Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 403: Tôi có thể biết hết những chuyện từ khi tôi sinh ra đến giờ



Tôi gần như nhảy dựng lên khi nghe ả quái vật nói ả ta là Trương Dương.

Lý do tại sao chúng tôi ngồi xuống và lắng nghe những điều nói nhảm của ả ta là vì Trường Sinh muốn bố trí cổ, mặc dù tôi không biết liệu anh có ý định lấy  tấn công ả quái vật đầu người thân rắn hay là dùng cổ để cầu cứu bên ngoài, nhưng ít nhất nó cũng có ích đối với chúng tôi. Vì vậy Nguyên Thần Tịch và tôi, một người ngồi bên cạnh để chặn ả quái vật phía sau, và người kia ngồi phía trước để chặn đằng trước.

Nhưng bây giờ ả quái vật đầu người thân rắn nói ả ta là Trương Dương, tôi không thể bình tĩnh được nữa.

Trùng tên không phải trọng điểm, nhưng ả quái vật này cứ chăm chăm vào tôi, nói với tôi rằng tôi tên A Lạc, còn ả ta là Trương Dương.

Đây thật sự là một câu chuyện cười lớn, làm sao ngay cả tên của mình mà tôi cũng không biết?

Tôi đã biết tên mình là Trương Dương từ khi tôi có thể nhớ. Chữ đầu tiên mà sư phụ dạy tôi viết không phải là “Trương” mà là “Dương”, sư phụ nói âm khí trên người tôi quá nặng, nên bắt buộc phải lấy một cái tên có dương khí nặng, mặc dù “Trương Dương” nghe giống như tên con trai, nhưng nó có thể trực tiếp áp chế một phần âm khí trong cơ thể tôi.

Tên của người là câu chú đầu tiên, và nó cũng là câu chú ngắn nhất; một số thuật sĩ có tay nghề cao có thể thực thi chú chính xác lên người khác cho dù có đang ở cách xa vạn dặm.

Đây chính là tầm quan trọng của tên,  nên đừng bao giờ nghĩ tên chỉ là một biệt hiệu, điều này ở trong tứ trụ ngũ hành âm dương bát quái đều có cách lý giải riêng của nó.

Bây giờ tôi không nghĩ rằng ả quái vật này chỉ đơn giản muốn lấy tên giống như tôi nữa, đặc biệt là cách mà ả ta nhìn tôi, trông cực kỳ khủng bố, dường như ả ta rất coi trọng cái tên này, như thể muốn nuốt chửng tôi rồi sau đó cướp lấy cái tên này vậy.

“Cô ngồi xuống đi!” Nguyên Thần Tịch không ngờ tôi đột nhiên đứng lên, vội vàng vươn tay kéo xuống, liếc nhìn về phía sau, ra hiệu tôi trông chừng quái vật ở phía đằng sau.

Tôi bị Nguyên Thần Tịch nhìn chằm chằm, nhìn Trường Sinh đang tập trung dẫn cổ trùng, tôi lại chậm rãi ngồi xuống, nhìn đống vảy toàn thân của quái vật đầu người thân rắn đang tung bay tứ tung nói: “Cô dựa vào cái gì mà nói mình là Trương Dương? Cô từ đâu tới”

“Tôi dựa vào cái gì mà gọi là Trương Dương?” Quái vật cười tủm tỉm, chỉ vào tôi nói: “Cô có bao giờ nghĩ mình tên là gì chưa?”

“Vô dụng, nhưng tôi vẫn luôn biết tôi tên là gì!” Ta nhìn bộ dạng ả quái vật đầu người thân rắn, đột nhiên cảm thấy ả ta cũng đang ở trong một vòng tròn mê mang.

Quái vật nhìn chằm chằm vào tôi, rồi chậm rãi nói: “Tôi biết cô chưa bao giờ nghĩ về điều đó, nhưng tôi đã nghĩ về điều đó, và tôi đã nghĩ rất lâu rồi! Tôi tỉnh dậy từ cái ao này, lúc đó thứ chảy vào miệng tôi là máu chứ không phải những xác chết này, tôi nằm trong ao nước này không thể động đậy, nhưng tôi có thể biết rõ ràng mọi chuyện.”

“Xì! Xì!” Ả ta nói đến đây, chậm rãi thè lưỡi ra, đem chân của người chết nhét vào trong miệng, sau đó nghiêm túc nhìn chằm chằm tôi: “Cô sẽ không hiểu cảm giác này, tôi có thể biết rõ ràng máu đang chảy thẳng vào miệng tôi, lưỡi tôi có thể nếm ra được là máu người chứ không phải là của động vật, giống y như máu người của tôi vậy, nhưng tôi không thể không uống nó, bởi vì tôi không thể di chuyển bất cứ chỗ nào trên cơ thể mình ngoại trừ cái lưỡi, mà cái lưỡi đó lại là một cái lưỡi rắn. Rít—”

Ả ta vì muốn bảy tỏ rằng trong miệng ả ta là lưỡi rắn, nên ra sức vung vẩy lưỡi về phía chúng tôi, cái lưỡi còn rẽ nhánh ra.

Cả hai đầu vênh lên đối mặt với chúng tôi.

Tôi gật đầu lia lịa, từ lúc ả quái vật bò ra khỏi ao, tôi đã để ý cái thứ nó ngậm trong miệng là lưỡi rắn chứ không phải lưỡi người.

“Thấy rõ chưa?” ả quái vật đầu người thân rắn ngoe nguẩy lưỡi trước mặt ba người chúng tôi, đến cả quên luôn nhai cái chân người chết trong tay ả ta,  ánh mắt âm trầm nhìn tôi chằm chằm nói: “Tôi vừa nuốt máu người, đồng thời cũng suy nghĩ tại sao mình lại ở chỗ này. Mỗi ngày tôi cũng chỉ có thể nghĩ ra được một chút chuyện, tỷ như biết mình là một con người nhưng cũng đang uống máu người, mà người uống máu người là không đúng, sau đó mới biết mình ở trong một cái ao toàn thân không thể động đậy được”

“Sau đó dần dần tôi cũng bắt đầu biết một số chuyện khác, chẳng qua là những chuyện đó đều là Trương Dương trải qua!” Khi ả quái vật nói xong lời này, toàn bộ con mắt trên người nó đều trừng to phẫn nộ, ánh mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào tôi, nói: “Tôi có thể nhớ lại mọi thứ mà Trương Dương đã trải qua lúc đầu, tôi có thể nhớ rõ ràng tên tôi là Trương Dương, nhưng tôi không thể nhớ được mình tại sao lại đến chỗ này!”

“Dù sao tôi cũng không thể động đậy, cho nên mỗi ngày tôi đều nghĩ, nghĩ tới… nghĩ tới…” Nghĩ tới đây, quái vật chậm rãi nhắm mắt lại, dường như muốn bày ra bộ dạng mà lúc trước ả ta nghĩ ngợi vậy.

Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ả ta, trong ngực đột nhiên có cảm giác đau đớn, một luồng đau đớn từ trong tim chậm rãi lan ra, trong nháy mắt lan ra toàn thân.

Còn Nguyên Thần Tịch cũng không biết Trường Sinh đang làm cái gì, bèn chắp hai tay ra sau lưng, đặt dưới hai chân bắt chéo của tôi, dùng đầu ngón tay không ngừng ngoáy viết.

Chỉ có tôi là hoàn toàn không có sức lực, nên chỉ có thể tĩnh tẫm lắng nghe quái vật đầu người thân rắn kể câu chuyện xưa.

“Nghĩ nghĩ.” Mái tóc mềm mại trên đầu của quái vật đầu người thân rắn chậm rãi bay lên,  con mắt trên vảy bắt đầu chảy ra dòng nước đen, nhưng ả ta vẫn nhắm mắt lại như trước: “Tôi đã nghĩ về từng thứ một từ khi còn là một đứa trẻ, tôi thế nhưng bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Tôi có thể biết rõ ràng những chuyện trước khi tôi được sinh ra, từ khi mẹ tôi mang thai tôi, cho đến lý do tại sao tôi đến cái ao này, tôi có thể nhìn rõ ràng mọi thứ! Nhưng tôi cũng biết rằng một đứa trẻ chưa được sinh ra lại có thể biết rõ ràng những chuyện trước khi nó được sinh ra, như vậy là không đúng, đối với tôi cũng cảm thấy nó thật kỳ quái!”

Tôi vừa nghe thấy vậy liền siết chặt tay, ả quái vật này bây giờ hoàn toàn coi ả ta như tôi, ả ta có thể biết những chuyện xảy ra sau khi mẹ ả ta mang thai ả ta, nói cách khác, là những chuyện mà mẹ tôi đã mang thai ả ta.

Nhưng cho dù ả ta coi mình như tôi, thì làm sao ả ta biết được những việc trước khi mẹ tôi mang thai tôi?

Tôi mở miệng muốn hỏi ả ta biết những gì, miệng lại bị Trường Sinh bịt kín lại.

Ánh mắt đen nhánh của anh cười híp mắt nhìn tôi, chớp mắt ý chỉ đằng sau lưng, sau đó ngoáy ngoáy vài cái trong lòng bàn tay tôi, rồi dùng ngón tay vùi xuống đất một vật gì đó.

“A Lạc, cô chắc chắn không biết là lúc mẹ tôi mang thai tôi đã xảy ra chuyện gì đúng không? Nhưng tôi biết!” ả quái vật đầu người thân rắn đột nhiên vô cùng đắc ý ngẩng đầu nhìn tôi, cười tủm tỉm nói: “Tôi có thể biết rõ ràng mẹ tôi mang thai tôi như thế nào, cũng biết được mẹ đã chạy ra Cổ động như thế nào, rồi bị sét đánh sinh ra tôi, tất cả những chuyện này tôi đều có thể nhìn thấy rõ ràng, còn cô A Lạc, cô không biết đúng không”

“Đúng!” Tôi cảm thấy đau lòng, tôi chưa bao giờ biết những điều này.

Mà những gì ả quái vật đầu người thân rắn vừa nói vẫn luôn không có ai có thể giải thích rõ ràng những điều này, huống chi là tôi. Tất cả những gì tôi biết đều là dựa vào sự hiểu biết cộng với suy đoán của bọn người sư công, cùng với giả thiết của mình. Tôi chưa bao giờ hỏi về câu chuyện thật sự, tôi cũng không dám hỏi. Thắc mắc càng nhiều sẽ chỉ làm cho cuộc sống thêm mệt mỏi, ví dụ như tóc đang bay bay trên đầu ả quái vật, ả ta cũng là nghĩ quá nhiều.

“Ha ha! Tôi biết cô vẫn luôn tò mò chuyện này, cho nên tôi sẽ không nói cho cô biết!” ả quái vật nghe tôi xác nhận xong, đắc ý cắn mạnh một cái vào chân người chết trong tay, trong mắt mang theo ý cười nói.: “Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng,  nhưng cô căn bản một chút cũng không biết? A Lạc, cô không muốn biết khi mẹ cô mang thai cô  tại sao lại bị sét đánh sao?”

Tôi vỗn dĩ đã đắm mình trong những gì ả quái vật nói, đột nhiên nghe câu cuối cùng của ả ta khiến tôi bị chấn động.

Ả ta hỏi tôi: Cô không muốn biết khi mẹ cô mang thai cô tại sao lại bị sét đánh sao?

Ả ta dùng “Mẹ cô mang thai cô” thay vì “Mẹ tôi mang thai tôi”!

Tôi chợt ngước nhìn ả quái vật đầu người thân rắn và nói: “Vì tôi là Động Thần do Lạc Hoa Động Nữ thai nghén ra, đã không thể có thần nữa, nên mẹ tôi mới bị sét đánh khi bà mang thai tôi!”

“Không phải mẹ cô, bà là mẹ tôi! Tôi mới là Trương Dương!” ả quái vật đầu người thân rắn nhe ​​răng mắng tôi, nhưng tròng mắt vừa chuyển, lại cười to một tiếng: “Đây là lừa mấy người thôi, lúc nãy —— tôi vừa rồi cũng không phải nói là mẹ cô sao?”

Tôi nhìn tròng mắt của quái vật đầu người thân rắn bắt đầu di chuyển chậm rãi, tiếp theo là con mắt trên vảy dưới thân phần eo cũng bắt đầu vặn vẹo, tròng mắt trong mắt ả ta cũng từ từ di chuyển sang hai bên.

Trong đầu tôi chợt lóe lên, thấy hai mắt đỏ hoe nhưng có bốn tròng mắt rất to có màu đỏ, tôi hốt hoảng nói lớn:: “Cô vẫn chưa nói là tại sao lúc mẹ cô mang thai cô lại bị sét đánh!”

“Hừ! Mẹ cô —— đúng! Là mẹ tôi! Tôi mới là Trương Dương!” Quái vật nhìn tôi chằm chằm, cười nói: “Tôi sẽ không nói cho cô!”

Tôi nghe thấy ả khốn bệnh thần kinh này lại chuyển câu chuyện, vội vàng nhìn về phía Trường Sinh và Nguyên Thần tịch, tay của Nguyên Thần Tịch đã đặt ở dưới mông của anh ta, bởi vì anh ta ở trước mặt tôi, cho nên tôi căn bản không nhìn thấy biểu cảm của anh ta; mà sắc mặt của Trường Sinh cũng trầm trọng, ngón tay thoăn thoắt mò thứ gì đó dưới chân.

“Tôi cái gì cũng biết! A Lạc, tất cả mọi chuyện trong quá khứ của cô tôi đều biết hết, thậm chí rất nhiều chuyện cô không biết thì tôi đều biết!” quái vật đầu người thân rắn nói tới đây thì cực kỳ vui vẻ nói: “Ví dụ như cô không biết vảy rồng là cái gì? Cũng không biết chuyện gì xảy ra với Kiến Mộc? Càng không biết quan tài từ đâu tới, nhưng tất cả những cái này thì tôi đều biết hết đó?”

Khi tôi nghe những gì ả ta nói, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi, những điều mà ả ta nói đều là những điều mà năm năm trước tôi không biết, nhưng bây giờ tôi đã biết một vài điều, hơn nữa ả quái vật đầu người thân rắn này dường như bị cưỡng ép truyền thụ trí nhớ, tôi vội vàng quát to một tiếng: “Làm sao cô biết được là tôi không biết?”

“Tôi chính là biết cô không biết, tôi rất hiểu cô. A Lạc, tôi với cô dường như là cùng một người!” ả quái vật đột nhiên nhìn tôi đầy dịu dàng.

“Hình như là cùng một người sao? Vậy tại sao tôi lại gọi là A Lạc?” Tôi chậm rãi quay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm ả quái vật, nói: “Nếu cô có thể nhớ hết những gì tôi đã trải qua, thì cô nên biết rằng tên tôi là Trương Dương, chứ không phải gọi là A Lạc!”