của Si Vưu thành bột cũng giống như việc nghiền xương cốt thành tro vậy, việc này làm hắn muôn đời muôn kiếp không thể đầu thai sang kiếp khác. Nhưng nghe nói tro bụi từ xương cốt của Si Vưu dù có bị thổi như thế nào cũng sẽ quay trở về, sau đó từ từ ngưng tụ và hình thành nên một cơ thể người.” Nói đến đây, sư thúc nuốt nuốt nước miếng, kinh hãi nói tiếp: “Vì để cho Si Vưu không thể được siêu thoát, nghe nói có một người đã đưa ra một ý tưởng, đó là lấy chiếc vảy trên gáy của Hoàng Long và cũng mài ra thành bột. Sau đó, lấy máu của Hoàng Long cùng với máu của chín nghìn chín trăm chín mươi chín đứa bé trai mới sinh rồi trộn lại với nhau. Tiếp theo sẽ phong ấn linh hồn của các đứa trẻ bị lấy máu đó vào trong hỗn hợp máu đó, bọn họ sẽ lợi dụng oán niệm của những đứa trẻ kia, chúng nghĩ rằng mình vẫn còn sống và điều này có thể cổ vũ Si Vưu khiến hắn ta nghĩ mình vẫn còn sống, như vậy sẽ không đi ra ngoài làm mưa làm gió nữa! Cho nên mới được gọi là vảy rồng!”

“Mà khi máu kia trộn lẫn với tro cốt của Si Vưu và tro bụi từ vảy của Hoàng Long, chúng chậm rãi hợp nhất thành một cục. Bởi vì máu chiếm phần lớn nên đã từ từ tạo thành một tảng đá màu đen, dù cho có hỏa thiêu hay đóng băng cũng sẽ không có gì thay đổi. Nghe nói ở bên trong còn có chín nghìn chín trăm chín mươi chín sinh mệnh, vì vậy người nào có được vảy rồng sẽ phải sống với gần mười nghìn đứa trẻ trong đó.” Nói đến đây, sư thúc liếc mắt nhìn Âm Long ở bên eo tôi rồi mới nói tiếp: “Máu người vốn là nguồn gốc của cổ trùng, nên đây cũng là nguyên nhân vì sao vảy rồng lại có thể khơi dậy cổ tính trong cơ thể con người.”

Tôi nghe sư thúc nói xong, cảm thấy có chút buồn nôn, vậy tên Si Vưu kia nói như thế nào thì vẫn là một con người phải không? Những người đó vì muốn củng cố sự thống trị cho nên không chỉ giết hắn mà còn nghiên xương hắn thành tro, hơn nữa còn dùng tính mạng của gần mười nghìn đứa trẻ để niêm phong ấn hắn lại. Phải biết rằng khi đó số dân của toàn bộ Trung Nguyên cũng chỉ có mấy chục vạn người, giết mười nghìn đứa bé trai, như vậy có thể ước tính gần trăm nhân khẩu không thể tăng lên phải không?

Hơn nữa không phải nói dù có hỏa thiêu hay đóng băng thì cũng không có thay đổi gì sao? Thế tại sao khi tôi nhìn thấy nó ở nhà họ Nguyên, nó chỉ là một mảnh nhỏ? Lão già Nguyên Phó kia lấy vảy rồng từ đâu ra?

“Đứa nhỏ này cũng không nhất định là người của dân tộc Hán!’ Lão Miêu cướp lại điếu thuốc từ trong tay của sư thúc, giọng nói có chút bi thương: “Truyền thuyết này chỉ nghe kể từ những lão già của tộc Miêu ở những vùng núi sâu xa truyền lại, sau khi vảy rồng xuất hiện, Trường Sinh một mình đi vào Cổ Lâm để trốn tránh mọi người. Sau khi ta đến vùng núi xa xôi hẻo lánh kia mới biết được.”

Sau khi nghe xong, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao sau khi Trường Sinh bị kéo vài trong quan tài đá ở cổ động mà không hề bị gì, bởi vì chiếc quan tài đá đó vốn là nơi chôn cất Si Vưu, mà trên người của Trường Sinh đã có xương cốt của hắn ta, đây chính là về nhà!

“Làm sao những đứa trẻ đó có thể nghĩ là mình còn sống được?” Tôi vẫn không thể chấp nhận được việc trực tiếp giết gần mười nghìn đứa trẻ, tôi nhìn lão Miêu rồi hỏi: “Cho dù máu và linh hồn của những đứa trẻ này bị phong ấn trong vảy rồng thì theo lý thuyết nhiều năm như vậy, oán khí của chúng sẽ càng ngày càng lớn, sau đó chúng phải thành ma mới đúng chứ?” 

“Dòng suối có thể gội rửa âm khí, cô không biết sao?” Lão Miêu trừng mắt nhìn tôi, bàn tay duỗi ra sờ sờ Âm Long trên eo tôi rồi chậm rãi nói: “Trước đây, những người đó hiểu biết sâu rộng hơn chúng ta bây giờ rất nhiều, lúc ấy bọn họ chủ yếu là dựa vào thần linh để cai trị. Tôi nghĩ trước hết thì vảy rồng giống như chiếc quan tài đá của mẹ cô vậy, nó cũng được đặt trong con suối để thanh tẩy oán khí. Nếu không cô cho rằng một tảng đá có thể biến Âm Long thành một con rồng hay sao? Đây là vì máu và oán khí của những đứa trẻ ở bên trong đang nuôi dưỡng Âm Long.”

“Cho nên, Nguyên Thần Tịch không thể trưởng thành là bởi vì từ nhỏ đã có vảy rồng trong người sao?” Tôi nhìn Nguyên Thần Tịch vẫn còn nằm trên mặt đất, đột nhiên nghĩ đến, chỉ cần anh ta bị thương thì sẽ không thể duy trì được dáng vẻ trẻ tuổi này của mình mà sẽ biến thành một đứa bé sơ sinh.

“Đúng vậy!” Lão Miêu hút thuốc, nhìn Nguyên Thần Tịch bằng ánh mắt đồng tình, nói: “Tên tiểu tử này từ khi sinh ra đã bị cấy vảy rồng vào người cho nên đã bị oán khí ở bên trong vảy rồng làm tổn thương, cậu ta cũng giống như những đứa trẻ bên trong, vẫn luôn cho rằng cơ thể mình đang ở giai đoạn trẻ sơ sinh, sau đó cũng không lớn lên được!”

“Haiz! Những người các ngươi!” Đầu bếp Ngụy nghe xong không ngừng lắc đầu, duỗi chân đá Nguyên Thần Tịch, sau khi nhìn thấy anh ta động đậy như người không có xương thì bĩu môi nói: “Vẫn là chúng ta làm một cái cây tốt hơn, dù như thế nào cũng không có chuyện tàn nhẫn như vậy. Giết gần mười nghìn đứa trẻ, sau đó lại lấy máu của chúng trộn lại với tro cốt rồi tạo thành một tảng đá đen!  Chát! Chát! Còn phong ấn những linh hồn của những đứa trẻ này trong máu, chỉ việc bắt nhiều đứa trẻ như vậy rồi xử lý xác của chúng đã là một vấn đề lớn!”

“Anh không có việc gì thì đứng qua một bên đi!” Đại Hồng dùng sức đẩy đầu bếp Ngụy sang một bên, nghiêm túc nói với tôi: “Hiện tại cô đã biết vảy rồng là cái gì, điều quan trọng là ở bên trong vảy rồng có tro cốt của Si Vưu, cho nên tôi nghĩ sau khi Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch bị Kiến Mộc rống lên một tiếng ở bên trong đã biến thành không xương. Tôi nghĩ chuyện này có liên quan đến việc Kiến Mộc dùng để ức chế Si Vưu sống lại, đoán chừng là muốn biến Si Vưu thành một người không có xương để không gây thêm họa gì nữa!”

Nghĩ lại thì cũng có thể là như thế, Kiến Mộc này vì ngăn cản Si Vưu sống lại cho nên mới được giữ lại. Ngày ấy ở đỉnh Côn Lôn, trên người của Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch có mùi của Si Vưu, rất nồng nặc, đồ vật ở bên trong không giận mới là lạ. Đoán chừng lúc này còn đang hối hận vì sao lại kéo Lệ Cổ và quỷ sai đi vào, nếu không phải là Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch đi vào thì càng tốt rồi.

Hiện tại tôi đã biết được vảy rồng là cái gì, cũng biết được vì sao xương cốt của Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch trở nên mềm nhũn. Nhưng biết được cái này có ích lợi gì? 

Chẳng lẽ tôi lại thả Kiến Mộc ra, sau đó để Kiến Mộc ca hát cho Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch nghe, hát đến khi nào xương cốt của hai người họ cứng lại hay sao? 

Nhưng cứ nghĩ đến trong cơ thể của Âm Long quấn trên eo tôi có gần mười nghìn đứa trẻ nghĩ mình vẫn còn sống, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng ở đó, điều này khiến cho tôi cảm thấy không thoải mái.

“Bây giờ chúng ta phải nghĩ cách làm thế nào để lấy tro cốt của Si Vưu ra ngoài!” Đại Hồng nhìn Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch, đột nhiên cắn răng một cái rồi nói: “Nếu chúng ta có thể lấy tro cốt của Si Vưu ra ngoài, Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch sẽ không xảy ra chuyện gì.”

“Làm bằng cách nào?” Tôi nhìn đôi mắt đang sáng rực của Đại Hồng, đột nhiên nghĩ đến chiếc mặt nạ trong tay của cô ấy.

Chiếc mặt nạ Si Vưu với nụ cười quỷ dị đó, khi chúng tôi nhìn thấy nó sẽ cảm thấy không thoải mái. Nhưng khi nó nằm trong tay của Đại Hồng, chúng tôi lại cảm thấy nó không có gì bất thường.